Cả nhà ăn uống no nê xong, cùng ngồi quây quần bên bếp vừa sưởi lửa
vừa trò chuyện. Hoắc Hiệp ngồi trên ghế con, người dựa vào đùi Hoắc
Trung Khê, cùng Thẩm Hi học nhận huyệt đạo. Mỗi khi Hoắc Trung Khê chỉ
ra một huyệt vị, sẽ lấy Hoắc Hiệp đang ngồi bên ra làm ví dụ thực tế,
làm thằng bé bị nhột đến lắc lắc người trốn sang chỗ khác, hai cha con
vừa học vừa chơi đùa hi hi ha ha.
Hoắc Trung Khê vốn định dạy võ công cho Thẩm Hi, khiến nàng có khả
năng tự vệ trong rừng, còn nói trên người nàng căn bản đã có một phần võ công, Độc Linh tiên tử năm xưa cũng là nhân vật võ lâm số một số hai
trên giang hồ, không thì hắn cũng không có khả năng bị thương nặng như
vậy. Tuy vậy Thẩm Hi mới nghe phải rèn lại gân cốt, tăng cường thể lực
linh tinh đã giơ tay đầu hàng, lắc đầu như trống bỏi. Đời trước chỉ môn
thể dục thôi đã khiến nàng vất vả vô cùng, hồi lên đại học thầy giáo dạy một bộ trường quyền, lúc kiểm tra cuối kì cả lớp chỉ có 2 sinh viên
không qua nổi môn là nàng với một sinh viên khác là người bị bó bột 2
tháng. Về sau thầy giáo còn dành một tuần học bù cho hai người, kết quả
người bị bó bột kia qua môn, Thẩm Hi thì được thầy châm chước mà viết
bừa một số điểm lên phiếu điểm để nàng được qua môn.
Hoắc Trung Khê cảm thấy nương tử nhà mình rất thông minh, không lẽ
nào lại không học được võ công, vẫn thử dạy cho nàng mấy chiêu kiếm cơ
bản, sau đó hắn được chứng kiến thế nào gọi là chân tay không phối hợp,
Thẩm Hi căn bản không nhớ nổi chiêu kiếm, các bước lộn xộn, làm hắn bất
ngờ nhất là nàng còn sửa được ra cả một chiêu mới, dù hắn có làm hết
cách nàng vẫn học trước quên sau, không thể học nổi một chiêu thức. Cuối cùng, Hoắc Trung Khê bất đắc dĩ đành từ bỏ công cuộc giáo dục vĩ đại
này, quyết định về sau phải theo sát thê tử để bảo vệ nàng, không để
nàng tách ra một mình.
Lúc ngủ, có lẽ là do nhà gỗ ngăn gió ngăn sương tốt hơn túp lều
nhiều, lại còn có đệm cỏ tranh, lò sưởi cháy suốt đêm nên dù ngoài cửa
gió vun vút, trong nhà vẫn khá ấm áp, Thẩm Hi ngủ yên một giấc đến hừng
đông. Sáng hôm sau nàng tinh thần thoải mái mà thức dậy, nhưng nhìn
quanh đã không thấy Hoắc Trung Khê ở đây rồi, lúc nàng còn đang say giấc hắn đã biến mất trong rừng rậm.
Đợi đến khi mặt trời đã dâng cao Hoắc Trung Khê mới trở lại, vác theo một con lợn rừng. Thẩm Hi nhìn thấy mà vui mừng quá đỗi, rốt cục cũng
có mỡ xào rau rồi!
“Chiêm ngưỡng” con lợn rừng một lúc lâu, Thẩm Hi mới mĩ mãn mà vung
tay lên, để Hoắc Trung Khê mang con lợn ra bờ suối lột da bỏ ruột. Nếu
là lợn bình thường, tất nhiên sẽ cần đun nước cạo lông, nhưng lợn rừng
thì lại khác, lông nó rất dày và cứng. Hoắc Trung Khê giải thích là lợn
rừng thường đi cọ lên cây để da dính nhựa, sau đó đi đằm mình trong vũng bùn hay chỗ đất ẩm để dính bùn đất lên người, rồi lại đi cọ cây,... cứ
thế dần dần lớp bụi đất ngoài da đó sẽ dính chặt vào da chúng tạo nên
một tầng vỏ giáp. Lớp giáp này rất cứng, giúp lợn rừng tránh được không
ít đòn tất công của hổ báo.
“Tuy là nó lợi hại thế nhưng làm sao đánh lại Kiếm thần được đúng
không? Thôi chàng mau xử lí nó đi.” Vì vậy Kiếm thần lợi hại hơn lợn
rừng như Thẩm Hi nói đành lủi thủi nhấc con lợn rừng lên, mang theo bảo
kiếm mà đi ra bờ suối làm thịt lợn rừng.
Đến gần trưa, Thẩm Hi cầm bảo kiếm của Hoắc Trung Khê quơ quơ nhìn
ngắm con lợn rừng đã lột da, trong mắt nàng đây không chỉ là một đống
thịt mà là thịt kho tàu, chân giò hầm, gan xào, sườn chua ngọt, thịt
rán...
Nàng vui sướng làm việc, Hoắc Hiệp bên kia đã không vui vẻ như vậy.
Từ hôm nay Hoắc Trung Khê bắt đầu kế hoạch huấn luyện thằng bé, bây giờ
đang cho nó đứng tấn, thời gian khá lâu nên hai chân thằng bé đã run
lên, thân thể không vững vàng như mới đầu. Hoắc Trung Khê ở bên cạnh
tước gỗ, nhìn thấy tình huống này tuy có thương tiếc nhưng vẫn không để
con trai dừng lại.
Thẩm Hi xẻ xong thịt, bắt đầu luyện mỡ, đợi đến khi tóp mỡ đã vàng
thì vớt lên, đợi một lát sau thì tắt lửa, đợi mỡ hơi nguội rồi múc ra
tô, mỡ rán được không ít, được đầy một tô to.
Mỡ đã rán xong, Thẩm Hi đổ nước vào nồi, đợi nước đã sôi thì cho hết
thủ lợn, tim gan phèo phổi vào nấu để làm thức ăn chín. Trong lúc đợi đồ ăn chín, nàng nhấc giỏ lên, gọi Hoắc Trung Khê cùng đi vào rừng tìm đồ
ăn.
Có Hoắc Trung Khê, Thẩm Hi không cần sợ trước sợ sau như lần trước,
mỗi khi nhìn thấy loài cây mới nàng sẽ gọi hắn đến nhìn xem, mà Hoắc
Trung Khê đã sống trong rừng rậm hơn 20 năm, biết rất rõ công dụng của
chúng, dù có nhiều loại cây không có tên nhưng ăn được hay không thì hắn vẫn rõ. Hai người không đi bao lâu đã nhặt được đầy một sọt đồ rừng ăn
được. Hoắc Hiệp còn đang ở nhà một mình nên hai vợ chồng không dám đi
quá xa, thấy giỏ đã đầy cũng đi trở về.
Hoắc Hiệp vẫn đang kiên trì đứng tấn, cơ thể nhỏ bé đã run bần bật,
mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Hoắc Trung Khê dù sao vẫn mềm lòng, từ xa đã gọi: “Được rồi, con nghỉ một lát đi, chốc nữa cha sẽ dạy kiếm thuật cho
con.” Nghe được mệnh lệnh của cha, Hoắc Hiệp không kiên trì nữa, ngồi
bệt xuống đất cái uỵch, thở phì phò vì mệt. Hoắc Trung Khê vội chạy qua, bế con trai lên nắn bóp bắp chân cho nó.
Thẩm Hi cũng vội chạy tới, thấy thằng bé mồ hôi ướt đẫm, trách hắn:
“Con còn nhỏ, chàng đừng làm ngặt quá, lỡ nó mệt quá rồi sinh ra tâm lí
cảm xúc chán học thì sao?” Hoắc Trung Khê chưa kịp nói gì, Hoắc Hiệp đã
khẳng định: “Nương, con không mệt đâu! Con muốn trở thành Kiếm thần!”
Thấy con trai ngoan ngoãn lại chịu khó, Hoắc Trung Khê vui mừng nở nụ cười, nhẹ nhàng mát xa chân tay cho thằng bé. Còn việc Thẩm Hi có thể
làm được chỉ là cố gắng nấu cơm thật ngon, đảm bảo dinh dưỡng cho con
trai được đầy đủ.
Đến chiều, Hoắc Trung Khê bắt đầu dạy Hoắc Hiệp mấy chiêu kiếm pháp
cơ bản, sau đó để thằng bé tự luyện, mình thì chặt gỗ, chuẩn bị dựng
ngôi nhà chính chắc chắn hơn căn nhà tạm mới làm. Thẩm Hi thì xử lí nốt
bộ lòng lợn sáng nay, ruột già thì để xào cay, còn ruột non thì rửa
sạch, căng để đó làm ruột sấy, sau này nhồi lạp xưởng.
Cái thủ lợn khá to nên cả nhà ba người nàng ăn không hết, giờ trời đã chuyển lạnh nhưng chưa đến nỗi giữ đông được thức ăn nên Thẩm Hi định
làm thành thịt treo với lạp xưởng để giữ thịt không bị hỏng, thức ăn
cũng phong phú hơn. Tuy vậy làm mấy thứ này rất tốn muối, Thẩm Hi nhìn
nhìn vại muối ngày càng vơi mà lo sầu không thôi. Không có nhà, dựng một cái, chưa có lương thực thì ăn cái khác thay tạm, nhưng nếu hết muối
thì đúng là vấn đề lớn. Buổi tối cả nhà lên giường nằm xong, Thẩm Hi đợi Hoắc Hiệp ngủ say rồi mới nói chuyện muối với Hoắc Trung Khê. Hoắc
Trung Khê nghe xong, cười an ủi, nói ở giữa khu rừng có một hồ nước mặn, chỉ cần đi chỗ đó múc nước về đun lên là có muối tinh, lúc trước hắn
toàn làm vậy. Hơn nữa hắn còn nói cho nàng một tin tốt, mười mấy năm
trước hắn ở đây lười đi cả quãng đường dài đến chỗ Mạc lão bá mua đồ nên có ý định tự trồng lương thực, có nhờ ông ấy mua hộ hạt giống với mầm
rau, những loại cây gì thì hắn không biết, dù sao là rất nhiều. Có hạt
giống xong hắn đi khai hoang một mảnh đất, vung hết hạt giống, trồng mầm rau xuống, đến mùa thu quả nhiên có thu hoạch, nhưng đáng buồn là lương thực thu được không thể nấu lên ăn luôn hay nhào bột làm bánh mà là hạt hạt mang vỏ, lại còn có nhặm ngứa, Hoắc Trung Khê lại không biết cách
bỏ vỏ thóc lúa hay xay bột nên cuối cùng đành bỏ qua chuyện này, mặc kệ
chỗ lương thực kia ở đó. Năm nào đến mùa mảnh đất kia cũng sẽ có thu
hoạch, nhưng giờ đã qua hơn 10 năm rồi, không biết chúng nó còn mọc nữa
không.
Nghe Hoắc Trung Khê nói có lương thực, Thẩm Hi vui mừng quá đỗi. Nếu
không có lương thực, ngày ngày ăn thịt cũng có thể sống được, nhưng sẽ
thiếu tinh bột, Hoắc Hiệp đang tuổi ăn tuổi lớn, nàng sợ thằng bé càng
bị thiếu chất hơn. Thẩm Hi vui sướng hôn chụt một cái lên má Hoắc Trung
Khê, miệng ngọt như mía lùi: “Tướng công, chàng thật là quá lợi hại! Ta
yêu chàng quá đi mất ~”
Hoắc Trung Khê thấy nương tử không kêu khổ, lại không oán giận mình
một câu, luôn suy nghĩ tìm mọi cách cải thiện cuộc sống trong rừng,
trong lòng ngọt ngào vui sướng không kém, nếu không phải có thằng nhóc
đang nằm bên cạnh hắn đã ôm nàng vào lòng mà yêu thương từ nãy rồi. Bây
giờ con trai đã ngủ say, tiểu thê tử lại chủ động nhào vào ôm ấp, hắn
duỗi tay ra ôm chặt lấy nàng, hôn lấy đôi môi nhỏ đang ríu rít trò
chuyện.
Hai người đã không thân thiết mấy ngày, lần này tất nhiên là khá kịch liệt, lại sợ đánh thức con trai, đành cố gắng mà nhịn xuống không hé
miệng, khiến Hoắc Trung Khê khá tiếc nuối không thể nghe được âm thanh
của Thẩm Hi. Xong chuyện, hắn nhìn con trai đang nằm một bên, thở dài:
“Phải cách một gian phòng riêng cho thằng nhóc này mới được, vướng víu
thật.” Trả lời hắn chỉ có tiếng cười rúc rích của Thẩm Hi.
Đáng tiếc là mơ mộng tốt đẹp bao nhiêu thì hiện thực lại tàn khốc bấy nhiêu, khi hai người đi đến chỗ hồi trước Kiếm thần gieo hạt, chỉ tìm
được một ít lúa mạch còi cọc, còn có một mảnh hạt kê, tiếc là đã qua
thời điểm thu hoạch, bông lúa đã mốc meo.Còn rau cỏ thì đỡ hơn, cải củ
cải trắng mọc khá tốt, hành lá mọc cao gần bằng đầu gối, mấy cây đậu đũa có treo mấy quả đậu.
Thẩm Hi cầm một bông lúa lên xem thử, tiếc là bông lúa đã qua thời
điểm thu gặt khá lâu, không thể ăn được, niềm hi vọng cuối cùng bị dập
tắt, nàng đành chuyển qua chỗ rau xanh, nhổ củ cải với hành lên để mang
về cạnh nhà trồng, mấy quả đậu đũa cũng hái hết, để dành sang năm làm
hạt giống.
Hoắc Trung Khê thấy thê tử thất vọng, không muốn nàng buồn nên chuyển chủ đề: “Không có việc gì, mấy ngày nữa An Khánh Đào sẽ tới đây, khiến
hắn lại đi chỗ Mạc lão bá khiêng thêm lương thực về là được.” Thẩm Hi
chờ mong: “Khi nào hắn sẽ đến đây?”
“Mấy hôm nữa, hắn xử lí xong mấy việc rồi mới tới.”
“Thế về sau hắn còn đi nữa không?”
“Không, về sau hắn sẽ ở lại chỗ này luyện võ.”
Nghe Hoắc Trung Khê nói vậy, Thẩm Hi chợt nhớ ra một chuyện: “Này,
không phải chàng có một tòa Kiếm Thần Sơn sao, ở chỗ nào vậy? Không phải là chỗ này đấy chứ?” Hoắc Trung Khê xách cái sọt lên, dắt tay nàng đi
trở về: “Tòa núi kia ở chỗ phía tây kinh thành, trước kia là một ngọn
núi hoang, về sau ta trở thành Võ thần thì hoàng đế bệ hạ đưa ngọn núi
kia cho ta, đổi tên là Kiếm Thần Sơn.”
“Không phải chỗ đó có rất nhiều trẻ con đi học võ sao? Chàng không ở
kia dạy dỗ có ổn không?” Kiếm Thần Sơn không có Kiếm thần, sẽ không ảnh
hưởng đến việc học tập của con em nhà người ta đấy chứ?
Hoắc Trung Khê cười tự tin: “Chuyện dạy dỗ trẻ con nhỏ nhặt kia còn
để chính ta ra mặt, vậy chức danh Võ thần này của ta đúng là giá rẻ. Trừ phi là căn cốt thực sự xuất sắc ta mới tự tay dạy dỗ, còn lại thì để
môn hạ đệ tử dạy là được rồi. Tuy vậy chứ người có căn cốt tốt như vậy
ta vẫn chưa thấy ai cả.”
Thẩm Hi nhìn nhìn con người đang ưỡn ngực tự hào kia, liếc mắt: “Con
trai chúng ta thì sao? Xem ra căn cốt của Kiếm thần đại nhân ngài đúng
là xuất sắc rồi?”
Hoắc Trung Khê nghẹn.
Một lúc lâu hắn mới ỉu xìu nói: “Vậy lần sau ta sẽ bảo Khánh Đào chọn mấy người chăm chỉ biết cố gắng đến để dạy dỗ cẩn thận.”
Thẩm Hi phì cười, xem ra hắn cũng không xuất sắc siêu quần đến mức nghịch thiên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT