Sau chuyện hải sản hôm qua, hôm nay Thẩm Hi bát đậu phụ xong bèn đi
tới chỗ người trung gian có tiếng ở đây, Tăng Phúc, nói muốn thuê một
chỗ nhà riêng không chung đụng sân cổng với nhà khác. Tăng Phúc cho nàng xem mấy chỗ nhà, quả nhiên cách xa chợ hơn chỗ Phùng gia. Tuy vậy Thẩm
Hi không nản, dù sao cảnh nhà như Phùng gia thật không khiến người ta
lưu luyến. nàng hẹn với Tăng Phúc mai sẽ đi xem chỗ nhà gần nhất.
Trưa hôm sau Thẩm Hi mới ăn cơm trưa xong Tăng Phúc đã tới tìm nàng,
đúng lúc Phùng nương tử đang ở trong sân, hắn chào mụ ta một tiếng rồi
dẫn Thẩm Hi đi xem nhà. Chỗ nhà hắn giới thiệu là một ngôi nhà có 3 gian gần giống nhà Phùng gia, nửa mới nửa cũ, có một gian nhà kề ở phía Tây, sân khá hẹp. Chủ ngôi nhà là hai vợ chồng già, con họ thi đỗ Tiến sĩ,
đã đón cha mẹ đi, sợ ngôi nhà để trống mau bị hỏng nên tìm người thuê.
Trước đây nhà này đã có người thuê, nửa tháng sau sẽ dọn đi nên Thẩm Hi
phải đợi.
Xem xong chỗ này, Tăng Phúc lại dẫn nàng đi xem mấy chỗ khác, nhưng
mấy chỗ kia không phải quá xa cũng là hơi vắng vẻ nên Thẩm Hi vẫn thích
nhất chỗ này. Nàng nghĩ dù sao cũng chờ nửa tháng, không lâu lắm nên chờ được, bèn quyết định chọn chỗ này.
Cáo từ Tăng Phúc xong, Thẩm Hi trở về nhà, mới vào đến cổng đã thấy
Yến nương đứng ở cửa nhà bếp vẫy vẫy. Nàng không biết Yến nương có việc
gì, liền đi tới. Yến nương kéo Thẩm Hi vào trong bếp, ghé vào tai nàng
nói nhỏ: “Thẩm tỉ tỉ, ngươi cẩn thận một chút, sáng nay ta nghe được mẹ
chồng với cha chồng của ta nói chuyện, mẹ chồng nói mỗi ngày ngươi kiếm
được những 2 lượng bạc cơ, nếu dọn đi rồi tiền sẽ không có, nên cha
chồng bảo bà đến nói với ngươi hắn muốn nạp ngươi làm thiếp.” Thẩm Hi
nghe xong sửng sốt, hai người này đã vô sỉ đến mức này sao? Nàng cảm tạ ý tốt của Yn: “Yến nương, cảm ơn ngươi nói cho ta biết. Ngươi yên tâm, họ không làm gì được ta đâu, mấy hôm sau ta sẽ dọn đi chỗ khác. Chỉ là
ngươi, tính tình mềm yếu, cứ để họ bắt nạt ngươi như vậy mãi được à?”
Yến nương nghe nàng nói vậy, nước mắt rơi xuống, nàng vừa lau nước
mắt vừa nói: “Sống ngày nào hay ngày đó vậy, không thì ta biết làm sao
được. Mấy hôm trước ta về nhà ngoại, nói ta chịu đủ rồi, giờ phùng gia
định hưu ta thì hưu đi. Lúc đó cha ta liền nổi giận, nói nhà ta không có cô nương tái giá, nếu ta bị hưu là bôi tro trát trấu lên mặt tổ tiên.
Mẹ ta nói đệ đệ ta cưới vợ, phòng ở của ta không còn nữa, bảo ta cố chịu đựng, chịu chịu rồi mẹ chồng ta chết là hết khổ. Thẩm tỉ tỉ, ngươi nói
ta bây giờ cả chỗ nương thân cũng không có, nếu không ở lại đây thì ta
biết đi chỗ nào?”
Thẩm Hi định nói, ngươi bị hưu thì về ở cùng ta cũng được, hai ta
sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng nàng nghĩ lại, nữ nhân ở thời đại này
không giống như người đời sau có thể li hôn dễ dàng, hơn nữa Yến nương
còn có đứa con trai đây. Nàng đành an ủi: “Mấy hôm nữa ta sẽ chuyển đi
ngôi nhà chỗ đầu phố ngoài kia, nếu ngươi có chuyện gì, cứ đến tìm ta.
Cái khác không nói, mấy chuyện vặt vãnh này ta vẫn giúp được.” Yến nương gật đầu đồng ý, sau đó nói: “Thẩm tỉ tỉ, vậy ngươi đi làm chuyện của
mình đi, nếu bị mẹ chồng thấy được ngươi ở trong phòng bếp, sợ lại nghi
ngờ ngươi vào đây lấy đồ. Nói ra không sợ ngươi chê cười, mấy thứ trong
phòng bếp mẹ chồng ta nắm hết, sợ là có bao nhiêu hạt gạo cũng đếm ra
được.” Thẩm Hi thở dài, đi từ bếp ra.
Buổi tối nàng đang xay đỗ ngâm, chợt nghe tiếng gõ cửa. Thẩm Hi đi ra mở cửa, không ai khác chính là Pnt. Mụ ta sắc mặt không tốt lắm, đến
lúc được mời vào nhà ngồi xuống, Thẩm Hi còn thấy trên mặt Phùng nương
tử còn vương vết nước mắt chưa khô. Dù sao thì trượng phu của mình muốn
lấy thêm người khác, ai làm vợ cũng không dễ chịu, tuy Phùng nương tử có cay nghiệt lại tham tiền nhưng cuối cùng vẫn là một phụ nữ, còn là
người phụ nữ truyền thống coi chồng làm lớn nhất.
Thẩm Hi biết tỏng mụcđích của mụ ta tới đây, cố ý trêu ghẹo: “Phùng
tỉ tỉ muộn thế này còn tới đây, không phải mang tiền hải sản tới cho ta
đấy chứ?” Nghe điến chữ ‘tiền’, Phùng nương tử làm bộ như sực nhớ ra
điều gì đó, ngẩng đầu cười với nàng: “Muội tử, hôm nay ta tới đây để
chúc mừng ngươi.” Thẩm Hi làm bộ ngạc nhiên: “Chúc? Một quả phụ như ta
có việc vui đâu ra?” Nói xong, nàng đưa tay lên sờ cái bụng phình phình
của mình, nói tiếp: “Nếu nói là chuyện vui, chắc chỉ có cái thai trong
bụng này của ta là con trai mà thôi. Nhưng đến ngày ta sinh còn hơn mấy
tháng nữa cơ, Phùng tỉ tỉ tới chúc hơi sớm rồi.”
Phùng nương tử nhìn vào cái bụng của Thẩm Hi, lập tức tránh đi, sau
đó nàng hơi ngập ngừng nói: “Chuyện vui ta nói không phải ý này. Lão gia nhà ta vừa ý ngươi, nên muốn nạp ngươi làm thiếp, ta có nhìn hoàng
lịch, ngày 25 tháng 10 này là ngày tốt, hôm đó ngươi vào cửa là được.
Sau khi ngươi vào nhà ta, ngươi vẫn ở hai gian phòng này, sáng mai ta
bảo Yến nương sang đây giúp ngươi dọn dẹp trang hoàng lại. Ngươi có biết làm quần áo không? Nếu ngươi có rảnh thì tự làm một bộ áo cưới đi,
nhưng không được dùng màu đỏ tươi, màu đó chỉ có chính thất (vợ cả) mới
được mặc, ngươi là thiếp, còn không xứng mặc màu đó.”
Ơ hay, nàng còn chưa nói gì mà đã làm ra vẻ vợ cả ở đây rồi? Còn
thiếp không được dùng màu đỏ, làm như nàng vội vàng muốn làm thiếp người ta lắm không bằng! Thẩm Hi nhướng mày, kéo dài giọng: “Thiếp...?”
Phùng nương tử không để ý tới nàng, nói tiếp: “Tuy nói về sau chúng
ta là người một nhà, nhưng nói thẳng để ngươi rõ, ta là vợ cả, mọi
chuyện trong nhà đều phải nghe ta. Bắt đầu từ mai Yến nương sẽ sang đây
cùng ngươi làm đậu phụ với bán đậu, tiền kiếm được phải đưa hết cho ta,
lúc nào ngươi muốn mua gì tiêu gì hẵng lấy với ta. Ta không phải người
nhỏ mọn, tất sẽ không bạc đãi ngươi.” Nghe vậy, Thẩm Hi thật hết chỗ nói rồi, cảm giác mình không thuộc về người hành tinh này, không thì sao
người ta lại không nhìn thẳng vào nàng mà nói đây? Thấy Thẩm Hi không
lên tiếng, Phùng nương tử lại thao thao bất tuyệt: “Còn có đứa bé trong
bụng ngươi, vốn định bảo ngươi đánh thai, mang thân thể sạch sẽ đi vào
Phùng gia, nhưng tháng đã lớn, sợ ảnh hưởng đến tính mạng ngươi nên
trước hết cứ giữ đã. Đợi nó 4 5 tuổi sẽ đi làm người hầu cho tôn tử của
ta, ngươi yên tâm, dù mang danh chủ tớ nhưng chắc chắn ta không khắt khe nó, dù sao cũng là con của ngươi.”
Thẩm Hi chỉ định xem Phùng nương tử diễn kịch một vai, nhưng nghe bọn họ thế nhưng còn định tính toán cả đứa bé trong bụng nàng, nàng không
nhịn nữa, giận quá mà cười mỉa: “Phùng tỉ tỉ, ngươi cả nghĩ quá rồi. Ta
có nói đồng ý làm thiếp của tú tài lão gia rồi sao? Đừng nói là làm
thiếp, kể cả lão gia nhà ngươi có bỏ ngươi mà cưới ta làm chính thê ta
còn không chịu đây. Tuổi của hắn thừa để làm cha ta rồi, ta còn không
thiếu cha để hầu hạ. Còn nữa, đứa bé trong bụng ta nhưng đáng quý lắm,
không nói để nó làm người hầu cho nhà các ngươi, dù ta có làm chủ tử, ta còn chướng mắt loại nô tài như nhà ngươi ấy. Thời gian không còn sớm,
Phùng tỉ tỉ, mời trở về cho.” Nói xong, nàng đi tới mở cửa, ý đồ tiễn
khách rõ ràng.
Phùng nương tử thấy Thẩm Hi nổi giận, không nói gì, vội đi ra ngoài.
Thẩm Hi đóng sầm cửa lại, bực tức đầy mình. Loại người gì vậy? Âm mưu chiếm tài sản của người ta còn làm ra vẻ như bố thí vậy, không biết mặt dày đến mức nào, cái gì cũng dám nói, chuyện bẩn thỉu vớ vẩn gì cũng
dám làm, đúng là không biết xấu hổ.
Nàng tức giận, đẩy cối xay càng ra sức, hiệu suất công việc lại tăng
hơn mọi hôm. Qua hơn một chén trà sau (t.gian để người uống hết 1 chén
trà, khoảng 15’), annfg lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vẫn chưa hết hi vọng à?
Thẩm Hi thở phì phì đứng dậy, mở toang cửa, lần này nàng hơi giật
mình, ngoài cửa là Phùng Huân chứ không phải Pnt. Hắn vừa thấy nàng mở
cửa ra, ngông nghênh đi vào ngồi xuống. Thẩm Hi lười hít chung bầu không khí với hắn, đứng ngay ở cửa để xem hắn định nói gì.
Thấy Thẩm Hi không nói chuyện, Phùng Huân tằng hắng một tiếng, làm bộ làm tịch nói: “Lý thị nói ngươi không muốn làm thiếp, ta biết ngươi đây là lòng dạ cao, không cam làm thiếp thất, muốn làm nương tử của tú tài. Việc này không dễ làm, Lý thị sinh con trai con gái cho ta, lại đưa
tang cho cha mẹ ta, thao luật pháp thì không thể hưu được. Như vậy đi,
ta làm chủ, khiến ngươi làm bình thê, ngang hàng với nàng ta. Đứa nhỏ
trong bụng ngươi sẽ ghi vào dưới danh nghĩa của ta, đứng sau Viễn nhi,
làm nhị thiếu gia Phùng gia, nhưng không thể ghi tên vào gia phả, cũng
không được vào từ đường Phùng gia ta.” Thẩm Hi há hốc mồm nhìn ông ta,
có chút tưởng mình nghe nhầm, đây là chuyện bát nháo gì vậy? Còn có Lý
thị, chính là Phùng nương tử đúng không, có lẽ lần sau thấy cần đổi
giọng gọi nàng ta làm Lý tỉ tỉ mới đúng.
Phùng Huân thấy Thẩm Hi không phản ứng, còn đắc ý cho là nàng cao
hứng đến ngây người, hắn nói tiếp: “Ngươi đã là bình thê, tiền bán đậu
phụ có thể giữ lại một nửa, nhưng phải đưa cho Lý thị một nửa, dù sao cả nhà chúng ta đông người. Ta đi ra ngoài xã giao, mời bằng hữu yến ẩm,
ngươi cũng cần tính tính.” Nói xong, hắn liếc Thẩm Hi: “Ngươi yên tâm,
ngươi còn trẻ như vậy, Lý thị đã là tàn hoa bại liễu, nhất định ta sẽ
ngủ trong phòng ngươi nhiều chút, việc này ngươi không cần tranh giành
với nàng ta.”
Đây đúng là sét đánh ngang tai! Thẩm Hi bản năng ngẩng đầu nhìn lên
bầu trời đêm, nhìn xem trên đầu nàng có phải đang tụ tập cả đám Cửu
thiên huyền lôi không, tiếc là chỉ có vầng trăng đang treo giữa trời,
một mảnh mây đen cũng không có. Nàng cười nhẹ một tiếng, nói với Phùng
Huân: “Phùng tiên sinh, dù Thẩm Hi ta cả ngày lăn lộn trong chợ nhưng
cũng biết được cái gì là liêm sỉ lễ nghĩa. Tiên phu mất chưa đến nửa năm liền tái giá, Phùng tiên sinh ngài có học vấn, xin nói cho ta biết như
vậy là liêm sỉ hay vô liêm sỉ?”
Phùng Huân bị nàng hỏi khó, ngập ngừng nói: “Mọi việc không thể vơ
đũa cả nắm, vơ đũa cả nắm.” Thẩm Hi lại nói: “Nhà chồng ta chỉ có tiên
phu là độc đinh, đứa con trong bụng ta là cốt nhục duy nhất của hắn, hậu nhân duy nhất của dòng họ, nếu sửa họ cho nó, đây có tính là chặt đứt
hương khói của nhà chồng ta, cắt đứt huyết mạch nhà người?”
Thẩm Hi nói cho Phùng Huân cứng họng, không đáp nổi một câu. Nhưng
hắn nhìn bộ dạng nàng dưới ánh nến lập lòe, khuôn mặt đanh lại, tăng
thêm một nét đẹp quật cường, hơn nữa nàng lại xuất khẩu thành văn, hiển
nhiên là có đọc sách, không phải phụ nhân ngu xuẩn như Lý thị, trong
lòng càng thêm vừa ý. Hắn nhìn Thẩm Hi, càng nhìn mắt càng sáng lên.
Thẩm Hi thấy hắn thế nhưng đắm đuối nhìn nàng, trong lòng càng giận,
nàng có nén lửa giận, gằn giọng: “Phùng tiên sinh mời trở về đi, đêm
khuya yên tĩnh, chúng ta cô nam quả nữ vãn nên tránh để người ta hiểu
lầm tốt hơn.” Thấy t.h đuổi mình, Phùng Huân đứng dậy, nói với nàng:
“Ngươi cứ suy nghĩ lại lời của ta, chờ đến khi ta một bước lên mây,
ngươi sẽ là tiến sĩ phu nhân. Đứa nhỏ trong bụng ngươi nếu không đổi họ
cũng được, cái này không khó.”
Thẩm Hi nhìn chỗ tóc mai muối tiêu của hắn, không khỏi thở dài:
“Phùng tiên sinh, vậy ta đành nói thẳng với ngươi vậy, ta không muốn tái giá, tình cảm của vợ chồng ta rất tốt, hắn chỉ để lại huyết mạch duy
nhất này, bây giờ ta chỉ muốn nuôi lớn nó thành người, mấy chuyện khác
ta không muốn dính đến.” Cự tuyệt rõ như vậy Phùng Huân cũng hiểu, nhưng hắn tự nhận mình hơn người, thấy cuối cùng ánh mắt Thẩm Hi nhìn lên đầu mình, nghĩ nghĩ đã hiểu, vì vậy cười lạnh nói: “Ta xem ngươi không phải là không muốn tái giá, mà là chê ta lớn tuổi đúng không? Hừ, chủ chứa
yêu sao tỉ nhi yêu tiếu, ngươi coi ta không biết gì sao?” Hắn nói xong
bực dọc đi ra ngoài.
Chủ chứa yêu sao tỉ nhi yêu tiếu, lúc đầu Thẩm Hi còn chưa hiểu lời
này có ý gì, về sau ngẫm nghĩ lại mới hiểu, không khỏi bực mình, thì ra
hắn ta mắng nàng, còn so sánh nàng với gái thanh lâu. Nàng định tìm hắn
lí luận, nhưng giờ đêm đã khuya, lại bị người ta kéo tới nhìn chắc chắn
mình sẽ chịu thiệt, đành ngậm lấy bồ hòn.
*Câu trên có nghĩa là tú bà thích tiền, gái lầu xanh thích người dễ
nhìn (điển hình là mấy mối tình sướt mướt máu cún giữa kĩ nữ với thư
sinh -_-|||.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT