Dạo gần đây Nicolas thấy hơi bất an: từ khi mùa xuân kết thúc, hình như Arthur lạnh nhạt với chàng hơn nhiều.

Đã không phải năm đầu tiên từ khi họ xác lập mối quan hệ này nữa, nhưng đây lại là năm đầu tiên mà Arthur chủ động đưa ra yêu cầu muốn sống chung — vậy nên sau cả một mùa xuân dính lấy nhau, thái độ lúc gần lúc xa của Arthur bây giờ làm Nicolas không biết phải làm thế nào.

“Chẳng lẽ sau hôn nhân sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa?” Nicolas ngồi dưới tàng cây anh đào, ngẩn ngơ nhìn bức thư có con dấu hoàng gia trong tay.

Trong phong thư xin được bắt cóc này, Vương phi Anna của vương quốc Bạch Đàn viết: “….. Tình yêu của ta càng ngày càng héo úa qua những ngày nhạt nhẽo sau khi kết hôn — hôm qua chàng lại còn nói với ta rằng: “Vợ yêu à, ta thấy hồi chưa kết hôn trông nàng đáng yêu hơn.”! Nghe đi! Chàng đã thấy chán ta rồi! …. Thời gian chúng ta ở với nhau quá lê thê, sớm đã đánh mất sự mới mẻ như hồi mới kết hôn, sự nhiệt tình với tình yêu cũng đang dần phai nhạt …. Ta sẵn lòng trả 6000 kim tệ để đánh thức sự nhiệt tình mà chàng đã từng có!”

Tâm trạng Nicolas bắt đầu suy sụp: Vương phi Anna mới kết hôn với chồng nàng một tháng lẻ năm ngày mà đã thấy chán ngán, trong khi chàng với Arthur yêu nhau mười mấy năm rồi.

“Arthur ….. Đang thấy ngán ư?”

Nicolas căng thẳng nhớ lại xem dạo này Arthur có hành động lạ nào không, rồi lúc sau, bộ dáng muốn nói lại thôi của Arthur mấy ngày gần đây làm Nicolas sững người.

“Chẳng lẽ nào ….”

Đến bữa tối, Nicolas hiếm khi cảm thấy không đói như bây giờ.

Arthur chay mày, giơ tay, có vẻ muốn sờ trán của Nicolas, nhưng tay anh mới đưa lên, rồi lại ngượng ngịu đặt xuống bàn ăn.

Nicolas thấy thật khổ sơ.

Arthur khó xử bảo chàng: “Em yêu … Có một việc ta muốn bàn với em …”

Nicolas chớp mắt.

Arthur lại lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi. Anh hắng giọng, ấp úng nói: “Ta … Ta muốn về rừng Ánh Trăng vài hôm …”

“Qủa nhiên là muốn đi khỏi đây!” Nicolas nắm chặt tay.

Rồng không phải sinh vật thích quần cư, từ khi còn bé Nicolas đã sống trong tòa thành khổng lồ trên miệng núi lửa này — nhưng điều này không đồng nghĩa với việc chàng sẽ thoải mái đối mặt với việc bạn đời muốn rời đi.

“Vì sao vậy?” Nicolas cố nén lại giọng nói đang run run, thậm chí chàng còn không dám ngẩng đầu, bởi vì chàng sợ mình vừa thấy mặt Arthur thì sẽ không kìm được mà đốt anh ta thành tro.

Trước khi Arthur đến đây thì anh vẫn luôn ở rừng Ánh Trăng, ở đó có rất nhiều loài động vật, và còn có cả tinh linh Nước xinh đẹp — Nicolas tin vào sự chung thủy của bạn đời mình, nhưng chàng không thể chắc chắn được việc có phải đối phương đã thấy chán khi sống ở tòa thành buồn tẻ này không.

“Lý do …. Bắt buộc phải nói ra sao?” Giọng Arthur nghe rất khiên cưỡng.

Nicolas rất cương quyết: “Bắt buộc.”

Arthur thở dài, thỏa hiệp.

Anh ngượng ngùng vuốt mũi: “Chuyện đó, em yêu à, hè tới rồi ….”

“Thì?” Việc này thì liên quan gì!

“Em yêu, ta nghĩ ta không ở đây tiếp được nữa.”

“…”

“Nếu ở tiếp, ta nghĩ ta sẽ thành Rồng quay mất.”

“Hả?” Nicolas ngây ngẩn há miệng.

Arthur cúi đầu, giữa mái tóc bạc có thể nhìn thấy được vành tai đỏ bừng của anh: “Dù sao ta cũng là Rồng Bạc chứ không phải Rồng Đỏ — ở đây nóng quá…. Với lại, người em cũng rất nóng….”
Khi viết thư hồi âm cho Vương phi Anna, Nicolas ghi: “Bệ hạ, có lẽ ngài nên thử đề xuất với đấng phu quân của mình một chuyến du hành hạ nhiệt xem, thực tế đã chứng minh, nó rất hiệu quả với việc chữa trị thời kì lãnh đạm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play