Thấy tên nha dịch béo gông mình, Thẩm Hi thật sự luống cuống, chỉ sợ
lần này đi lành ít dữ nhiều, cái gông nặng như vậy lõ ảnh hưởng đến thai nhi thì sao. Vì vậy nàng nhỏ giọng năn nỉ hai người: “Hai vị sai gia,
trước đừng vội, mời vào trong nhà uống chén trà đã, Tiểu phụ nhân có ít
trà ngon khoản đãi.” Nàng còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘trà ngon’.
Hai tên nha dịch là kẻ cáo già, tất nhiên hiểu được ý nàng nói, hai
người liếc nhau, cười nói: “Trời hôm nay lạnh lẽo, đúng là khát thật,
vậy bọn ta uống chén trà hẵng đi vậy.” Nói xong, nha dịch béo tháo gông
cho Thẩm Hi, hai người mới theo nàng đi vào nhà.
Thẩm Hi đi vào trong phòng, lấy ra 10 lượng bạc, giờ phút căng thẳng
này nàng không dám tiếc tiền, tính mạng quan trọng nhất. Nàng lại làm bộ đi pha trà, mang cả nén bạc với ấm trà đặt lên khay mang ra ngoài. Thấy Thẩm Hi ra tay hào phóng, nha dịch béo cầm lấy bạc nhét vào trong ngực, nói với nàng:: Thẩm thị, bọn ta biết ngươi bị oan. bọn ta không uống
oan trà của ngươi, trước tiên ở đây nói trước với ngươi, Tiền công tử
kia là thân thích với Huyện lệnh bọn ta, cái gì tiền công tử thích tuyệt đối sẽ lấy được. Ta thấy ngươi là thai phụ, tốt nhất là ngươi hãy đồng ý đi, nếu không Huyện lệnh đại nhân ra lệnh đánh sát uy bổng không phải
chuyện đùa đâu, mạng chắc chắn giữ được, nhưng đứa nhỏ chưa chắc đã
còn.”
Nàng sớm biết cửa nha môn hướng về phía nam, có lí không có tiền thì
đừng vào, nhưng vẫn bị sát uy bổng của nha dịch béo dọa đến trắng mặt.
Nàng không khỏi run rẩy: “Hai vị sai gia, nhà ta chỉ còn duy nhất cốt
nhục trong bụng ta, xin hai vị chỉ điểm cho một con đường sáng, để hai
mẹ con ta được an toàn cái gì ta cũng chịu.” Tên nha dịch béo kia đưa
tay lên phẩy phẩy, Thẩm Hi đành đưa tiếp 10 lượng bạc, lúc này hắn mới
vừa lòng, ghé tai nói nhỏ với nàng mấy câu.
Hai nha dịch được lợi từ chô Thẩm Hi nên dọc đường đi không làm khó
nàng, không khiến nàng đeo gông, đến gần nha môn mới làm nàng đeo vào
làm bộ, dù chỉ một lúc nhưng cái gông nặng trịch lạnh lẽo cũng đè nàng
đến khó thở.
Vào trong nha môn, Thẩm Hi thấy không khác mấy cảnh trong tv là bao,
hai hàng nha dịch đứng hai bên, trong tay cầm gậy, thấy nàng đi vào thì
đồng loạt gõ gõ gậy, miệng kêu ‘Uy vũ’.
Quan phụ mẫu là một người trung niên mặc quan phục màu đỏ, cách khá
xa nên Thẩm Hi không nhìn rõ mặt, ở cạnh đó là một thanh niên tầm 20 30
tuổi, ăn mặc chải chuốt.
Nha dịch béo cầm gõ vào cái gông, quát Thẩm Hi: “Quỳ xuống!” Nàng
giật mình, vội quỳ xuống đất, bây giờ cái thai mới là quan trọng nhất,
tôn nghiêm hay không để sau hẵng nói.
Quan huyện phụ mẫu quát lên: “Quỳ xuống là người phương nào?”
Thẩm Hi lo sợ đáp: “Dân phụ Thẩm thị.”
Huyện lệnh kia nói: “Phạm phụ Thẩm thị, hiện giờ danh thân (người tai to mặt lớn, có tiền của địa vị nhất định) của bản huyện là Tiền Thanh
Diệu kiện ngươi lấy trộm bí phương làm đậu phụ của nhà hắn, ngươi có
biết tội chưa?”
Thẩm Hi vội nói theo ý của nha dịch béo đã dạy mình: “Tri huyện đại
lão gia, ngài có thể để dân phụ nói chuyện riêng với Tiền công tử được
không? Dân phụ có chuyện muốn thương lượng.” Huyện lệnh nghe vậy vẫy một nha dịch bên cạnh: “Ngươi dẫn nàng ta với Tiền Thanh Diệu đi xuống, đợi họ thương lượng xong hẵng dẫn lên đây.”
Nha dịch kia dẫn hai người tới một gian nhà trống bên cạnh, sau đó lui ra ngoài, còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
Bây giờ Thẩm Hi mới bình tĩnh lại, nhìn người âm mưu chiếm đoạt bí
phương đậu phụ của nàng, hắn ta khoảng 25 26 tuổi, khuôn mặt tuấn tú,
nhưng nhìn kiểu cách ăn mặc rất diêm dúa, không khác gì nhà giàu mới
nổi.
“Thẩm thị, ngươi có chuyện gì muốn nói với bản công tử?”
Thẩm Hi dựa theo lời dặn của nha dịch béo nói: “Tiền công tử, tiểu
phụ nhân đơn độc đến đây, đứa bé trong bụng đã mồ côi cha, giờ tiểu phụ
nhân chỉ muốn kiếm sống qua ngày, mong công tử đáng thương ta, xin hãy
rút đơn kiện lại.” Tiền Thanh Diệu nhìn nhìn cái bụng của nàng, vẻ mặt
ngoài cười trong không cười: “Ngươi không phải là mẹ của ta, ta không có nghĩa vụ phải nghe lời ngươi, đơn kiện muốn rút là rút được?”
Thẩm Hi vội nói: “Chỉ cần ngài chịu rút đơn kiện, tiểu phụ nhân chắc
chắn sẽ dâng tặng bí phương làm đậu cho ngài.” Tiền Thanh Diệu kéo cái
ghế ngồi xuống, mỉm cười nhìn nàng: “Gia ta không cần rút đơn kiện vẫn
có thể lấy được bí phương làm đậu phụ.” Thẩm Hi suy nghĩ một chút lại
nói: “Đúng vậy, nếu trên công đường Tiền công tử dùng sát uy bổng là có
thể bắt tiểu phụ nhân nói ra bí phương. Nhưng ngài có biết trong đầu
tiểu phụ nhân có bao nhiêu cách chế biến đậu phụ? Nếu ta cam tâm tình
nguyện, tất sẽ không giấu diếm mà nói cho ngài, nếu ngài muốn dùng sức
mạnh, ta không nói ngài sẽ không biết, đây không phải làm chậm trễ việc
kiếm tiền của ngài sao?”
Tiền Thanh Diệu gõ gõ tay lên mặt bàn, nói: “Thú vị, thú vị, phụ nhân nhà ngươi thật thú vị, không trách bị người ta nhớ thương. Nhưng như
vậy còn chưa đủ, ngươi phải bảo đảm về sau không được làm đậu nữa, đậu
phụ ở Trung Nhạc quốc chỉ có nhà ta được làm, vậy ta có thể suy nghĩ thả ngươi.”
Lúc này Thẩm Hi chỉ mong hắn có thể thả nàng, không làm hại đến đứa bé trong bụng, yêu cầu gì nàng cũng đáp ứng.
Tiền Thanh Diệu rất quen với người trong nha môn, hắn gọi tên nha
dịch đi vào, bảo tên kia đi nói với Huyện lệnh một tiếng, còn hắn ta thì dẫn Thẩm Hi ra nha môn, hai người đi bộ một lát đã đến trước cổng một
trạch viện lớn.
Hắn đẩy cổng ra, quay đầu nói với nàng: “Thẩm thị, vào đi”
Thẩm Hi đi vào Tiền phủ, không ngừng tay mà dạy cho đầu bếp trong phủ cách làm đậu. Cho đến nửa đêm đầu bếp đã học xong cách làm đậu và mấy
món ăn từ đậu, Tiền Thanh Diệu mới thả Thẩm Hi đã mỏi mệt ra rời ra
ngoài.
Trước khi thả nàng, hắn nhìn cái bụng bầu của Thẩm Hi, thuận miệng
nói: “Hôm nay gia tâm tình tốt, nhìn ngươi mang bầu nặng nề mới nói cho
ngươi, việc này ngươi đừng trách gia, là có người bảo gia làm vậy. Ngươi đắc tội người nào khác biết, một quả phụ thế đơn lực bạc, lại là người
nhà quê, từ chỗ nào thì về lại chỗ đấy đi, đừng có ở lại đây.”
Nghe lời nói nửa khuyên nửa dọa của Tiền Thanh Diệu, Thẩm Hi cũng
không biết nên cảm ơn hay oán giận, nàng tùy tiện hành lễ, cúi đầu nói:
“Cảm ơn Tiền công tử nhắc nhở.” Nói xong, nàng xoay người, bước từng
bước nặng nề trở về nhà.
Bước từng bức nặng trịch, nước mắt Thẩm Hi không biết rơi xuống từ
lúc nào. Đây là thời thế quái đản gì vậy, thật vất vả mới tìm được một
con đường mưu sinh mà giờ suýt trở thành bùa đòi mạng. Xã hội này thật
không có đường sống cho nàng sao? Sống ở đây sao lại khó vậy?
Nước mắt Thẩm Hi rơi lã chã, từng giọt từng giọt nhỏ xuống con đường
đất vàng không ngừng. Về đến nhà nàng đã mệt mỏi đến cùng cực, thần kinh căng thẳng do sợ hãi giờ mới thả lỏng lại, nàng nằm lên giường, run rẩy cả người. Cuối cùng, Thẩm Hi kéo chăn lên che quá đầu, lớn tiếng khóc
lên.
“Người mù, Người mù...”
Dù nàng biết rõ dù hắn có ở đây cũng không giúp gì được mình, nhưng
giờ nàng chỉ cần có người ôm lấy nàng, giúp nàng đỡ sợ hãi, mà phụ thân
của đứa bé trong bụng nàng đã không còn trên nhân thế. Thẩm Hi khóc rất
lâu, đến khi mệt mỏi, giọng cũng khàn mới thiếp đi.
Rạng sáng ngày hôm sau, Thẩm Hi chưa rời giường đã nghe thấy tiếng
đập cửa dồn dập. Dù không biết ai đến nhưng nàng vẫn nhanh chóng mặc
quần áo tử tế rồi ra mở cửa. Ngoài cửa là Phương tỉ với Trương đại lang
và Trương nhị lang.
Nhìn thấy người quen làm Thẩm Hi vui vẻ hơn, nàng gượng cười đón
tiếp: “Phương tỉ, tỉ phu, Trương nhị ca, các ngươi đến rồi, mau mời
vào.” Phương tỉ vội đi vào, cầm tay nàng lo lắng hỏi: “Muội tử, ngươi
không sao chứ? Huyện thái gia có ra lệnh đánh ngươi không?”
Thẩm Hi lắc đầu trả lời: “Ta không sao, không bị đánh. Phương tỉ, sao ngươi lại biết tin mà đến đây?” Phương tỉ lo lắng nói: “Hôm qua Tiểu
Ngũ thôn chúng ta vào thành, hắn nói nhìn thấy ngươi bị nha dịch giải đi nên vội chạy về tìm ta, tỉ phu ngươi nói chắc ngươi gặp chuyện không
may nên suốt đêm đi mượn bạc, sáng nay tới đây xem có chuộc người được
không để chuộc ngươi ra.”
nghe được nàng nói vậy, biết được trên thế giới này vẫn có người quan tâm mình, Thẩm Hi rốt cuộc không nín được, nước mắt vỡ đê mà ra, không
ngừng lại được. Phương tỉ thấy vậy vội vàng lau nước mắt cho nàng, cố
gắng an ủi: “Không sao, người vẫn không có việc gì là tốt rồi. Muội tử
ngươi đừng khóc.”
Thẩm Hi khóc một hồi, mới nhớ đến hai huynh đệ Trương gia còn ở đây,
không khỏi ngượng ngùng, nàng lau nước mắt: “Tỉ phu, Trương nhị ca, mau
vào nhà ngồi đi, ở ngoài lạnh lẽo.” Trương nhị lang lúc nãy thấy nàng
khóc, muốn đi lên an ủi nàng Thẩm Hi nhưng lại không dám, đành phải
luống cuống tay chân nhìn anh trai.
Trương đại lang nhận được ánh mắt cầu cứu của em trai, thô giọng nói: “Vậy thì chúng ta mau vào đi, để muội tử kể rõ đầu đuôi xem nào.”
Bốn người đi vào nhà, Thẩm Hi định đun nước pha trà nhưng Phương tỉ
ngăn lại: “Muội tử, bọn ta không khát, mau nói xem chuyện là thế nào?”
Thẩm Hi bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện, Phương tỉ nghe xong tức giận đập bàn, mắng: “Có thiên lí không vậy? Chiếm đoạt đồ của người ta còn vu
oan giá họa, định đẩy người ta vào lao ngục, đúng là lũ khốn kiếp! Chúng có phải người hay không?!”
Trương đại lang lại bình tĩnh hơn, ngăn Phương tỉ chửi tiếp, hỏi Thẩm Hi: “Chúng ta không thể trêu vào, còn trốn không đươc sao? Ngươi đi thu dọn đồ đạc, sau đó cùng chúng ta đi về thôn đi. Thôn làng dù có hơi
nghèo túng nhưng không có mấy chuyện dơ bẩn như ở đây.” Phương tỉ nghe
vậy ngẫm lại thấy có lí, vội giúp Thẩm Hi thu dọn đồ đạc, Thẩm Hi nghĩ
lại lời cảnh cáo của tên Tiền khốn nạn kia, biết mình không có chỗ dung
thân ở Thất Lí Phổ nữa nên đành đồng ý, cứ trở lại thôn đã rồi tính sau.
Trở lại Thượng Ngư thôn, nàn glaji ở lại chỗ ngôi nhà cũ của Cửu bà,
người trong thôn nghe nói nàng bị vào nha môn, đều lục tục tới thăm hỏi, khuyên nàng không ít lời. Ngay cả Tam thúc công cũng run rẩy bảo con
cháu dìu đến, khuyên nàng mấy câu, bảo Thẩm Hi về sau cứ ở lại đây sống
qua ngày. Khuôn mặt tươi cười chân chất của các thôn dân làm Thẩm Hi
rộng rãi không ít, trước kia nàng nghe câu ‘Anh em xa không bằng láng
giềng gần’ giờ mới thấy quả không sai.
Các thôn dân đi về, nàng mới bắt tay vào quét dọn lại căn nhà. Nàng đi hơn 1 tháng, căn nhà phủ không ít bụi.
Thế giới bên ngoài hiểm ác, một lần tiếp một lần làm nàng thấy tuyệt
vọng, hơn nữa bụng nàng cũng lớn dần, Thẩm Hi quyết định về sau sẽ định
cư ở Thất Lí Phổ, không mạo hiểm kiếm nhiều tiền như trước nữa, chỉ cần
bình an nuôi lớn đứa trẻ là đủ hạnh phúc rồi.
Xế chiều Trương nhị lang ghé qua, giúp nàng gánh nước đầy vại, sau đó lấy hộ mấy gánh củi. Thẩm Hi định giữ hắn ở lại ăn cơm nhưng hắn xua
tay từ chối rồi bỏ chạy. Thẩm Hi biết thân thể nàng ngày càng nặng nề,
không thể làm được việc nặng nên đành nhận sự giúp đỡ của Trương nhị
lang, cùng lắm thì về sau mua thêm đồ ăn vặt cho Tiểu Hồng với Tiểu Hải
là được.
Buổi tối nàng mới kiểm kê lại tài sản của mình. Giữa tháng 9 nàng mới rời khỏi Thượng Ngư thôn, cuối tháng 11 trở lại, ở lại Thất Lí Phổ hơn 2 tháng. Trừ đi tiền thuê nhà, ăn uống trong hơn 2 tháng nàng kiếm được
82 lượng bạc, thêm 4 lượng bạc trước đây nàng mang theo thì có tổng cộng 86 lượng bạc. Số bạc này khá lớn, nếu nàng tiết kiệm chi tiêu thì cũng
đủ để mấy năm tập trung chăm con rồi.
*Lời nói của tác giả (bà tgia có vẻ hơi lảm nhảm)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT