Sau khi Hoắc Trung Khê rời đi, Thẩm Hi vẫn luôn lo lắng không yên,
mấy ngày trước đó còn trải qua kinh hoàng vô cùng, sợ thú dữ xông vào
nhà, sợ người lạ đến gây chuyện... nên mọi dây thần kinh đều căng thẳng
đến tột cùng. Bây giờ Bản Ngã Sơ Tâm mang Phong Triền Nguyệt trở lại,
nhưng Hoắc Trung Khê vẫn chưa về, hơn nữa trên người Bản Ngã Sơ Tâm còn
có mấy vết máu lớn, tuy Thẩm Hi luôn tự khuyên bảo mình hắn sẽ không có
việc gì, nhưng sự thật đã bày trước mắt, khiến nàng tin theo tiềm thức
rằng Hoắc Trung Khê đã dữ nhiều lành ít. Mọi thứ dường như đã sắp đến
giới hạn.
Thấy Thẩm Hi hoảng người, Quy Hải Mặc khuyên nhủ mấy câu, nhưng hắn
vốn vụng miệng, lại không biết khuyên từ đâu nên chỉ qua lại mấy câu sáo rỗng, Thẩm Hi không thể bớt lo chút nào.
Đêm đó Thẩm Hi liền phát sốt, ngoại thương lẫn lo lắng trong lòng
bùng nổ, lập tức ngã xuống, đợi đến sáng hôm sau Hoắc Hiệp phát hiện,
nàng đã sốt cao đến mê man. Quy Hải Mặc tuy võ công cao cường nhưng hắn
lại không biết bắt mạch sắc thuốc, băng bó ngoại thương còn được chứ
bệnh tật thì hắn chịu, may là Đường Thi còn để lại không ít thuốc, trong đó có thuốc hạ sốt, lại ghi rõ liều lượng, cách sắc nên chưa đến mức
rối loạn. Quy Hải Mặc nhìn hộp thuốc, thầm cảm thán Bản Ngã Sơ Tâm đúng
là không biết đủ, một thê tử cẩn thận săn sóc như Đường Thi mà còn đi
vương vấn Phong Triền Nguyệt, nữ nhân kia ngoài giỏi võ ra thì có gì
tốt?
Quy Hải Mặc sắc thuốc cho Thẩm Hi uống vào, nhưng thuốc không chữa
được tâm bệnh nên tuy nàng đã tỉnh táo một chút nhưng trán vẫn nóng bỏng tay. Thẩm Hi chỉ kịp tỉnh lại dặn hắn đun ít nước cơm bón cho Hoắc
Thống rồi lại mê man tiếp. Quy Hải Mặc sợ nàng sốt đến hỏng người, thử
truyền nội lực cho Thẩm Hi, nhưng chỉ tiếc nội lực chỉ trị được nội
thương, đẩy độc tố, sốt cao hay bệnh tật thì vô dụng.
Quy Hải Mặc bất đắc dĩ, chỉ đành mang hết mọi loại thuốc có liên quan đến phong hàn, hạ sốt mà Đường Thi để lại sắc hết lên cho Thẩm Hi uống, nếu không có hiệu quả thì hắn sẽ dẫn 3 mẹ con nàng đi ra khỏi rừng rậm
tìm đại phu.
Vốn là người chưa từng tiếp xúc với củi gạo dầu muối, cơn bệnh của
Thẩm Hi khiến Quy Hải Mặc luống cuống tay chân, không biết làm sao. Hắn
vừa phải chăm sóc người bệnh, lại phải chăm bẵm em bé mới hơn 1 tháng,
lúc khóc đói lúc nước tiểu hay ị đùn, đều phải qua tay hắn, làm Quy Hải
Mặc suýt nữa phát điên. May mắn có Hoắc Hiệp ở bên giúp đỡ chỉ đạo việc
chăm đệ đệ ra sao, mới không khiến Quy Hải Mặc luống cuống quá mức.
Thẩm Hi sốt đến ngày thứ 3, qua trưa lại có người đến gõ cửa nhà. Quy Hải Mặc đi ra mở cửa, Đường Thi đã cõng Bản Ngã Nghênh trở lại. Thấy
Đường Thi, Quy Hải Mặc chưa bao giờ cảm thấy vui mừng đến thế, hắn mà
tiếp tục công việc nấu cơm chăm trẻ chắc hắn tẩu hỏa nhập ma mất. Hắn
đang vui sướng định mở miệng chào đón, đã thấy Đường Thi trợn mắt lên,
cả người mềm xuống, ngất đi.
Quy Hải Mặc giật mình, vội đỡ lấy nàng, thấy Bản Ngã Nghênh sợ đến
mức khóc lên, hắn lại bỏ cái địu thằng bé ra, bế Bản Ngã Nghênh từ lưng
Đường Thi xuống, khiến Hoắc Hiệp dẫn thằng bé đi chỗ khác, sau đó hắn bế Đường Thi vào phòng Thẩm Hi.
Trên kháng đã nằm một Thẩm Hi hôn mê, bây giờ còn thêm một Đường Thi
nữa, Quy Hải Mặc không nhịn được mà rủa thầm Bản Ngã Sơ Tâm cùng Hoắc
Trung Khê một trận, dựa vào cái gì mà nữ nhân của hai tên kia đều đến
tay hắn hầu hạ? Chính hắn còn đang độc thân kia mà!
Oán giận xong, Quy Hải Mặc vẫn ngoan ngoãn nhẹ nhàng đặt Đường Thi
lên kháng, mới thu tay lại, hắn nhìn ống tay áo của mình mà ngớ người
ra. Trên tay áo là một mảnh máu tươi đỏ chói.
Đường Thi bị thương?
Hắn vội kiểm tra trên người Đường Thi, không thấy có miệng vết thương nào, nhưng hắn mới xoay người nàng lại, phát hiện váy Đường Thi đã sũng máu. Quy Hải Mặc giật mình, đây là có chuyện gì? Làm sao bây giờ?
“Thẩm Hi, Thẩm Hi...”
Quy Hải Mặc không hiểu cơ thể nữ nhân, vội quay sang gọi Thẩm Hi, hi
vọng nàng đang mê man vẫn nghe được tiếng hắn gọi, dậy xem xét Đường
Thi. Bị hắn lắc qua lắc lại như vậy, Thẩm Hi tội nghiệp mà mơ màng tỉnh
lại.
“Đường Thi đã trở lại!” Câu nói của hắn thành công khiến Thẩm Hi tỉnh táo, nàng vội quay người sang xem.
Mà mới quay sang nhìn, Thẩm Hi đã bị vết máu lớn dưới thân Đường Thi
dọa giật mình, đến khi Thẩm Hi phát hiện ra Đường Thi chắc bị xảy thai,
vết máu đã mở ra một vòng. Đời trước Thẩm Hi bị ám ảnh với tình huống
như vậy, nhớ đến hồi ức đáng sợ ở kiếp trước, nàng run tay chỉ Đường
Thi, lắp bắp nói: “Xảy... xảy thai rồi...”
Quy Hải Mặc đam mê võ học, chưa từng thành thân, lại chưa bao giờ
tiếp xúc gần gũi với nữ nhân, đây là lần đầu hắn thấy chuyện này, ngơ
ngẩn một chốc mới hiểu ra, lập tức nói: “Ta đi ra ngoài.” Nói xong, hắn
xoay người định đi ra.
Thẩm Hi gắng sưc bò dậy, sợ Đường Thi ra chuyện gì ngoài ý muốn,
nhưng nàng đã sốt cao hai ngày, không ăn uống gì tử tế nên thân thể bủn
rủn, chân tay mềm nhũn, mới động đậy một chút mà mắt đã đầy sao xẹt.
Nàng cố gắng bò đến cạnh người Đường Thi, run rẩy cởi váy Đường Thi ra,
quả nhiên thấy hạ thân nàng đã đổ máu cuồn cuộn.
“Đường Thi, Đường Thi cô mau tỉnh lại đi. Mau tỉnh dậy...” Thẩm Hi
thử đi ấn nhân trung của Đường Thi, nhưng nàng tay run sức yếu, không
khiến Đường Thi tỉnh được. Nàng không biết cách xử lí khi người bị xảy
thai, lại không dám lay Đường Thi, sợ lộn xộn nàng lại them mất máu, chỉ có thể không ngừng gọi tên Đường Thi, nhằm đánh thức nàng. Đường Thi
chính là một đại phu, chắc chắn biết cách giải quyết, chỉ cần nàng tỉnh
lại là được rồi.
Thẩm Hi gọi mấy tiếng, lại đi xem tình huống đổ máu của Đường Thi,
trong lúc này Đường Thi vẫn không ngừng chảy máu, lại không hề có dấu
hiệu tỉnh lại. Sợ Đường Thi mất máu nhiều, Thẩm Hi nghĩ nghĩ không thể
tiếp tục kéo dài tình huống này, nếu không thì khiến Quy Hải Mặc mang
nàng ra ngoài xem đại phu, nhưng trấn nhỏ lại cách xa nơi này như vậy,
muốn đi ra cũng phải mất đến 3, 4 ngày đường, chỉ sợ đến nơi thì người
cũng không còn.
Thẩm Hi choáng váng cả người, không nghĩ được cách nào hay hơn, đành
đắp chăn lại cho Đường Thi, lên tiếng gọi: “Quy Hải Mặc, ngươi vào đây
đã.”
Quy Hải Mặc vốn đi không xa, nghe tiếng Thẩm Hi gọi, một chốc sau đã
vào đến trong phòng. Trong thời khắc sinh mệnh này, Thẩm Hi không kiêng
dè gì, đành bảo hắn: “Đường Thi không ngừng đổ máu, ngươi có cách nào
cầm máu không? Điểm huyệt chẳng hạn?”
Ít nhất nàng còn biết trạng thái của Đường Thi là sảy thai, Quy Hải
Mặc còn chả biết gì, lại không biết y thuật, hắn nghĩ được cách gì đâu?
Thấy Quy Hải Mặc không nói gì, Thẩm Hi cũng biết hắn đang khó xử, chỉ
đành nghĩ cách giúp hắn: “Hay là ngươi điểm huyệt cầm máu cho nàng ấy
trước đi?”
Quy Hải Mặc vốn không biết làm gì, lại xấu hổ với trường hợp này, nghe được đề nghị của Thẩm Hi cũng đành đồng ý.
Thẩm Hi hỏi: “Điểm ở chỗ nào?” Nàng không biết mấy chỗ huyệt đạo trên cơ thể người, lại hỏi Quy Hải Mặc. Hắn nghĩ nghĩ một lát mới xấu hổ trả lời: “Huyệt Hội Âm sau lưng.” Thẩm Hi nghe được hắn trả lời, đẩy đẩy
cái chăn đắp Đường Thi xuống, sửa sang lại quần áo cho Đường Thi để lộ
ra chỗ cần điểm, mới hất cằm ra hiệu Quy Hải Mặc sang đây điểm huyệt.
Quy Hải Mặc ra tay rất nhanh, vèo vèo mấy cái điểm lên chỗ bụng nhỏ của
Đường Thi.
Phía trước đã xong, nhưng phía sau còn phiền hơn, Thẩm Hi sức yếu,
không xoay người Đường Thi được, cuối cùng vẫn là Quy Hải Mặc ra tay
giúp lật người Đường Thi lại. Sợ Đường Thi bị lộ da thịt, Thẩm Hi còn
run tay mặc lại quần cho Đường Thi, nhưng mới để tay xuống, nàng đã sờ
đến một thứ mềm nhũn ấm nóng, thứ này không giống bộ phận nào trên cơ
thể mà giống một quả cầu nước hơn.
“Á, cái gì vậy!?”
Thẩm Hi giật mình, vô thức rụt tay lại, chăn bị hất lên, hai đùi
Đường Thi lộ ra, đồ vật giữa chân nàng đập vào mắt hai người trong
phòng.
Quy Hải Mặc phản xạ có điều kiện mà xoay người tránh đi không xem,
Thẩm Hi vẫn ngơ ngác nhìn vào cục nhỏ nhỏ màu trắng giữa hai chân Đường
Thi, cả kinh kêu lên: “Đây là cái gì thế!?”
Quy Hải Mặc vẫn không quay mặt lại, không nói gì.
Thẩm Hi chỉ đành cúi xuống quan sát kĩ thứ kia, lớn hơn quả trứng
ngỗng một chút, trông như quả trứng luộc đã bóc vỏ nhưng vẫn còn lớp bì
mỏng màu trắng dính lại, mặt trên dính đầy vết máu. Nhìn kĩ mới thấy,
trong lớp màng trắng kia có một thứ gì đó, Thẩm Hi giật mình, bây giờ
mới phát hiện đây là một... đứa trẻ nho nhỏ!
Lần này nàng không kêu lên nữa, chỉ cảm thấy chân tay như nhũn ra,
thân thể run bần bật, hơi khí nghẹn ở trong ngực không thở ra nổi, Thẩm
Hi mềm nhũn ngã ngửa ra sau, ngất đi.
Quy Hải Mặc vẫn đang quay người đi, nghe thấy tiếng động vội quay
người lại nhìn, đã thấy nàng ngất đi rồi. Lúc nguy cấp này còn cố kị gì
đến nam nữ khác biệt, Quy Hải Mặc vội vàng bế Thẩm Hi sang một bên
kháng, dùng sức ấn nhân trung nàng, nhưng lần này Thẩm Hi đã ngất triệt
để, hắn ấn đến tím cả nhân trung rồi mà nàng vẫn chưa tỉnh được.
Quy Hải Mặc bất đắc dĩ, chỉ đành để Thẩm Hi nằm ở đó, xấu hổ xoay người lại xử lí người càng thêm be bét là Đường Thi.
Hắn tìm mấy miếng vải ra, cầm lấy bọc nhỏ kia gói vào rồi để sang một bên, số vải còn lại thì gói ghém lại mà lau lau chỗ máu giữa hai chân
Đường Thi, cái quần sũng máu kia cũng bị hắn gói lại. Dọn dẹp xong, Quy
Hải Mặc tìm một bô quần áo sạch của Thẩm Hi ra thay cho Đường Thi. Thấy
nàng vẫn đang không ngừng đổ máu, hắn còn lót thêm một đống vải dưới
thân nàng.
Xử lí xong xuôi, Quy Hải Mặc dịch Đường Thi sang nằm cạnh chỗ Thẩm
Hi, tránh dây phải chỗ máu lúc này, sợ nàng không cầm máu được, lại điểm điểm mấy huyệt đạo chỗ sau eo, giữa đùi để cầm máu cho Đường Thi.
Xong việc, Quy Hải Mặc mang bọc vải gói bào thai kia đi ra khỏi nhà, tìm một chỗ trong rừng rậm chôn đi.
Mới về đến nhà, hắn đã nghe được tiếng khóc rung trời của Hoắc Thống, thực rõ ràng là tên nhóc này lại đói bụng rồi.
Quy Hải Mặc mặt đen sì, oán hận đấm tường, trong lòng không ngừng
chửi rủa Bản Ngã Sơ Tâm cùng Hoắc Trung Khê. Cùng là nam nhân với nhau,
dựa vào cái gì mà hai tên kia có thể tùy ý vùng vẫy gây chuyện, còn hắn
thì chỉ phải co ro ở góc này thu thập rắc rối của bọn họ? Không chỉ phải chăm sóc phụ nữ lẫn trẻ con, còn phải chăm cả người sinh non, ngày
tháng này sống không nổi nữa rồi!
Giờ khắc này, nếu hai người kia có mặt ở đây, chắc chắn Quy Hải Mặc
sẽ không do dự mà rút soạt đao ra chém chết hai tên khốn kia để giải mối hận trong lòng!
* Lời của tác giả:
CHƯƠNG này tôi mãi không dám đăng lên, vì sợ bị các độc giả đánh
chết... đởi với Đường Thi như vậy, tôi cũng thấy cô ấy rất đáng thương.
Sở dĩ có tình tiết này, bởi vì tôi có tra tài liệu, nhìn thấy những
hình ảnh sinh non, bao thai chưa đủ tháng kia, tôi rất đau lòng lại hơi
lợm giọng. Vậy nên tôi chỉ có một câu thật tình, các cô gái trẻ, xin hãy biết tự giữ mình một chút, phá thai, có nghĩa là một sinh mệnh nhỏ bé
cũng mất đi, đây thực sự là một chuyện tàn nhẫn. Nếu có ai đọc chương
này mà có đồng cảm, âu cũng là một chuyện tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT