Lúc ban ngày, Hoắc Trung Khê khó được hòa ái với bọn nhỏ, buổi tối cũng đúng giờ theo Thẩm Hi lên giường ngủ.
Thời tiết quá nóng, hai người cũng không nằm cạnh nhau, mà là từng
người nằm trên đệm giường của mình, câu được câu không trò chuyện.
Thẩm Hi cười đắc chí, “Có phải tối hôm qua chàng được ta khai đạo nên đã ngộ được điều gì rồi không?”
Hoắc Trung Khê nằm ngửa, nhắm mắt lại nói, “Chưa nói tới hiểu được, có lẽ thật sự ta đã đi nhầm phương hướng.”
Thẩm Hi nói, “Đúng rồi, làm chuyện gì cũng thế, không thể chỉ chăm
chăm một con đường đến cuối, có lẽ đổi một con đường khác còn đến được
đích nhanh hơn.”
Hoắc Trung Khê nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Thẩm Hi là người rộng rãi, không thích nghĩ linh tinh, loại người này có tốc độ ngủ khá là mau, có thể nói dính gối đầu là ngủ được. Đang lúc nàng mông lung buồn ngủ, bỗng cảm thấy Hoắc Trung Khê nhích lại gần,
cúi người hôn lên môi nàng một cái.
“Không làm, trời nóng, ra một thân mồ hôi lại phải tắm rửa.” Thẩm Hi
cho rằng Hoắc Trung Khê muốn làm, trời nóng thế này ngồi không cũng ra
một thân mồ hôi, lại vận động một lần, cả người chắc ướt đẫm.
Hoắc Trung Khê ôm lấy Thẩm Hi, nhẹ nhàng giọng nói bên tai nàng: “Nương tử, mấy hôm nay vất vả ngươi.”
“Như thế nào, hôm nay là ngày cảm ơn sao? Sao chàng cảm tạ ta trịnh
trọng như vậy?” Thẩm Hi hết buồn ngủ, mở mắt trêu cợt nam nhân.
Hoắc Trung Khê nhìn trong bóng dáng thê tử mơ hồ trong bóng tối, đôi
mắt chứa ý cười dạt dào lóe sáng, hắn thở dài: “Nơi này thiếu thốn kham
khổ, ta lại muốn tới sống ở đây, khiến nàng bị liên luỵ.”
Thẩm Hi nói: “Hôm nay chàng sến sẩm thế? Ta lại cảm thấy không có gì, ở đâu cũng giống nhau, chỉ cần một nhà chúng ta ở bên nhau là được.”
Hoắc Trung Khê nắm lấy tay Thẩm Hi, dịu dàng vuốt tay nàng như khi
hắn lau kiếm: “Cảm ơn nàng, nương tử.” Hắn nằm đến bên người Thẩm Hi,
cùng nàng sóng vai mà nằm, thấp giọng nói: “Nàng vất vả ta đều biết,
nhưng là thật sự ta không có thời gian giúp nàng chia sẻ những việc vặt
vãnh đó, nương tử, thực xin lỗi.”
Tựa hồ hôm nay tên này có điều không thích hợp, theo kinh nghiệm của
nàng, nếu người đàn ông nói ra loại lời nói này, chính là điềm báo việc
ngoại tình, Thẩm Hi giật mình, lóp ngóp bò dậy, bổ nhào lên người Hoắc
Trung Khê, đè hắn xuống, oán hận nói: “Hôm nay chàng toàn nói lời hay
thế, sao ta lại cảm thấy thế này không giống chàng chút nào, nói đi, có
phải hay không mấy ngày nay chàng ngẫu nhiên gặp được vị tiểu nương tử
mạo mĩ nào đó, rồi muốn phát triển mùa xuân thứ hai không? Trách không
được ngày ngày chàng không về nhà đâu, thì ra là muốn bỏ lão nương!”
Hoắc Trung Khê để yên cho Thẩm Hi đè lên người hắn, vươn tay đi vuốt
ve lưng nàng, trời nóng nên Thẩm Hi chỉ mặc quần áo ngắn, hắn thấp giọng cười: “Nàng mặc cái này cũng rất tiện, lại khá xinh đẹp.” Dứt lời, tay
hắn đã dò xuống cởi quần lót Thẩm Hi.
Thẩm Hi đè lại tay hắn, cười lạnh: “Đẹp thì sao? Nếu ai kia không tốt, về sau lại đẹp nữa cũng không tới lượt chàng.”
Hoắc Trung Khê trấn an hôn hôn thê tử đang giận dỗi, sau đó mới giải
thích: “Chỗ rừng rậm này tìm đâu ra tiểu nương tử chứ. Mấy ngày nay ta
vắng vẻ nàng, còn không cho ta nói vài câu lời hay để cảm ơn sao?”
“Không có thì tốt. Hừ, chính thức cảnh cáo chàng, nếu chàng dám ra
ngoài tìm nữ nhân khác, đừng trách lão nương ta bỏ chàng. Từ từ, ngày
ngày ta phải nấu cơm trông trẻ, không bao lâu liền biến thành bà thím
già, nếu chàng chướng mắt ta, đi tìm hồ ly tinh tuổi trẻ xinh đẹp khác,
không phải ta chịu thiệt sao?” Thẩm Hi bỗng nhiên nghĩ đến ngày ngày
nàng bận rộn, quên việc bảo dưỡng nhan sắc đúng là thiệt thòi, bắt đầu
từ ngày mai nàng phải làm mặt nạ, đồ trang điểm, bảo dưỡng làn da, bảo
trì tuổi trẻ...
Hoắc Trung Khê không nghĩ tới mình nhất thời áy náy mà khiến thê tử
hoài nghi, chỉ phải chậm rãi giải thích cho nàng: “Nương tử, trong bốn
Võ Thần bọn ta, hơn nữa hai tên ở Bắc Nhạc đã chết kia, nàng biết có mấy người thành thân không?”
Thẩm Hi không biết hắn vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn cẩn thận
nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: “Trừ chàng ra, ba người chưa thành thân, hai
người kia thì ta không rõ.”
Hoắc Trung Khê nói: “Hồng Phong với Tô Liệt chưa từng cưới vợ.”
Sáu Võ Thần mà năm người không thành thân, Thẩm Hi tò mò hỏi: “Vì sao?”
Hoắc Trung Khê nói: “Một khi đã luyện võ, nếu muốn tinh tiến, cần
thiết vứt bỏ tạp niệm, hết sức chăm chú. Mà tư tình nhi nữ thường khiến
người ta phân tâm nhất, cho nên nhưng người có thể đạt được thành tựu
trên con đường võ học không có bao nhiêu người lập gia đình, vì càng ít
ràng buộc càng tốt.”
Thẩm Hi véo tay Hoắc Trung Khê một cái, bất mãn nói: “Ta là gánh nặng của chàng?”
Hoắc Trung Khê căn bản không đem cái véo này xem là đau, mí mắt cũng
chưa chớp, tiếp tục nói: “Nàng không giống những nữ nhân khác. Nếu là
một nữ nhân bình thường, căn bản không có khả năng tới rừng rậm cùng ta
chịu khổ, cho dù là tới, cũng sẽ không ngừng oán giận. Nếu thật gặp phải nữ nhân như vậy, chắc chắn ta sẽ bị phân tâm. Nương tử, cưới được nàng
là may mắn của ta, cho nên ta là người duy nhất thành thân trong sáu Võ
Thần.”
Thẩm Hi được khen, tức khắc liền cười, cảm thấy mỹ mãn lại véo Hoắc
Trung Khê một cái, đắc ý đến phổng cả mũi: “Tướng công, lại khen tiếp
đi, ta phát hiện đêm nay chàng quá soái!”
Hoắc Trung Khê đẹp trai nhất đêm nay chỉ phải nói tiếp: “Về sau nàng
không cần nghĩ đến vấn đề ta thích người khác, khi đã đứng trên vị trí
như bọn ta bây giờ, nữ nhân có xinh đẹp hay không, tuổi trẻ hay già đã
không quan trọng gì, nói một câu câu vô tình là kỳ thật có nữ nhân hay
không bọn ta cũng không để ý.”
Thẩm Hi bỗng nhiên đưa tay xuống, nắm đồ vật quan trọng mềm nhũn kia
trong tay, cười hì hì nói: “Thật không để ý sao? Vậy nếu các ngươi muốn, chỉ có thể tự lực cánh sinh rồi?”
Hoắc Trung Khê bị Thẩm Hi kích thích mấy cái, đồ vật kia chậm rãi nổi lên, nàng lại nghịch ngợm buông tay ra, cười xấu xa: “Ôi chao, Võ Thần
đại nhân không để ý nữ nhân kìa, nào, để nương tử ta xem xem lúc chàng
có phản ứng sẽ giải quyết thế nào, dùng tay phải hay tay trái?”
Hoắc Trung Khê đánh hai bàn tay lên mông Thẩm Hi, thấp giọng nói:
“Nàng chỉ biết nghịch ngợm.” Hắn ôm Thẩm Hi vào lòng, hỏi nàng: “Nàng
biết tinh khí là gì không?”
Thẩm Hi đã nghe qua từ này, nhưng nếu giải thích cặn kẽ thì hơi khó.
Thấy Thẩm Hi lắc đầu, Hoắc Trung Khê nói: “Nam có dương tinh, nữ có
âm tinh. Người luyện võ đều sẽ hóa tinh làm khí, cho nên không tồn
tại...” Hắn ôm lấy Thẩm Hi, đặt nàng nằm người mình, đồ vật kia cũng
tiến thẳng vào thân thể Thẩm Hi, khiến nàng giật mình kêu nhỏ một tiếng, mới nói tiếp: “... Chuyện giải quyết bằng tay trái hay tay phải.”
Một phen kịch liệt mây mưa sau, Thẩm Hi mệt mỏi nằm trên đệm giường
không động đậy, một lúc sau Hoắc Trung Khê còn tưởng nàng đã ngủ rồi,
Thẩm Hi bỗng nhiên tạch một cái ngồi dậy, dọa Hoắc Trung Khê giật mình:
“Ta có vấn đề muốn hỏi, nếu bảo hóa tinh làm khí, như vậy tinh dịch
trong cơ thể chàng đã thành khí, khi đó không phải sẽ thiếu tinh hay
sao? Đó là biểu hiện của vô sinh rồi, chả trách mãi mà ta không có bầu
đứa thứ hai đâu, thì ra là chàng không được!”
Nam nhân bị nói là “không được” nghiến răng nghiến lợi đẩy ngã nàng,
lập tức tiến vào lần hai, một bên hành động một bên “xóa mù” cho nữ nhân không hiểu võ công kia: “Chữ tinh này không phải chỉ tinh dịch, mà là
tinh khí toàn thân...”
Xong việc sau, người bị hại Thẩm Hi nói một câu tổng kết phi thường
kinh điển: “Không văn hóa thật đáng sợ, không thường thức thì ngậm chặt
miệng lại!”
Trải qua một đêm trao đổi thân thiết cả tâm linh lẫn thân thể, phu thê hai người lại khôi phục ân ái như trước.
Hoắc Trung Khê không hề nhăn nhăn nhó nhó cả ngày, Thẩm Hi thì không có nỗi lo về sau cũng càng tích cực hơn.
Đến lúc trời bớt nóng hơn, hạt kê trong ruộng đã chậm rãi biến thành màu vàng.
Màu sắc ánh vàng rực rỡ của từng bông kê khiến Thẩm Hi chỉ nhìn thôi cũng vui mừng thỏa mãn.
Thẩm Hi thầm nghĩ, có lẽ đây là minh chứng cho câu nói của ông cha
“Trong tay có lương, trong lòng không hoảng.” Qua nửa năm không có lương thực, Thẩm Hi vô cùng mong chờ đến lúc thu hoạch.
Thẩm Hi mỗi ngày đều cao hứng phấn chấn đi xem ruộng kê, xem xem hạt
kê đã sắp chín chưa. Nàng vốn tưởng rằng mình đã đủ cần mẫn, nhưng không nghĩ tới chim chóc trong rừng rậm còn cần mẫn hơn nàng, số lượng chim
đến thăm ruộng chi có nhiều chứ không ít.
Thẩm Hi nhìn mà lòng đau thắt, vốn dĩ ruộng đã không lớn lắm, hơn nữa kê cũng không tốt như trong quảng cáo trên TV mà Thẩm Hi từng xem, mỗi
bông kê trong ruộng chỉ to hơn bông lúa một chút. Giờ lại có chim chóc
thu hộ, chỉ sợ đến lúc hạt kê nên thu chỉ còn lại trơ trọi mỗi cái cây.
Thẩm Hi còn làm mấy con bù nhìn dựng trong ruộng nhưng cũng không ăn
thua, thật sự là chim chóc quá nhiều, luôn có không ít chim không sợ
chết mà tới ăn vụng.
Nhìn kê trong ruộng càng ngày càng ít, Thẩm Hi mặc kệ, không chờ hạt kê vàng hẳn liền tổng động viên cả nhà tới thu hoạch.
Nói là cả nhà cùng làm, nhưng chỉ cần một mình Hoắc Trung Khê là đủ
rồi, bảo kiếm vung lên là một mảng kê rạp xuống, dùng tốt hơn cả máy
gặt. Thẩm Hi cùng bọn nhỏ liền thì theo sau lưng hắn, ôm từng bó kê trở
lại chỗ sân trống trước nhà để phơi.
Rất nhanh ruộng kê đã được thu xong và mang hết về nhà, Thẩm Hi lại
đau đầu, làm thế nào để tách được hạt kê từ bông kê ra bây giờ? Trách
không được trước kia Hoắc Trung Khê mặc kệ số lương thực kia thối hết
trong ruộng đâu, thật sự là việc này vừa phiền toái vừa khó khăn.
Thẩm Hi nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cách gì hay, cuối cùng chỉ đành làm theo cách nguyên thủy nhất: Đập!
Nàng ôm từng bó kê nhỏ dùng sức đập lên tảng đá quăng ngã, hy vọng có thể giũ được hạt kê ra, nhưng có một vấn đề bị nàng xem nhẹ, đó là kê
còn chưa chín hẳn, nên từng hạt vẫn bám rất dai vào bông, muốn tách rời
hạt ra không phải dễ.
Cách này không thể thực hiện được, Thẩm Hi nhớ tới có một bộ phim
nàng xem qua có cảnh nữ chính kéo một cái trục đá lớn để tách hạt lúa.
Thẩm Hi học theo, bảo Hoắc Trung Khê tìm một đá lớn khắc thành hình trụ, có một đường rỗng ở giữa để tra trục, sau đó bày kê ra đất, cho Hoắc
Trung Khê kéo trục đá lăn qua xem có giũ được hạt ra không.
Biện pháp này tính ra cũng thành công, hạt kê bị tách rời ra, nhưng
mặt đất quá mềm, hạt với bông kê dễ bị ép đến chôn hẳn vào trong đất.
Thẩm Hi chỉ đành khắc phục, trước tiên lăn cho chặt nền đất trên sân
luyện võ của Hoắc Trung Khê với bọn nhỏ, sau đó mang kê ra tuốt ở đó.
Nhìn Hoắc Trung Khê kéo trục đá chạy như bay trên sân luyện võ, Thẩm
Hi bỗng hiểu nguyên nhân vì sao Võ Thần không thành thân, thật sự là
những việc vặt trong gia đình quá lãng phí thời gian! Nếu ngày nào cũng
làm những việc này, thời gian luyện võ của hắn đã hao phí hết sạch.
Từ khi nhận ra chuyện này, Thẩm Hi liền cố gắng không khiến Hoắc
Trung Khê phải làm việc, những chuyện nàng có thể làm được thì tự tay
làm, thà rằng mệt thêm một chút cũng không để Hoắc Trung Khê chạm tay
vào.
Hoắc Trung Khê biết thê tử săn sóc mình, cũng tận lực hồi báo ý tốt
của nàng. Không chỉ không buông tay mặc kệ, ngược lại còn cố gắng tăng
tốc độ, tận lực ngắn lại thời gian làm việc.
Sau khi thu hoạch xong, Thẩm Hi bảo Hoắc Trung Khê làm một cái cối
xay đá, dùng để xay hạt kê ra khỏi vỏ trấu. Tất nhiên Hoắc Trung Khê vẫn là quân chủ lực, trước kia lúc hắn còn mù đã giúp nàng xay đậu tương
nên giờ quen tay hay việc.
Hạt kê thu hoạch xong, biến thành gạo kê, Thẩm Hi còn chưa kịp vui sướng thì ngô với cao lương cũng đã đến lúc thu hoạch.
*Trục đá để tuốt hạt:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT