Vi Sinh Từ ôm chặt Lam Tiểu Sí, hai tay hắn nóng như lửa nhưng rất quy củ, không có sờ loạn

Lam Tiểu Sí dùng truyền âm nhập mật thúc giục hắn “mau trở về, ta không có mặc quần áo”:

Vi Sinh Từ đáp “ngươi có” Còn lấy ngón tay kéo kéo áo lót của nàng

Lam Tiểu Sí nổi giận, nếu không hiểu Vi Sinh Từ, nàng đã nghĩ hắn là giả ngốc mà giở trò lưu manh. Tức giận hỏi “quần áo này không tính. Ngươi vì sao lại thích ôm ta?”

Vi Sinh Từ nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói “hương vị trên người ngươi rất giống nương ta”

Lam Tiểu Sí liên tục dùng chân đá hắn “cút ngay, ngươi cút ngay cho ta” Hỗn trướng, có dám leo lên, đánh gãy chân ngươi

Hôm sau, Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y rời giường, cứ nghĩ mình đã dậy sớm, nàng ngờ đã thấy Vi Sinh Từ luyện liếm ở bên ngoài. Nói là luyện kiếm nhưng trong tay hắn không có kiếm, đệ tử Vi Sinh thế gian quen dùng Cửu Vi kiếm, vỏ kiếm là dùng thần thiết đúc thành, đệ tử hạng hai chỉ có ba màu, đệ tử nhất đẳng có bảy màu, kiếm của Vi Sinh Kỳ mới thực sự là Cửu Vi kiếm, dưới ánh mặt trời sẽ tỏa ra chín màu. Trước kia Liên Kính dùng Cửu Vi kiếm bảy màu, hiện Vi Sinh Từ chưa có binh khí nhưng mọi người đều biết, có lẽ Vi Sinh Kỳ sẽ truyền kiếm của mình cho hắn

Liễu Phong Sào kinh hãi “hắn rời giường khi nào?”

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Mộc Hương Y đốp chát

Liễu Phong Sào đánh thức Lam Tiểu Sí và Hạ Vũ Đài, Tiên Tâm các vốn có quy định đệ tử phải đến sân luyện công luyện một canh giờ, nhưng bọn họ là đệ tử thân truyền, sẽ do chính sư phụ của mình bồi dưỡng, vì vậy chỉ ở trong sân của mình luyện công. Nếu không phải là khảo hạch chính thức sẽ không cùng các đệ tử bình thường khác chen chúc luyện công cùng một sân. Hơn nữa Lam Tiểu Sí và Mộc Hương Y đều dùng chiêu thức của Vũ tộc, đến sân luyện công của Tiên Tâm các có chút không thích hợphttp://www.tieunguyennguyen.worldpress.com/

Liễu Phong Sào luyện cùng Hạ Vũ Đài, Lam Tiểu Sí lười biếng duỗi lưng, vừa đánh vừa trêu đùa với Mộc Hương Y. Nhưng sân không lớn, bốn người lại phải tránh Vi Sinh Từ, không gian liền hẹp lại

Lam Tiểu Sí đoạt dây mây trên tay Liễu Phong Sào, Hạ Vũ Đài tức giận phóng kiếm đến, Lam Tiểu Sí còn chưa ra tay, Mộc Hương Y đã dùng binh khí ngăn cản. Liễu Phong Sào sợ Mộc Hương Y đả thương Hạ Vũ Đài, lập tức rút kiếm ứng phó. Hai người bọn họ vây đánh Mộc Hương Y, Lam Tiểu Sí không thể đứng bên cạnh mà xem, cũng ra tay. Lam Tiểu Sí vừa động thủ, Vi Sinh Từ đi tới, bốn người liền yên tĩnh lại

Lam Tiểu Sí dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, thuận tiện quay người lại, lau cho Vi Sinh Từ. Hắn cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn để cho nàng lau

Ôn Mê vừa lúc đi tới, nhíu mày gọi “Tiểu Sí” Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi còn là trước mặt người khác, còn ra thể thống gì nữa

Lam Tiểu Sí nhún nhún vai, hỏi lại “hôm nay lại là nhiệm vụ gì đây, Ôn các chủ?”

Liễu Phong Sào lập tức sửa lời nàng “Lam Tiểu Sí, Các chủ là cha ngươi”

Lam Tiểu Sí vặt lại “trên mặt hắn có viết sao?”

Ôn Mê không muốn tranh luận vấn đề này, chỉ nói “phụ cận Táng Tinh hồ có người mất tích, các ngươi đi tra đi. Còn phải làm ba việc thiện, để lại tên, không câu nệ lớn nhỏ”

Liễu Phong Sào nhận lệnh “da, sư phụ, chúng ta đi trước”

Điều tra người mất tích tốn rất nhiều thời gian, vì thế mọi người cũng không định ăn sáng, đang lúc xuất môn thì Vi Sinh Từ lên tiếng “ta cũng muốn đi”

Liễu Phong Sào không đồng ý “không được, ngươi đi tìm cha ngươi đi”

Vi Sinh Từ nhìn hắn, lại nhìn Lam Tiểu Sí, nói “ta không”

Liễu Phong Sào đi một bước, Vi Sinh Từ theo một bước. Liễu Phong Sào không có cách nào cũng không đánh được hắn, đành cầu cứu “Tiểu Sí”

Lam Tiểu Sí thản nhiên “vậy cũng tốt mà, có thêm người giúp đỡ, đúng không, Vũ Đài?”

Hạ Vũ Đài đáp “có phải ngươi thích Vi Sinh thiếu chủ không?”

Liễu Phong Sào dừng bước

Lam Tiểu Sí “ta rất thích hắn a, Tiểu Từ, lại đây” Vi Sinh Từ lập tức đi đến trước mặt nàng, Lam Tiểu Sí nắm tay hắn, hỏi “trước kia ngươi đã từng dạo phố sao?”http://www.tieunguyennguyen.worldpress.com/

Vi Sinh Từ hỏi lại “đi dạo phố?” Người Vi Sinh gia một năm rời núi không quá vài lần, dạo phố gì chứ

Lam Tiểu Sí nói “đi thôi, hôm nay chúng ta ra ngoài dạo phố”

Hạ Vũ Đài nhìn thoáng qua Liễu Phong Sào, thấy hắn không nói gì, đành lên tiếng “Lam Tiểu Sí, ngươi và Đại sự huynh ta có hôn ước, nếu ngươi không định gả cho Vi Sinh thiếu chủ, đừng là quá mức”

Lam Tiểu Sí quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Phong Sào “Đại sư huynh ngươi cũng không nói sẽ cưới ta ah”

Hạ Vũ Đài nháy mắt với Liễu Phong Sào

Liễu Phong Sào cúi đầu, một lát sau mới nói “không phải ta đã cầu hôn sao?”

Lam Tiểu Sí hỏi lại “ngươi cầu hôn thì ta phải gả? Hừ, Cha của Mộc Hương Y cũng cầu thân với cha ta đó”

Hạ Vũ Đài ngạc nhiên “không phải chứ? Cha của Mộc Hương Y muốn gả cho Vũ Tôn?” Bị Mộc Hương Y và Lam Tiểu Sí cùng trừng mắt nhìn, nàng đỏ mặt nói tiếp “à, vậy Mộc Hương Y là hôn phu của ngươi sao?”

Nữ nhân, dù cho danh môn chính phái thì vẫn thích nhiều chuyện

Lam Tiểu Sí chưa trả lời, Mộc Hương Y đã lên tiếng “Vũ Tôn không đồng ý” Lam Phỉ không những cự tuyệt, còn là khinh bỉ từ đầu đến chân

Lam Tiểu Sí hứng thú hỏi “ngươi sao vậy? Vội vã phủi sạch như thế na. Ta chưa nói sẽ không lấy ngươi, nói không chừng sau này chúng ta sẽ phát triển, sẽ có tình cảm với nhau nha”

Mộc Hương Y vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng, thà chết không theo “không”

Lam Tiểu Sí mắng “hừ”

Liễu Phong Sào học hỏi “vậy, ngoài trừ cầu hôn, còn phải làm gì nữa?”

Hạ Vũ Đài sửng sốt

Lam Tiểu Sí đáp “ngươi ít nhất nên dỗ dành ta, tặng ta thứ ta thích, lại ở trước mặt ta thể hiện khí khái nam tử của ngươi. Chim trống cầu ngẫu còn thể hiện đủ trò trước mặt chim mái nha”

Đoàn người đi về phía trước, thấy ven đường có một sạp bán táo, Mộc Hương Y liền lấy một quả đưa cho Lam Tiểu Sí, nàng cầm lấy, gặm ngon lành. Mộc Hương Y nhìn thoáng qua Liễu Phong Sào: đã làm mẫu cho ngươi rồi đó. Lại thuận tay đưa một quả cho Hạ Vũ Đài. Hạ Vũ Đài sửng sốt không thôi, đã bao năm rồi không có ăn quà vặt, lần gần nhất là khi cha nương còn sống. Nàng hai mắt ửng hồng, quay đầu, ăn táo

Liễu Phong Sào yên lặng trả tiền

Vi Sinh Từ ở bên cạnh nói “ta cũng muốn một cái”

Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y cùng sửng sốt “ngươi…ngươi nghiêm túc chứ?”

Vi Sinh thiếu chủ không biết nói giỡn, vẻ mặt rất nghiêm túc

Liễu Phong Sào hỏi “ngươi có tiền không?”

Vi Sinh Từ đáp “có” Lấy bên hông ra một tấm ngân phiếu đưa cho tiểu thương rồi cầm lấy một quả tá. Liễu Phong Sào nghi hoặc, cầm lấy ngân phiếu từ tay tiểu thương, vừa nhìn liền sửng sốt không thôi, giá trị là năm ngàn lượng của Đồng Ngân tiền trang

Mộc Hương Y muốn hộc máu. Liễu Phong Sào yên lặng cất ngân phiếu vào túi, lấy ít bạc vụn trả cho tiểu thương

Lam Tiểu Sí và Hạ Vũ Đài đi trước, vừa đi vừa ăn táo. Vi Sinh Từ đi sau nàng như một cái đuôi nhỏ. Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y yên lặng cách xa hắn một chút.

Vi Sinh Từ nhìn chung quanh, hỏi “đây là đi dạo phố?”

Lam Tiểu Sí đáp “đúng, chơi vui không?”

Vi Sinh Từ lắc đầu, không thích, muốn trở về

Hạ Vũ Đài nhịn không được cười ra tiếng

Liễu Phong Sào học theo Lam Tiểu Sí, dỗ dành hắn “nơi này chơi không vui, vậy lần sau ngươi cứ ở nhà, không cần theo chúng ta” Mang theo một vũ khí nguy hiểm có thể phát nổ bất cứ lúc nào, rất không có cảm giác an toàn

Vi Sinh Từ nhíu mày, nói “ta đi cùng Tiểu Sí Bàng, không phải với ngươi” Ngữ khí ghét bỏ không che giấu

Cả đám cười ồ lên. Liễu Phong Sào sờ sờ cái mũi, quên đi, hắn mới bảy tuổi, không chấp tiểu hài tử

Ngày xuân, nắng ấm dạt dào, Lam Tiểu Sí lại như chim sơn ca nhảy nhót khắp nơi. Nghĩ tới mọi người khi ra ngoài còn chưa ăn sáng, Liễu Phong Sào liền đưa cả bọn đến một trà lâu ăn điểm tâm

Lam Tiểu Sí nói “ta muốn ăn cơm nắm”

Liễu Phong Sào lập tức gọi cho nàng, dù sao cũng là Vi Sinh thiếu chủ mời khác

Trong trà lâu có người kể chuyện, đang kể đến trong thôn nọ có một người từ nhỏ đã háo sắc, chuyên dụ dỗ vợ ngươi, kết quả thê tử của hắn chiều qua xuống núi, gặp phải đám du côn trong một ngôi miếu đổ nát, bị làm bẩn trong sạch. Lấy chuyện này để răn đe mọi người không nên phạm dâm

Lam Tiểu Sí vừa nghe, tức giận vỗ bàn “hỗn trướng”

Mộc Hương Y lập tức rút Tà Câu Âm Đằng kề lên cổ thuyến thư

Thuyết thư sợ xanh mặt, vội nói “cô nương, tiểu nhân không biết đã đắc tội cô nương khi nào?”

Mộc Hương Y cũng quay đầu nhìn Lam Tiểu Sí, đúng vậy, đắc tội ngươi chỗ nào?

Lam Tiểu Sí nói “ngươi kể chuyện xưa tào lao gì thế, mau nói cho cô nãi nãi ta biết, dựa vào cái gì mà nam nhân phạm dâm, thê tử lại bị ô nhục?”

Thuyết thư run run đáp “cô nương, trong sách viết vậy”

Lam Tiểu Sí nói ngang “mặc kệ. Phải nói theo lời ta”

Thuyết thư run run “cô, cô nương là muốn tiểu nhân nói thế nào?”

Lam Tiểu Sí nghĩ nghĩ, vui vẻ nói “ngươi liền nói thế này: thê tự hoa tâm phạm dâm, trượng phu chiều tà qua núi, đêm khuya trong miếu đổ nát gặp phải du côn. Ừ, như thế hay hơn chuyện xưa tào lao của ngươi nhiều”

Thuyết thư mặt nhăn như khổ qua, miễn cưỡng nói “có phụ nhân tên Trương Lý thị, lả lơi ong bướm, phong lưu thành tánh…”

Lam Tiểu Sí nghe say sưa

Mộc Hương Y yên lặng thu hồi binh khí, ngồi xuống ăn cơm. Lát sau, hắn nói với Liễu Phong Sào “ngươi thực sự muốn thành thân với nàng thì mau cưới vào cửa đi”

Hạ Vũ Đài tò mò “ngươi không thích nàng sao? Các ngươi là thanh mai trúc mã mà”

Mộc Hương Y lắc đầu, nói “ta sợ chiều tà qua núi, đêm khuya trong miếu đổ nát”

Liễu Phong Sào phun luôn miếng bánh bao trong miệng ra ngoài

Vi Sinh Từ yên lặng thả bánh bao trong tay xuống. Ăn cơm thì lo ăn cơm đi, ngươi ói cái gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play