Tân khách đến đủ, tân nương tân lang cũng tới lúc bái thiên địa. Dù
Vi Sinh Từ có say thì có Vân Thải Chân và Mộc Băng Nghiên ở đây, một
chén canh giải rượu đã giải quyết xong. Thanh Tỏa lần nữa phủ khăn voan
cho Lam Tiểu Sí, pháo nổ rền vang, Vi Sinh Từ nắm tay nàng đi vào chính
sảnh
Bốn phụ thân Lam Phỉ, Ôn Mê, Vi Sinh Kỳ, Mộ Lưu Tô ngồi thành một hàng, bên cạnh Mộ Lưu Tô là Thanh Tỏa
Chủ lễ cao giọng hô “nhất bái thiên địa”
Lam Tiểu Sí bị khăn voan che phủ, được người săn sóc dâu hướng dẫn
cùng Vi Sinh Từ bái thiên địa, sau đó bái cao đường. Lam Phỉ nhẹ lay
động quạt lông chim, tựa tiếu phi tiếu; Ôn Mê thở dài, nữ nhi vừa mới
tìm về không được bao lâu; chỉ có Vi Sinh Kỳ và Mộ Lưu Tô là cao hứng.
Vi Sinh Kỳ là vì nhi tử vất vả lắm cũng cưới được thê tử, sau này sẽ
khai chi tán diệp, con cháu đầy cả sảnh đường. Mộ Lưu Tô lại cảm thấy
vui vì kế nữ tìm được nơi quy túc, quan trọng nhất là Mộ Tài Linh muốn
nhập chủ Phương Hồ Ủng Thúy đã bớt đi một cường địch. Thanh Tỏa lại hai
mắt rưng rưng, không nghĩ còn có một ngày này, nàng có thể nhìn nữ nhi
mình tâm tâm niệm niệm mười lăm năm, mặc giá y, gả cho người nàng yêu.
Đến lúc phu thê đối bái, ánh mắt Vi Sinh Từ như xuyên thấu qua lớp
hồng sa. Từ nay về sau, nàng chính là thê tử của hắn, đáy lòng liền tràn ngập ôn nhu. Hắn vươn tay, nắm lấy tay nàng
Người săn sóc dâu liền nói “tân lang không cần gấp như vậy ha”
Mọi người đều cười vang
Lam Tiểu Sí được đưa vào tân phòng, Vi Sinh Từ liền muốn đi theo, dù sao hắn ở ngoài cũng chẳng có tác dụng
Vi Sinh Kỳ vung tay nói ‘cút đi, đi cùng thê tử ngươi đi”
Vi Sinh Từ vốn không thích náo nhiệt, nghe vậy liền lập tức rời đi.
Vi Sinh Kỳ thở dài một hơi, ngữ khí ghét bỏ nhưng trong lòng lại rất cao hứng
Lam Phỉ và Ôn Mê nhìn thoáng qua, thù hận nhiều năm cũng không dể hóa giải, lúc này càng không muốn nói nhiều, nhìn nhau còn thấy buồn bực.
Mộ Lưu Tô và Thanh Tỏa thì ngẫu nhiên tiếp đón vài khách nhân đến từ
triều đình như Lục Phiến môn
Vi Sinh Từ trở lại tân phòng, Lam Tiểu Sí đang ngồi ngay ngắn trên
giường, hắn đi đến trước mặt nàng, kéo khăn voan xuống. Lam Tiểu Sí vẫn
mang mặt nạ, đưa mắt nhìn hắn. Vi Sinh Từ đưa tay lấy mặt nạ xuống
Lam Tiểu Sí nghiêng mặt né tránh “đừng lấy xuống”
Vi Sinh Từ nhíu mày ‘mang mặt nạ khó ngủ”
“Ngươi không thấy vết bớt trên mặt ta khó coi sao?”
“Đúng là không xinh đẹp” Lam Tiểu Sí tức giận, hắn nói tiếp “nhưng ngươi cũng không phải dùng để xem”
Lam Tiểu Sí liền vui vẻ. Vi Sinh Từ lấy mặt nạ của nàng xuống, tiếp theo là mũ phượng
Lam Tiểu Sí ngăn hắn lại “đợi chút” Rồi xoay người đi lấy khay rượu mang đến “uống rượu giao bôi trước”
Vi Sinh Từ thấy rượu liền nhíu mày, Lam Tiểu Sí cười ha hả, rót ra
hai chén. Hắn cầm lấy chén rượu, dù chỉ số thông minh không cao cũng
biết uống cạn ly này thì không thể làm chuyện kế tiếp
Lam Tiểu Sí lại vui vẻ khi người gặp họa “đến, cụng ly đi”
Hai người cánh tay tương giao, Vi Sinh Từ uống cạn chén rượu, Lam
Tiểu Sí tháo mũ phượng và đồ trang sức. Cứ nghĩ xoay người lại sẽ thấy
Vi Sinh Từ say rượu nằm trên giường, nào ngờ hắn lại đang vận công bức
rượu ta khỏi cơ thể. Lúc này lại thông minh đột xuất, nàng cười đến ôm
bụng. Vi Sinh Từ nhào qua, ôm nàng đặt lên giường. Chóp mũi của hắn gần
ngay trước mắt, ý cười trên mặt Lam Tiểu Sí nhạt dần, hai má ửng hồng,
rốt cuộc cũng biết ngượng ngùng. Vi Sinh Từ bắt đầu từ cái trán, tinh tế hôn nàng. Nàng vòng tay ôm cổ hắn, người này là phu quân của nàng, tuy
có chút ngây ngô nhưng nghĩ tới sau này có hắn ở bên cạnh, trong lòng
liền thấy thỏa mãn và vui sướng. Ôn Mê từng hỏi nàng có phải vì Già Chi
Kính đầu phục Ám tộc mà nhận lời cầu hôn của Vi Sinh Từ để Phương Hồ Ủng Thúy được Vi Sinh thể gia bảo hộ. Nàng chỉ cười, cũng có một phần là vì chuyện này nhưng quan trọng nhất vẫn là người trước mắt đáng giá để
nàng giao trọn chân tâm. Nàng luôn biết mình muốn gì, nên một khi cơ hội xuất hiện, nàng sẽ hảo hảo nắm chắc. Vi Sinh Từ có thể không phải là
một phu quan để phó thác chung thân nhưng làm người, vì sao nhất định
phó thác cuộc đời của mình cho người khác, nếu hạnh phúc chỉ có thể dựa
vào bạn lữ, vậy trên đời vốn không có phu quân.
Từ thiếu gia không phải là một người điên cuồng, cho nên sau khi hắn
cởi mỗi kiện xiêm y Lam Tiểu Sí ra, đều xếp ngay ngắn ở đầu giường
Lam Tiểu Sí cảm thấy mình còn háo sắc hơn hắn “Tiểu Từ, ngươi có được không?” Dù có chút ngượng ngùng nhưng vì sao lại cảm thấy người bị chọc ghẹo là mình?
Vi Sinh Từ cởi tất cho nàng, xếp lại, sau đó dựa sát vào người nàng, nói “tốt lắm”
Thân thể hắn nóng như lửa, hôn sâu triền miên. Lam Tiểu Sí ngượng
ngùng hô hai tiếng, rốt cuộc cũng im lặng. Vi Sinh Từ vuốt ve mỗi chỗ
trên người nàng, hô hấp dồn dập nhưng hắn cố gắng khắc chế. Độc tính
Huyễn khởi la tích tụ bao nhiêu năm sẽ theo cảm xúc của hắn mà phát tác, Lam Tiểu Sí cũng biết, cho nên vẫn phải cẩn thận
Trên người Vi Sinh Kỳ vẫn còn mặt trung khố, Lam Tiểu Sí muốn hỏi hắn vì sao không cởi nhưng rốt cuộc cũng là cô nương gia, cũng biết xấu hổ
mà không mở miệng. Cho nên Vi Sinh Từ vẫn mặc quần, vừa hôn nàng, vừa ở
trên người nàng nhẹ nhàng ma sát, không lâu sau liền cởi giáp quy hàng
Lam Tiểu Sí: ? ? ?
Vi Sinh Từ đứng dậy đi tắm, chốc lát sau lại mang khăn ướt đến lau
người cho Lam Tiểu Sí. Nàng nhìn tấm vải trắng toát trên giường, cả
người đều không tốt. Vi Sinh Từ làm xong, leo lên giường, ôm nàng vào
ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, ý bảo nên ngủ. Trong lòng Lam Tiểu Sí
lại như trăm mối ngổn ngang
Sáng sớm hôm sau, hai phu thê cùng đến kính trà cho trưởng bối. Nhìn thấy Vi Sinh Kỳ, Lam Tiểu Sí không khỏi tức giận trừng mắt.
Vi Sinh Kỳ cũng tức giận trừng lại nàng, mới ngày đầu thành thân đã dám trừng mắt với cha chồng ngươi?
Ôn Mê, Lam Phỉ và Mộ Lưu Tô đều nhìn thấy ánh mắt của hai người.
Ôn Mê lên tiếng “Tiểu Sí, không được không lễ phép”
Lam Tiểu Sí hừ một tiếng. Ngươi nuôi con trai lại không dạy, còn muốn để ta dạy sao? Ta dựa vào cái gì mà dạy? Cho hắn làm ngốc tử luôn đi.
Cho nên nàng đối với Vi Sinh Từ cũng không có sắc mặt tốt
Vi Sinh Từ cũng thật vô tội, lúc đó hắn chỉ nhìn thấy trong phòng bếp Mộ phụ có bây nhiêu đó thôi nha
Thấy Lam Tiểu Sí tức giận, Thanh Tỏa vội kéo nàng đến bên cạnh, nhẹ giọng hỏi “sao vậy?”
“Không có việc gì” Ta chỉ đang oán giận quả dưa ngốc thôi. Nhưng nghĩ lại quả dưa ngốc kia hiện là phu quâ của mình, Lam Tiểu Sí lại thấy bất đắc dĩ
Thanh Tỏa thấy bộ dáng của nàng, không cho là đúng nhưng không hỏi được gì, cũng đành thôi
Vi Sinh Kỳ nói “nếu đã thành thân, hôm nay liền hồi Cửu Vi sơn đi, ngươi cũng có thể đi gặp mẫu thân Tiểu Từ”
Đây cũng là việc phải làm nên Lam Tiểu Sí chỉ hừ một tiếng
Chiều hôm đó, Lam Tiểu Sí vẫn theo phụ tử Vi Sinh Kỳ trở về Cửu Vi sơn
Dọc đường đi, Vi Sinh Kỳ kéo nhi tử qua một bên, hỏi “đêm qua, hai
người các ngươi…thế nào?” không tiện nói thẳng nhưng nhìn sắc mặt Lam
Tiểu Sí, hắn nghi ngờ con mình có được hay không?
“Tốt lắm” Hắn cảm thấy tư vị rất đẹp, cho nên Vi Sinh Từ mạc danh kỳ diệu nhìn cha mình: ngươi có vấn đề gì?
“Nhi tử, lúc đó trên giường các ngươi, trừ long nhạc, đậu phộng, còn có một cái khăn trắng, ngươi thấy chứ?”
“Thấy”
Vi Sinh Kỳ thở dài, rốt cuộc vẫn hỏi thắng “buổi sáng thức dậy, trên khăn kia có…vết máu không?”
Vi Sinh Kỳ càng khó hiểu “vì sao lại có máu?”
“Chỗ khác thì sao?”
“Không có. Ngươi sợ có người xâm nhập?”
Vi Sinh Kỳ gần như muốn nhảy dựng lên, xâm nhập cái rắm “trước kia, các ngươi đã làm chuyện như vậy chưa?”
“Không có, chuyện như vậy không phải chỉ phu thê mới làm sao?”
Vi Sinh Kỳ các tức giận, tốt ah, ngươi nhi tử ta đội nón xanh còn dám bày sắc mặt với ta. Hắn vọt đến trước mặt Lam Tiểu Sí, lại do dự, không biết nên bùng nổ thế nào, hắn không thể dựa vào võ công cao cường mà
đánh con dâu, muốn mắng chửi thì ồn ào ra, mất mặt chính là Vi Sinh thế
gia. Hơn nữa Lam Tiểu Sí mồm miệng lợi hại, hắn có mắng được nàng hay
không còn chưa biết. Để Tiểu Từ bỏ nàng? Quên đi, vất vả lắm mới cưới
được nha. Cho nên càng nghĩ, Vi Sinh càng thấy mình đối với gia hỏa này
là không có cách nào. Nhưng nghĩ tới đến Cửu Vi sơn, sau này nàng không
có cơ hội nhìn thấy “gian phu” kia nữa, trong lòng hắn mới dễ chịu một
chút
Vi Sinh Kỳ không cho Lam Tiểu Sí xuất đầu lộ diện nên hai phụ tử hắn
cưỡi ngựa, còn nàng ngồi xe ngựa. Vi Sinh Từ chốc chốc lại lấy nước cho
nàng uống, Vi Sinh Kỳ thấy hắn làm người hầu, thở dài trong lòng: nhi
tử, ngươi sao lại ngây thơ, dễ khi dễ vậy chứ, ngươi nhìn khối ngọc lục
bảo trên đầu mình đi
Lam Tiểu Sí vừa đi, Phương Hồ Ủng Thúy khẩn trương hẳn lên
Ôn Mê nói “những nô lệ bị Vũ tộc mua ở đâu?”
Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim “nôn nóng khởi binh vấn tội vậy
sao?Ôn Mê, Vũ tộc không phải thuộc hạ của Tiên Tâm các, chuyện trong
tộc, không phải phạm vi Tiên Tâm các có thể hỏi tới”
“Lam Phỉ, hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy bọn họ”
Mộ Lưu Tô ở bên cạnh xem náo nhiệt
Thanh Tỏa biết ân oán giữa Lam Phỉ và Tiên Tâm các, cũng không muốn
xen vào, chỉ nói với Mộ Lưu Tô “nếu Tiểu Sí đã hồi Cửu Vi sơn, ta cũng
muốn trở về”
Mộ Lưu Tô ôn nhu đáp “ta ta ở này nhìn xem, ngươi trước về phủ chiếu
cố Tài Linh” Thấy Thanh Tỏa gật đầu, hắn liền sai Đinh Cường hộ tống
nàng trở lại Hiệp Đô
Lam Phỉ vốn không để ý Ôn Mê tức giận, Phượng Chứ bên cạnh hắn lại
tiến lên nói “Ôn các chủ, Đại tiểu thư trước khi rời đi đã giao danh
sách lại cho ta. Nô lệ cũng đã tập hợp xong, mời đi bên này”
Lam Phỉ có chút bất ngờ, thì ra nha đầu kia đại hôn cũng không quên
việc này. Ôn Mê mang theo Liễu Băng Nham, Liễu Phong Sào đi theo Phượng
Chứ, quả nhiên gặp được một đám nô lệ, đối chiếu với danh sách đều khớp, khi Ôn Mê hỏi chuyện, bọn họ đều có thể trả lời. Tuy nhiên lại thiếu
mất mười hai nô lệ, nguyên nhân tử vong là bệnh tật, trúng độc bụi gai,
rơi xuống núi…thi thể không tìm được. Ôn Mê rốt cuộc không lời nào để
nói
Phượng Chứ lại nói “Ôn các chủ, Đại tiểu thư nói lần này là nể mặt Ôn các chủ nên Vũ tộc nhượng bộ, tuy nhiên Vũ tộc không phải là thuộc hạ
của Tiên Tâm các, không có nghĩa vụ phối hợp kiểm chứng. Vì an ninh của
hai bên, còn thỉnh Tiên Tâm các tự trọng”
Ôn Mê chưa nói gì, Mộ Lưu Tô đã lên tiếng “Vũ tôn còn tại vị, Đại
tiểu thư cũng đã xuất giá. Ngươi thân là quản sự của Vũ tộc lại xem lời
nàng như là thánh chỉ”
Phượng chứ thản nhiên “xuất giá hay không, nàng đều là Đại tiểu thư của Vũ tộc”
Mộ Lưu Tô nhíu mày
Ôn Mê thu thập danh sách, muốn để Tiên Tâm các lập hồ sơ “hi vọng Vũ tộc có trợ cấp cho mười hai người đã chết kia”
Phượng Chứ không chịu “nô lệ là chúng ta mua đúng giá, lại ký sinh tử khế. Tiên Tâm các không có nô lệ nhưng Mộ tướng hẳn là biết, hạ nhân ký sinh tử khế, sinh tử đều do chủ nhân định đoạt, nào có chuyện bồi
thường”
Mộ Lưu Tô cười cười “đây cũng là ý của Đại tiểu thư các ngươi?”
Phượng Chứ đáp “Đại tiểu thư nói, nếu Các chủ yêu cầu trợ cấp nô lệ,
vậy thỉnh Các chủ hỗ trợ bồi thường, còn chúng ta có tử khế của nô lệ
làm bằng”
Mộ Lưu Tô cảm thán “thực sự là một chút tình cảm cũng không có”
Ôn Mê nghi ngờ “Phượng Chú, ta nhớ lúc trước Lam Phỉ bắt nhiều nô lệ đến tu sửa độc bụi gai đều không ký sinh tử khế”
Phượng Chứ thoáng chút do dự
Mộ Lưu Tô vui sướng khi người gặp họa “thế nào? Cái này Đại tiểu thư các ngươi không dặn dò?”
“Đại tiểu thư nói nếu Ôn các chủ đề cập tới chuyện này, liền nói lúc
đó Tiên Tâm các đã phái người xâm nhập Phương Hồ Ủng Thúy, phạt chế tài
hành vi sai lầm, Vũ tộc cũng đã biết sửa sai, chỉ là hình phạt không như ở Đan Nhai Thanh Bích. Đã chế tài thì không thể truy cứu thêm nữa”
Ôn Mê dở khóc dở cười, nha đầu kia, thật là..
Mộ Lưu Tô cảm thán “xem ra nàng rất có cách trị cha mình” Lại thầm
thấy may mắn nàng đã xuất giá, cảm ơn trời đất “nhưng mà Phượng Chứ, Vũ
tôn dùng năm mươi vạn lượng hoàng kim để bán mười phần Hạo Thiên Xích
Huyết cho Ám tộc, lỗi này còn chưa bị trừng phạt nha”
Phượng Chứ kinh hãi “cái gì?”
Ôn Mê cũng sửng sốt “mười phần Hạo Thiên Xích Huyết?”
Mộ Lưu Tô vẫy tay một cái liền có người tiến lên khống chế Phượng Chứ
Phượng Chứ tức giận nói “Mộ Lưu Tô, ngươi đây là có ý gì?”
Mộ Lưu Tô nhếch cằm, có người đẩy một Vũ nhân đi vào, là Tử Trấm
thuộc hạ của Phượng Chứ. Mộ Lưu Tô chất vấn “Tử Trấm tới ngân hàng tư
nhân, ý đồ lấy đi năm mươi vạn lượng hoàng kim. Phượng Chứ, thân là tổng quản cùa Vũ tộc, sẽ không không biết việc này chứ?”
Ôn Mê nhìn thoáng qua Tử Trấm, hỏi “Lam Phỉ thực sự bán mười phần Hạo Thiên Xích Huyết cho Ám tộc?”
Mộ Lưu Tô đáp “nếu ngươi cảm thấy giả, có thể tự mình tra hỏi. Ôn các chủ, Ám tộc có Trường Sinh tuyền, lại dung nạp Liên Kính, thực lực vốn
vô cùng cường đại, Lam Phỉ đưa thêm mười phần Hạo Thiên Xích Huyết, sợ
là lửa cháy đổ thêm dầu”
Ôn Mê cả giận “buồn cười” Hắn muốn đi tìm Lam Phỉ
Đúng lúc này có một giang hồ đồng đạo tiến đến, thấy hắn liền nói “Ôn các chủ, tin Ám tộc có được Trường Sinh tuyền đã truyền khắp nơi, gần
đây có nhiều cao thủ ban đêm xâm nhập Lạc Nhật thành đều không rõ tung
tích”
Ôn Mê trong lòng nhảy dựng
Mộ Lưu Tô lại cười thầm, thừa dịp Ôn Mê tìm hiểu tình hình với người
kia, quay đầu phân phó thuộc hạ Chu Vũ “tập hợp gia quyến, sư môn của
những người mất tích, bảo bọn họ đến Tiên Tâm các đòi công đạo, thuận
tiện dẫn lửa lên đầu Vũ tộc”
Chu Vũ khom người đáp”dạ”
Hôm sau, bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy bắt đầu tụ tập rất nhiều người, bọn họ không phải là võ lâm cao thủ mà phần lớn là người già, phụ nữ và hài tử. Ôn Mê vừa xuất hiện, những người kia đã nhào lên “Ôn các chủ,
ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta ah”
Ôn Mê thở dài, nhận ra người trước mắt là thê tử của Quan Đông kiếm
hiệp Lạc Chính Đình. Hắn vội đỡ nàng đứng lên “Lạc tẩu tử, có chuyện gì
xin cứ nói, không cần như thế”
Lạc thê nói “Ôn các chủ, gia chủ chúng ta nghe được chuyện Trường
Sinh Tuyền liền nói muốn đến Lạc Nhật thành, cầu kiến Ám tộc Giáo phụ
xem có thể nhìn thấy hi thế trân bảo này một lần hay không. Không ngờ đi đến giờ chưa trở về, cũng không có tin tức, lưu lại mẹ già con thơ, như thế này làm sao mà sống” Nói xong liền khóc thành tiếng, khiến đám đông cũng khóc theo
Mộ Lưu Tô đi tới châm ngòi “với thực lực của Ám tộc, dù có thêm Liên
Kính cũng không thể đối phó với nhiều cao thủ võ lâm như thế. Nhưng Vũ
tộc lại dùng Hạo Thiên Xích Huyết giúp Ám tộc cải tạo mười cao thủ, cho
nên chiến lực trở nên phi phàm”
Đám người kia nghe vậy, càng khóc nháo không ngớt, liên tục cầu Ôn Mê làm chủ.
Ôn Mê biết Mộ Lưu Tô muốn quậy cho nước đục thêm, rất muốn nói việc
điều tra dân cư mất tích là trách nhiệm của triều đình, nhưng hắn không
có da mặt dày như Lam Tiểu Sí, đành nói “mọi người xin đứng lên, Tiên
Tâm các sẽ không ngồi yên mà nhìn, chắc chắn sẽ giúp mọi người tìm người nhà”
Mộ Lưu Tô nhìn thoáng qua đám người, lại nhìn Phương Hồ Ủng Thúy xanh ngát một màu, trong lòng như có điều suy nghĩ
Chiều hôm đó, Ôn Mê khởi hành đến Lạc Nhật thành. Nhưng hắn vừa đi
không bao lâu, đám đông bên ngoài và Vũ nhân liền nảy sinh xung đột. Vũ
tộc luôn bị người căm ghét, mấy chục năm qua chưa từng tiêu tán, thậm
chí còn có tăng không giảm, nay nghe Vũ tộc hỗ trợ Ám tộc, bọn họ sao có thể kiềm chế. Mà Vũ nhân đối với bọn họ cũng không hề có lòng đồng tình
Trong lúc đám đông khóc lóc, có Vũ nhân châm chọc “nếu không phải các ngươi tham chí bảo của Ám tộc sao lại gặp họa này? Hạng người giả dối,
tham lam, chết chưa hết tội, còn tìm Tiên Tâm các chủ trì công đạo…”
Đám đông đang bi thương, nghe vậy liền kích động lên. Có lão nhân tầm bảy chục tuổi, tóm lấy Vũ nhân muốn đánh, người kia cũng không dễ chọc, hai bên giằng co với nhau, lão nhân kia chịu không nổi liền chết tại
chỗ
Lập tức có người lớn tiếng hô “Vũ nhân giết người, Vũ nhân giết người”
Đám đông bắt đầu phản kháng, cũng đả thương không ít Vũ tộc bình dân
Lam Phỉ đâu chịu để người ta ức hiếp tới tận cửa, nghe báo lại việc
này, nhíu mày nói “hừ, đến chỗ chúng ta khiêu khích, xem ra có người
trong giang hồ, lá gan liền lớn hơn. Chiến sĩ Vũ tộc chúng ta suy yếu
tới mức không đối phó được với mấy lão nhân và nữ nhân?”
Phượng Chứ do dự nói “Vũ tôn, những người này đuổi đi là được rồi, dùng tới chiến sĩ, có phải…”
Lam Phỉ nhướng mày “hử?”
Phượng Chứ không dám nói tiếp, khom người hành lễ. Cùng Vũ tộc chiến sĩ mang cung tên đi ra ngoài
Có người khóc kêu “các ngươi giết chúng ta đi, dù sao chúng ta cũng
tay không tấc sắt” Bọn họ cho rằng có Tiên Tâm các, Vũ tộc không dám
xằng bậy nên không sợ hãi, vừa ẩu đả với Vũ nhân vừa khóc la om sòm
Nhưng Phượng Chứ lại tránh ra, chiến sĩ Vũ nhân bắn tên. Đám đông
liền thét chói tai, chen nhau bỏ trốn, có tới ba mươi người trúng tên,
Lam Phỉ lại không chịu trị liệu, khi Ôn Mê quay lại, đã có hai mươi
người chết, còn lại mười người đang lăn lộn kêu la
Ôn Mê tức giận đến phát run “Lam Phỉ”
Mộ Lưu Tô chạy đến, nói với Ôn Mê “ta đã nói rồi. Lam Phỉ không thích hợp lãnh đạo Vũ nhân, hôm nay ngươi tin rồi chứ?”
Ôn Mê nghiến răng “Mộ Lưu Tô”
Mộ Lưu Tô khoát vai hắn “chuyện này không liên quan tới ta, hắn chính là một người máu lạnh vô tình như vậy, có hắn một ngày, Vũ nhân vĩnh
viễn là yêu nhân. Ngươi và ta liên thủ, Lam Phỉ nhất định không phải là
đối thủ của chúng ta. Ta biết ngươi luôn đồng tình với những gì Vũ nhân từng gặp phải, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần Tài Linh trở thành Vũ tôn,
triều đình sẽ bảo hộ Vũ nhân, ngươi cũng có thể biến Phương Hồ Ủng Thúy
trở thành thế lực chính đạo, Vũ nhân sẽ tốt hơn hiện giờ”
Ôn Mê trầm mặc
Mộ Lưu Tô hứa hẹn “tin tưởng ta”
Lam Tiểu Sí vừa theo phụ tử Vi Sinh Kỳ tế bái mộ của Mộ Dung Tú xong, liền nghe Vũ tộc truyền tin báo chuyện rối loạn ở Phương Hồ Ủng Thúy
Vi Sinh Kỳ không vui, nói ‘ngươi đã gả vào Vi Sinh thế gia ta, chuyện Vũ tộc đã không còn liên quan gì tới ngươi, ngươi không cần để ý”
Lam Tiểu Sí lại chính là không để ý hắn, nói với Vũ nhân đến báo tin “lặp lại lần nữa”
Vũ nhân thuật lại sự việc một lần nữa
Lam Tiểu Sí nghiến răng “Mộ cha, ta vừa đi, ngươi liền xem như ta đã chết sao?”
Vi Sinh Kỳ tò mò “không phải Lam Phỉ giết người sao? Mắc mớ gì tới Mộ Lưu Tô?”
Lam Tiểu Sí liếc hắn một cái, ngươi não ngắn, giải thích với ngươi sao đây?
Vi Sinh Kỳ tuy không rõ chân tướng nhưng lại hiểu cái liếc mắt xem
thường của nàng “Lam Tiểu Sí. Vô liêm sỉ, ngươi có biết tôn kính trưởng
bối không?”
“Ta trở về “tôn kính” trưởng bối đây”’
Vi Sinh Kỳ rống lên “ngươi dám. Lam Tiểu Sí, chẳng lẽ ngươi không
hiểu đạo lý xuất giá tòng phu? Hôm nay ngươi dám bước ra khỏi Cửu Vi sơn một bước, đừng nghĩ quay trở lại”
“Hẹn gặp lại” Lam Tiểu Sí bước đi, đầu cũng không quay lại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT