Vào một buổi trưa chẳng mấy đẹp trời, Rồng Đen Night ra ngoài mua đồ ăn gặp phải rắc rối —— nó bị con người phục kích đã lâu bao vây.
“Con rồng tàn ác kia, lần này mi không thoát được đâu!” Kỵ sĩ mặc giáp toàn thân giơ cao kiếm, mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới tiết trời âm u.
Night mới kịp đáp xuống đất nuốt nước bọt, chột dạ nghĩ thầm: “Thì ra mua đồ không trả tiền là tội nặng đến vầy....”
Night biết mình có tội thành thật đứng yên để mấy kỵ sĩ ấy trói mình lại, rồi bị nhốt lại trong một cái xe bò khổng lồ.
“Răng rắc!” Xe vỡ nát.
Night cười khan: “Ấy chết, quên mất không dùng phép lơ lửng...”
“......”
Không có xe, vậy thì chỉ còn nước đi bộ. Bọn kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa, cảnh giác bao vây còn Rồng tàn ác trong truyền thuyết; mà con Rồng tàn ác đang bị bao vây ấy lại rất thảnh thơi, vừa đi vừa liên tục tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Đi gặp quốc vương vĩ đại của bọn ta.”
“Quốc vương?” Night tò mò: “Sao lại phải gặp ông ta?”
“Tất nhiên là để xử tội con rồng tàn ác nhà mi rồi!”
“Là vầy sao...” Rồng Đen gật gù, tỏ vẻ đã hiểu —— dù sao chuyện mua đồ không trả tiền đúng là nên bị xử phạt thật. Nhưng đồng thời, Night lại thấy hơi lo lắng: không biết cái ông quốc vương đó có ở xa đây không, nếu về muộn quá, Salo sẽ giận lắm nhỉ? Nghĩ vậy, Night hỏi luôn: “Quốc vương ở nơi nào?”
Kỵ sĩ đang cưỡi ngựa đi cạnh nó quay sang nhìn: “Tất nhiên quốc vương ngài phải ở vương cung rồi.”
“Thế vương cung ở đâu?”
“Ở thủ đô chứ đâu.”
“Thế thủ đô ở đâu?”
“...” Kỵ sĩ im lặng khinh bỉ trước sự ngu dốt của hắn.
Night thấy hơi xấu hổ: “Thế —— ặc, tôi đảm bảo đây là câu hỏi cuối cùng —— thủ đô có xa không?”
“Với tốc độ như này, chắc là phải mất ba ngày...... Cẩn thận! Con rồng này đang giãy khỏi dây thừng!”
Bọn kỵ sĩ kích động rút kiếm, nhưng trong khoảng thời gian rút kiếm ra này, Rồng Đen đã bay đi rồi.
“Ba ngày thì lâu quá, Salo sẽ giận mất.” Rồng Đen vỗ cánh, xuyên qua tầng mây: “Như này nhanh hơn nhiều.”
Cơ mà, phải tìm ai đó để hỏi đường đến cái “thủ đô” kia mới được.... Night thu cái cánh khổng lồ lại, lao vút đi.
Bóng dáng Rồng Đen dần dần biến mất, mấy kỵ sĩ cầm kiếm chỉ biết nhìn nhau.
“Giờ tính sao đây?” Có người hỏi.
“Còn sao nữa, nhìn hướng là biết nó đang chạy về vương quốc Hạt Dẻ —— cái vương quốc ấy thì công khai thiết lập tình hữu nghị với bọn Rồng rồi...”
Night bay thẳng qua biên giới đương nhiên không nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy kỵ sĩ, hắn đáp xuống một khu rừng vắng người, biến thành dạng người để hỏi đường —— “Thủ đô của mấy ông ở đâu thế? Vẫn đi về hướng đông à? Ồ, cám ơn.” —— sau đó, hắn lại tiếp tục hành trình bay về phía “Thủ đô”.
Ngay lúc đám mây đen kỳ lạ ấy đang đến gần, quốc vương vương quốc Hạt Dẻ đặt lá thư trong tay xuống.
Bạn đời của chàng đang ăn salad hoa quả bên cạnh hỏi: “Sao thế? Trong thư bảo gì?”
Quốc vương gượng cười, thở dài: “Em tự xem đi.”
Đối phương đang định cầm thư lên, bỗng, một hơi thở lạ kỳ làm hắn dừng lại: “Hình như, có khách đến.”
Night bay hai vòng trên không trung của một thành thị phồn hoa, sau đó quyết định đáp xuống nơi hoa lệ nhất ở đây.
“Xin hỏi, đây có phải vương cung không?” Rồng Đen đáp xuống vườn hoa lễ phép cúi đầu hỏi hai người đang ngồi trước mặt mình —— không hiểu sao, Night thấy mùi của họ rất dễ chịu: không phải kiểu dễ ngửi như Salo, mà là một mùi hương rất thân quen.
“Nơi này là vương cung của vương quốc.” Người đàn ông có đôi mắt xanh lam giống Night mỉm cười trả lời: “Cậu đến đây tìm ai à?”
Night gật đầu: “Tôi đến đây gặp quốc vương...... Anh là quốc vương à?”
Đối phương lắc đầu, chỉ về phía người ngồi cạnh: “Em ấy mới là quốc vương.”
Night khẽ ồ lên, sau đó ngượng ngùng gãi mũi.
“Cậu tìm ta có chuyện gì không?” Giọng nói của quốc vương rất đỗi dịu dàng.
Night thấy mặt mình hơi nóng lên: “À ừm, mua đồ mà không trả tiền thì sẽ bị phạt gì ạ?”
Quốc vương có vẻ hơi sửng sốt, lúc sau mới trả lời: “Nộp tiền hoặc đi tù.”
Rồng Đen rối rắm: “Tôi không có tiền......”
“Vậy thì đành phải bỏ tù cậu thôi.” Người đàn ông ngồi cạnh quốc vương nói.
“Tôi mà về muộn quá thì Salo sẽ giận mất.”
“Salo là ai?”
Night tự hỏi, cố tìm ra một từ thật phù hợp để giới thiệu Salo: “....Là người nuôi tôi.”
“Phụt!” Người đàn ông có đôi mắt xanh lam bật cười: “Nhóc con, cha mẹ của cậu là ai?”
“Không biết.” Night mờ mịt lắc đầu, “Salo đã nhặt được tôi.”
“Nhặt con? Ở đầm lầy Đen?”
Night khiếp sợ: “Sao anh biết?”
Người đó đứng dậy, trên người phụt lên một đám khói phép thuật. Khi nó tản đi, ở nơi ấy là một con Rồng Đen đã trưởng thành vô cùng cường tráng —— một con Rồng Đen trông rất quen thuộc.
“Chúng ta đã từng gặp nhau à?” Night nghi hoặc.
Đối phương thân mật cúi xuống, cọ cọ cằm vào đầu Night.
Mùi hương thân thương và quen thuộc tràn ngập xoang mũi Night. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của đối phương.
“Nhóc con, đã lớn đến vậy rồi à!” Giong nói đầy sung sướng vang lên bên tai Night, “Ngoan, gọi ba nào.”
Cái ký ức từ hồi xa xưa bắt đầu sống dậy, Night hoảng hốt nhớ lại giọng nói và mùi hương ấy ——”Ba, ba?”
Rồng Đen vui mừng đụng đụng vào mũi nó, ý bảo nó nhìn quốc vương vẫn đang ngồi bên bàn: quốc vương của vương quốc Hạt Dẻ vẫn đang nhìn nó thật dịu dàng.
“Gọi mẹ, khụ, cũng gọi là ba ba đi.” Rồng Đen cười xấu xa biến về hình người, xoay người ôm lấy quốc vương vừa lườm nguýt hắn, rồi nói với Night: “Mừng con về nhà.”
===///===
Bức thư đến từ cửa hàng thiết bị phép thuật của Talia:
—— Edward cùng Lucy yêu dấu:
Bởi vì tự dưng có một tử linh xông vào đầm lầy Đen, nên là cửa hàng thiết bị phép thuật của bọn mẹ đành phải dọn đi. Trong lúc chuyển nhà, bệnh cũ của Talia lại tái phát —— cô ấy nhầm nhóc con là trứng ma thuật nên bỏ nó lại đầm lầy, rồi đặt một quả trứng ma thuật vào ổ ấp trứng. Bởi vì kì ấp trứng của nhóc con lâu hơn Rồng bình thường nên mấy hôm trước thôi bọn mẹ mới nhận ra cái sai lầm to lớn này. Talia đang đến đầm lầy tìm nhóc ấy, ngay khi có tin nào mới mẹ sẽ báo lại với hai con ngay.
Mẹ thân yêu của các con
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT