Ngày hôm sau mọi người ngồi ăn cơm sáng, Đường Thi với Bản Ngã Sơ Tâm cũng mang Bản Ngã Nghênh đi vào ăn cơm, Phong Triền Nguyệt lại không
xuất hiện. Không có nữ nhân kia gây chuyện, mọi người ăn uống khá vui
vẻ. Có lẽ Bản Ngã Sơ Tâm hơi thẹn về việc làm tối qua nên hôm nay rất ân cần săn sóc với Đường Thi, gắp đồ ăn, thỉnh thoảng còn nói đùa mấy câu, nhưng Đường Thi trước sau vẫn không mở miệng, khuôn mặt nhàn nhạt,
không buồn không vui.
Ăn sáng xong, Hoắc Trung Khê dẫn nhi tử cùng đồ đệ đi luyện võ như
ngày thường, Bản Ngã Sơ Tâm cũng dẫn Bản Ngã Nghênh đi theo, trong phòng chỉ còn lại hai thai phụ Đường Thi cùng Thẩm Hi.
Thẩm Hi ngồi chán, tìm miếng vải ra đinh cắt may một bộ quần áo mới
cho Trịnh Gia Thanh cùng Hoắc Hiệp, hai nam hài lớn nhanh như thổi, quần áo chưa kịp mặc cũ đã ngắn, năm nào cũng phải thêm mấy bộ. Đường Thi
thì ngồi bên nhìn nàng làm.
“Ta cũng muốn làm cho Tiểu Nghênh mấy bộ để mặc, dạo này quần áo thằng bé có vẻ ngắn.” Thẩm Hi nói.
Hôm nay Đường Thi tâm tình không tốt, lúc nói chuyện cũng buồn buồn: “Tỉ dạy ta cắt đi, ta muốn tự tay làm cho thằng bé.”
“Được, để ta đi tìm tấm vải khác, vải này cứng, sợ thằng bé còn nhỉ,
da mẫn cảm mặc sợ bị cọ đau.” Nàng đi vào trong phòng lục tung lên, mang không ít vải đến cho Đường Thi chọn.
Đường Thi tùy tay chọn hai tấm vải, nói: “Cứ hai tấm này là được.”
Hai tấm vải này tấm thì màu đen, tấm còn lại màu xanh nước biển, rõ ràng không hợp với trẻ con, Thẩm Hi đành bỏ lại, chọn lấy tấm vải khác màu
thiên thanh cùng xanh nhạt cho Đường Thi. Thấy có một tấm lụa màu trắng
để từ lâu rồi nhưng nàng sợ màu trắng mặc hay bẩn nên để đó không làm
gì, Thẩm Hi cầm ra bảo Đường Thi: “Tấm lụa trắng này cô lấy về làm bộ
quần áo cho Bản Ngã Sơ Tâm đi, ta thấy hắn rất thích mặc quần áo màu
trắng.”
“Hả?”
Đường Thi rõ ràng đang ngẩn người, nghe Thẩm Hi nói mà giật mình hoàn hồn, nàng hơi vội vàng nói: “Làm quần áo trắng cho Tiểu Nghênh chắc
không ổn, trẻ con hiếu động sợ mau dây bẩn lắm.”
Đây là chuyện gì vậy?
Thẩm Hi biết bất luận người nữ nhân nào thấy phu quân mình ôm lấy
người khác cũng sẽ ghen tuông khó chịu, chẳng sợ Đường Thi có vẻ là một
người lạnh nhạt cũng vẫn khó chịu không thua gì người khác. Nếu đổi là
nàng thấy Hoắc Trung Khê làm như vậy, không biết nàng còn làm đến mức
nào đây. Trong tình yêu, một khi đã bị phản bội thì dù ngoài mặt có lạnh nhạt đến thế nào đi chăng nữa, trong lòng vẫn là đau như cắt.
Đường Thi chắc đã nhận ra mình nói sai, nàng chán nản cúi đầu xuống,
một lúc sau mới thốt ra một câu: “Thẩm tỉ tỉ, lúc Hoắc Kiếm thần còn
chưa tìm được tỉ, hai mẹ con tỉ với Tiểu Hiệp sống có tốt không?”
Nghe Đường Thi nói vậy, Thẩm Hi giật mình, không phải Đường Thi biết
tướng công nhà mình còn vương vấn với người cũ nên muốn bỏ Bản Ngã Sơ
Tâm mà dẫn Bản Ngã Nghênh rời đi đấy chứ? Ngẫm lại Đường Thi nghĩ vậy
cũng đúng, tướng công mình không thể quên được người cũ, chuyện này để
lâu thì càng thêm bung bét hơn mà thôi.
Nghĩ vậy nhưng Thẩm Hi không thể nói thẳng chuyện này, nếu Đường Thi
không thích Bản Ngã Sơ Tâm thì sao có thể thành thân sinh con với hắn?
Nàng làm người nghe chỉ có thể khuyên nhủ Đường Thi không nên nghĩ quẩn, không thì sẽ hối tiếc cả đời mà thôi. Thẩm Hi cười: “Nói như thế nào
đây, một gia đình cần có cả cha mẹ con cái mới là hoàn chỉnh. Nếu thiếu
người nam nhân trụ cột, trong nhà lạnh lẽo, việc khổ việc nặng gì cũng
đến tay mình, sinh bệnh muốn uống ngụm nước ấm cũng không có người đun
cho, cô đơn lắm. Cuộc sống như vậy không dễ dàng.”
Đường Thi nghe Thẩm Hi nói xong, yên lặng không trả lời, cúi đầu nhìn miếng vải không biết suy nghĩ gì, đến lúc Thẩm Hi sắp cắt xong vải may
một bộ quần ao rồi nàng mới lên tiếng: “Thẩm tỉ tỉ, nếu là tỉ thì tỉ sẽ
làm gì bây giờ?”
Thẩm Hi dừng tay lại, chuyện này đúng là khó nghĩ. Nếu phu quân mình
vẫn luôn thích người khác, bây giờ người kia còn tìm đến, nàng nên làm
thế nào bây giờ? Làm ầm ĩ lên? Chỉ biết đẩy phu quân ra xa mình hơn mà
thôi.
Mặc kệ không quản? Trong nhà sẽ có thêm ‘tỉ muội’.
Dùng các loại thủ đoạn giữ trượng phu lại bên người? Thẩm Hi vẫn chưa quên một câu nói là ‘Thứ không lấy được là thứ hoàn mĩ nhất’
Nàng suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ được cách gì vẹn cả đôi đường.
“Thẩm tỉ tỉ, người thông minh như tỉ cũng không có cách nào sao?”
Trên mặt Đường Thi không có vẻ thất vọng hay mong chờ, giọng nói bình thản như đang trần thuật một câu chuyện bình thường, tựa hồ vấn đề này
nàng đã biết đáp án từ lâu.
Thẩm Hi nhìn Đường Thi, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt thanh
lãnh trong suốt, dáng ngươi cao gầy lại không mất quyến rũ, nếu ở hiện
đại có thể xem như một tượng đài nhan sắc. Nói công bằng thì Phong Triền Nguyệt không xinh đẹp như Đường Thi, chỉ là loại nữ nhân này kiều mị
quyến rũ, nhiều nam nhân thích kiểu nữ nhân này hơn.
Nữ nhân thanh lãnh như Đường Thi sẽ thiệt thòi hơn, nhất là loại nam
nhân thích loại nhiệt tình sẽ cảm thấy nàng nhạt nhẽo không thú vị. Bản
Ngã Sơ Tâm thích Phong Triền Nguyệt như vậy, Thẩm Hi đoán hẳn là hắn
cũng có gu chọn nữ nhân nhiệt tình, nhưng điểm này không có ở Đường Thi. Mà sao nàng càng phân tích càng cảm thấy Đường Thi cùng Bản Ngã Sơ Tâm
không có tương lai lâu dài thế này?
Nàng không dám nghĩ nữa, lau lau mồ hôi hột, ánh mắt trốn tránh nhìn
Đường Thi, may là Đường Thi đang ngẩn người nhìn về cửa sổ, không quan
tâm đến nàng.
Rèm cửa sổ nhà Thẩm Hi có 2 tầng, ban ngày thì mở tấm mành vải dày
giữ nhiệt ra, chỉ để lại tầng vải mỏng để căn phòng có ánh sáng, nhưng
vẫn chắn được mấy con côn trùng nhỏ bay vào nhà, tuy cảnh vật ngoài cửa
sẽ không được rõ như thủy tinh ở hiện đại nhưng vẫn có thể thấy được lờ
mờ.
Theo tầm mắt của Đường Thi, Thẩm Hi thấy trên sân luyện võ đã không
thấy bóng dáng Hoắc Trung Khê cùng Hoắc Hiệp và Trịnh Gia Thanh, chỉ còn Bản Ngã Nghênh đang cầm thanh đao gỗ chém linh tinh, Bản Ngã Sơ Tâm thì đứng nói chuyện với Phong Triền Nguyệt, không biết hai người đang nói
gì nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Phong Triền Nguyệt thì cũng có thể nhận ra hai người không còn cứng nhắc như mấy ngày đầu nữa.
Thấy Đường Thi chỉ ngơ ngác nhìn mà không có hành động gì, Thẩm Hi
không khỏi hỏi: “Cô không đi nhìn xem sao?” Đường Thi chỉ nở một nụ cười miễn cưỡng, nhưng chỉ cố giương được hai khóe miệng, nàng không trả lời Thẩm Hi, xuống kháng đi ra khỏi phòng.
Nghe được tiếng cửa mở, hai Võ thần đứng ngoài sân dừng nói chuyện,
đều quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, Phong Triền Nguyệt thì vẫn
bình thường, nhưng Bản Ngã Sơ Tâm rõ ràng liền bối rối, hắn dịch ra vài
bước, tựa hồ muốn giải thích nhưng lại không biết nói gì, đành ấp úng
nói một câu: “Nương tử...”
Đường Thi không nhìn hắn, cũng không để ý đến Phong Triền Nguyệt, đi
đến chỗ Bản Ngã Nghênh, bế thằng bé lên, hai mẹ con đi về phòng. Bản Ngã Sơ Tâm chắc cũng biết thê tử đang khó chịu, hắn vội đuổi theo nàng, một nhà ba người đi vào phòng, đóng chặt cửa không ra.
Phong Triền Nguyệt đứng lại chỗ cũ, nhìn ba người đi về phòng, cúi
người xuống nhặt thanh đao gỗ của Bản Ngã Nghênh bỏ lại lên, chậm rãi
vuốt lên thân đao đầy vết đẽo sần sùi kia. Một lúc lâu sau nàng ta mới
nhẹ nhàng cắm thanh đao xuống đất, xoay người rời khỏi sân luyện võ.
Dáng đi của nàng ta không có một chút õng ẹo làm dáng mà đường hoàng
thẳng lưng, đầy khí thế của một nữ Võ thần hào sảng.
Thẩm Hi nhìn toàn bộ quá trình mà ngơ ngác không biết nàng ta đang
làm trò gì, không biết Phong Triền Nguyệt đang hối cải làm người mới?
Cải tà quy chính?
Buổi trưa Hoắc Trung Khê cùng bọn nhỏ không trở lại, An Tu Cẩn cũng
dẫn Tĩnh Huyên đi ra ngoài, nhà Bản Ngã Sơ Tâm không ra khỏi phòng, Thẩm Hi khiến người mang thức ăn đến cho họ còn nàng thì ngồi ăn một mình.
Nàng mới cầm bát đũa lên định ăn cơm, rèm cửa vung lên, một bóng người
đi vào, Thẩm Hi giật mình, người đến không phải ai khác mà là Phong
Triền Nguyệt.
“Hôm nay họ không đến đây ăn cơm.” Thẩm Hi nói, ngụ ý là Bản Ngã Sơ Tâm không ở đây, ngươi mau đi đi, đừng ở chỗ này chật đất.
Phong Triền Nguyệt cười nói: “Vậy để ta cùng đệ muội ăn một bữa cơm
đi, vừa lúc ta cũng đói bụng.” Nàng ta nói xong, tự nhiên đi vào trong
bếp cầm bát đũa ra, xới một bát cơm cho mình, ngồi xuống bàn chỗ đối
diện với Thẩm Hi, điềm nhiên và một miệng cơm. Thấy Thẩm Hi nhìn mình
chằm chằm, Phong Triền Nguyệt nuốt miếng cơm xuống, cười hỏi nàng: “Xem
ta làm gì, ăn đi. Ta lại không phải thức ăn, xem ta thì có no được
không?” Nụ cười này nhìn rất sạch sẽ, không phải là điệu cười quyến rũ
thường trực trên mặt nàng ta.
Thẩm Hi buông đũa, thở dài nói: “Khi trước ở bờ biển, ngươi tùy tay
ra một chiêu đã suýt khiến mẹ con ta mất mạng, khi đó ta rất hận ngươi.
Chỉ không ngờ sau 6 7 năm ngươi lại có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với ta,
đúng là thế sợ vô thường.” Phong Triền Nguyệt gắp một đũa thức ăn vào
bát, không ăn ngay mà hơi cảm thán: “Đúng vậy, thế sợ khó lường. Bản Ngã Sơ Tâm trước đây bám riết lấy ta, ta ngại hắn phiền nhiễu, tìm mọi cách đuổi hắn đi. Mà giờ hắn thực sự đã không xuất hiện, ta lại luống cuống
rối loạn.”
Thẩm Hi không tiếp lời, nàng không phải người trong cuộ nên không thể bình luận gì, chỉ có thể đứng xem.
Phong Triền Nguyệt tựa ồ chưa từng tâm sự với ai bao giờ, có lẽ
chuyện tình cảm này cũng khiến nàng ta áp lực, mải suy nghĩ mà vô thức
chọc chọc miếng cá trong bát, hồn nhiên không biết miếng thịt kia đã tới thành sợi ruốc.
“Ngươi nói vì sao nam nhân có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy?
Hắn thích ta lâu như vậy, nói không thích là không thích, đi cưới người
khác ngay được. Không nói một lời mà mất tích, khiến ta cuống lên mà tìm khắp nơi, ta sốt ruột đến muốn chết, chỉ sợ hắn có chuyện gì ngoài ý
muốn, vẫn luôn tìm hắn, Nam Nhạc không thấy, sang Đông Nhạc, không thấy, lại sang Tây Nhạc rồi Trung Nhạc,... Cứ nghe có người nói ở đâu đã thấy hắn là ta lại chạy vội đến đó, chỉ sợ hắn bị thương nặng mà mất tích.
Haha...”
Nói đến đây, Phong Triền Nguyệt cười lạnh, nhưng trong mắt lại ầng
ậng nước, nàng ta đưa tay lên lau sạch nước mắt, không muốn người ta
thấy vẻ mềm yếu hiếm có này. Bộ dáng quật cường kia khắc hẳn một trời
một vực với dáng vẻ đường hoàng thường thấy, khiến người ta không nhịn
được mà đi thương tiếc.
Dù có lợi hại thế nào, Phong Triền Nguyệt cũng chỉ là một nữ nhân bị
tình cảm làm tổn thương mà thôi, cũng rơi lệ khổ sở như bao nữ nhân
khác.
Thẩm Hi thở dài: “Là ngươi quá ngốc, một nam nhân yêu ngươi hơn 20
năm lại không biết quý trọng, chỉ biết sa lầy trong tổn thương quá khứ,
khi đó sao không gả đi, còn đợi gì nữa?”
Phong Triền Nguyệt hai mắt đẫm lệ: “Đúng vậy, ta sớm nên gả, nhưng ta luôn sợ lại bị phản bội lần nữa, nên vẫn luôn chần chờ, ngươi xem đi,
bây giờ hắn phản bội ta thật.”
Đây đúng là di chứng sau phản bội lâu nhất trong truyền thuyết, hơn 20 năm vẫn chưa hết sợ.
Nhìn Phong Triền Nguyệt đang thương tâm khóc lóc, Thẩm Hi không biết
nên nói gì, cổ vũ nàng ta dũng cảm theo đuổi tình yêu sao? Nếu thế thì
Đường Thi làm sao bây giờ? Khiến nàng ta buông tay mà tìm ngươi khác lại càng bất khả thi, tình ý hơn 20 năm không phải nói cắt đứt là đứt được.
Thẩm Hi khó xử, đành khuyên một câu không ăn nhập gì: “Có thực mới vực được đạo, thôi ăn cơm trước đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT