*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Phỉ nhìn lại cuộc đời 18 năm của mình, xấu hổ nhất không ai bằng lúc tiểu học chơi trốn tìm, trèo thang bất hạnh bị hoa hậu lớp kéo tụt quần, để lộ mông trước mặt một đám bạn nhỏ. Nhưng mà so sánh với giờ phút này thì chẳng đáng là gì, dẫu sao lúc đó hắn còn chưa thành niên!
Bởi vì quá xấu hổ, suy nghĩ của Tạ Phỉ đông lại, không thể rụt tay về trước tiên.
Hắn đang ngẩn ra, đã cảm giác đỉnh đầu lành lạnh, giống như bị gió âm thổi qua, tiếp đó liền nghe thấy giọng nói như bị đóng băng ngàn năm của Úc Ly, mang theo vẻ cắn răng nghiến lợi: "Bỏ, tay, ra."
Tạ Phỉ vội vàng thu tay về rồi rúc vào góc, hắn phát hiện ngũ quan Úc Ly đều có chút vặn vẹo — bởi vì trước mắt vẫn là khuôn mặt của ông chú râu xồm, thậm chí nhìn qua còn có chút dữ tợn.
Hai chữ "toi đời" không ngừng vang vọng trong đầu, Tạ Phỉ chỉ muốn ôm lấy bản thân nhỏ yếu.
Nhưng mà bi kịch cũng không xảy ra, không biết là đau đớn khiến hữu tâm vô lực, hay là cân nhắc đến trên xe có hai người không biết chuyện, Úc Ly chỉ nhắm mắt, hít một hơi, tần số hô hấp nhanh hơn bình thường một chút.
Tạ Phỉ đợi nửa ngày, không đợi được cuồng nộ hạ xuống, cộng thêm trong xe không có ai phát biểu, suy nghĩ của hắn không khỏi lại tản ra.
Lòng bàn tay có chút nóng lên, Tạ Phỉ không được tự nhiên quay đầu ra chỗ khác nhìn về phía ngoài cửa sổ, quốc lộ ban đêm không có cảnh sắc gì, chỉ có từng ngọn đèn thoáng một cái đã qua.
Nhưng cho dù là nhìn chằm chằm đèn đường, cũng không ngăn được hắn liên tưởng đến đến phương hướng không hài hòa kia.
Thật ra thì thật sự có chút quá mức thiên phú dị bẩm, bình thường hoàn toàn không nhìn ra, Tạ Phỉ nóng mặt âm thầm đánh giá, cũng không biết là yêu phát triển tốt hơn loài người, hay là nguyên hình đã thế.
Nghĩ đến nguyên hình, trong lòng Tạ Phỉ động một cái.
Hắn mượn cửa cửa kính chiếu bóng để quan sát Úc Ly, thấy đối phương vẫn duy trì tư thế không đổi, liền len lén cầm điện thoại ra, che che giấu giấu nhập một hàng chữ thật nhanh lên chỗ tìm kiếm.
Một giây kế tiếp, trên giao diện đã hiện ra, Tạ Phỉ chọn một cái, chỉ thấy có người trả lời thế này —
Đại dương lấy cá voi xanh làm vua, có thể dài đến 2,4m.
Đất liền lấy voi làm vua, có thể dài đến 2m.
"..."
Cảm giác cũng không lớn như vậy.
Hắn còn muốn mở rộng tri thức nữa, nhưng lại phát hiện xe đã lái vào thôn Tịch Ninh.
Trên đường nhà để xe trở về khách sạn, Úc Ly một người một ngựa xông vào đầu tiên, ba người còn lại dè đặt theo đuôi phía sau.
Tạ Phỉ thấy bước chân Úc Ly rất lớn, không khỏi yên tâm, xem ra không sao...
Đến khách sạn, Úc Ly đá văng cửa rào tre, khiến đám khách trong sân trước ngạc nhiên nhìn lại.
Y nhìn thẳng, đi về trước, Tạ Phỉ không thể làm gì khác hơn là ở lại cười xòa làm lành, A Phúc thì mang dáng vẻ như muốn khóc, cực kì bi thương: "Lão đại tức giận như vậy, chỉ sợ là tôi sẽ không thấy được mặt trời ngày mai. Trước khi sắp nhắm mắt, xin cho tiểu nhân gọi ngài một tiếng chủ nhân, mong ngài tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề."
Tạ Phỉ: "..."
Hắn cảm thấy trách nhiệm vẫn là ở chỗ mình, liền an ủi A Phúc: "Anh đừng vội, đợi tôi đi thăm dò tình hình một chút, nếu như không có chuyện gì lớn, ai lại đi nhận sai là được."
A Phúc thẫn thờ gật đầu một cái, có vẻ như không ôm bao nhiêu hy vọng.
Tạ Phỉ cho rằng một ông chủ phải khiến nhân viên lệ thuộc và tín nhiệm một chút, hắn vội vã vào bếp làm một cốc nước hoa quả, một mình đi làm sự nghiệp dập lửa.
Nhưng mà cửa phòng ngủ của Úc Ly đóng chặt, Tạ Phỉ gõ thật lâu cũng không có ai trả lời.
Chẳng lẽ lại giận đến mất tích rồi?
Tạ Phỉ mở chốt cửa, phát hiện không khóa, liền tự mình tiến vào.
Trong phòng không có ai, Tạ Phỉ nhìn bốn phía, thầm nói chẳng lẽ đang ở phòng tắm?
Hắn thấy cửa phòng tắm rộng mở, gọi hai tiếng trước, nhưng cũng không đợi được câu trả lời, liền lấy dũng khí đi tới.
Tạ Phỉ một tay che mắt, cẩn thận thò đầu vào, "Ca, anh không lên tiếng nữa là tôi vào thật đó."
Hắn lắng tai nghe, yên tĩnh, liền hơi mở ra ngón tay đang khép, quan sát từ trong kẽ ngón tay — vẫn không có ai.
"Thật sự đi rồi sao?" Tạ Phỉ lẩm bẩm.
"Cậu làm gì đấy?"
Một giọng nói vang lên bất thình lình, Tạ Phỉ cả kinh, quay người lại, chỉ thấy Úc Ly đã tháo lớp ngụy trang đang đứng ở sau lưng hắn, mặt trầm như nước.
"Ca, anh vừa đi ra ngoài từ chỗ nào thế?" Chẳng lẽ vừa rồi vẫn ở bên ngoài?
Úw Ly bcôlr để ý đếl cắl, tà wcuyểl tắk juốlr, lcìl sề hcía wái áo qôlr tàu qal kử qa
(*) wủa tìlc — hcầl lrựw wó tộk sệk lướw, qà qúw Tạ Pcỉ joay lrười puá tạlc, sô kìlc để kxàl wốw lướw coa puả.
(*) Lah gử sa:"Xin lỗi!" Tạ Phỉ vội vàng đặt cốc sang một bên, cầm khăn bông đang muốn giúp Úc Ly lau chùi, vừa đụng vào ngực đã bị tóm lấy tay.
"Hôm nay cậu quyết tâm quyến rũ tôi?"
"Tôi không..."
"Ha." Úc Ly cười lạnh một tiếng, "Làm sao, rốt cuộc ý thức được 11 giờ 15 phút đêm khuya 24 ngày trước mình đã phạm tội, lo lắng tôi trừng phạt cậu?"
Tạ Phỉ bị chuỗi định ngữ siêu dài này đánh cho choáng váng, đến khi từ từ nhớ lại — à, vẫn là chuyện "bạn trai" kia.
Hắn rất muốn cười, chỉ có thể kìm chế nhịn lại, trong lòng biết tiếp tục nói sẽ chỉ khiến cho tình hình xấu hơn, dù sao suy nghĩ của Úc Ly thường xuyên ở một thế giới khác, nói không chừng có câu nào lại đạp trúng chỗ đau của đối phương, liền âm thầm dẫn dắt đề tài: "Vậy anh sẽ trừng phạt tôi sao?"
Úc Ly yên lặng chốc lát: "Tôi không thích bạo lực gia đình."
Tạ Phỉ ngẩn người, ngay sau đó cười ra má lúm đồng tiền.
Sau mấy ngày Viên Nhã Giang chật vật chạy mất, Úc Ly liền ném cho hắn một sổ hộ khẩu, phía trên viết hắn đã chính thức thành người nhà họ Úc — mặc dù lúc ấy Úc Ly còn đang tức giận, nhưng vẫn đáp ứng lời hứa của mình.
Hắn và Úc Ly, bây giờ là người một nhà thật sự.
"Vậy anh sẽ trừng phạt anh A Phúc sao?" Tạ Phỉ nhân lúc đặt câu hỏi, cho nhân viên chỗ mình cần.
Úc Ly không có tâm trạng gì, hỏi: "Con dơi kia bảo cậu đi cầu xin?"
"Không có, là tôi cảm thấy anh A Phúc có chút đáng thương." Lịch sử kinh nghiệm nói cho Tạ Phỉ muốn thông qua chỉ có thể chối, không thể thừa nhận, hắn cố ý thở dài: "Anh A Phúc bỗng dưng vô cớ bị bêu xấu, lại không cẩn thận liên lụy đến anh, anh ta rất hối hận, không có mặt mũi nào gặp anh, nói cho dù anh nghĩ thế nào đều sẽ chịu phạt, anh ta có thể chịu được..."
"Hừ, hắn ta có giác ngộ cao như vậy sao?" Úc Ly không hề bị lừa, chỉ ra con đường sáng cho Tạ Phỉ, "Muốn xin tha cho hắn ta cũng không phải là không được."
Thấy Tạ Phỉ mong đợi nhìn mình, Úc Ly không nhanh không chậm bổ sung: "Lấy lòng tôi."
"..." Điều kiện này nếu như để ở ngày thường thì quá đơn giản, nhưng Úc Ly đã tức giận rất lâu rồi, Tạ Phỉ có chút luống cuống, suy nghĩ một chút mới hỏi: "Làm thế nào mới có thể lấy lòng anh?"
Úc Ly không rõ ý cong khóe miệng, lướt qua hắn đi vào phòng tắm.
Tạ Phỉ nhướng mày một cái, cảm giác cũng không đơn giản.
Hắn đi theo phía sau Úc Ly, thấy đối phương kéo tủ trong tường ra tìm kiếm cái gì, liền lặng lẽ dịch tới. Nhưng hắn còn chưa nhìn rõ, Úc Ly đã khép cửa lại, đồng thời qjuay mặt.
Trên môi lướt qua cảm giác co dãn, làn da ấm áp, Tạ Phỉ nhất thời ngẩn ra.
Đột nhiên, Úc Ly che mặt lùi về sau, đụng phải cái tủ sau lưng y, đồ vật rơi đầy đất.
"Còn nói không phải muốn câu dẫn tôi!" Không có lớp hóa trang da đen kia, Úc Ly căn bản không che giấu được mình đang đỏ mặt, thậm chí ngay cả động tác đều đầy vẻ thẹn thùng của thiếu nữ. Y bụm mặt, ngoài mạnh trong yếu mà mắng, hoàn toàn không khí thế mà đại yêu nên có.
Một tí xíu xấu hổ của Tạ Phỉ đã bị hòa tan trong nháy mắt, hắn nở nụ cười, trong lòng thấy hơi ngứa.
Nhưng hắn không biết nên giải thích thế nào, hôm nay quả thực quá nhiều sự trùng hợp, khiến hắn cũng sinh ra chút nghi ngờ với động cơ của mình, vì vậy chỉ có thể yên lặng.
Nhưng mà mặt Úc Ly thật là mềm...
Thấy hắn không nói lời nào, Úc Ly hừ lạnh một tiếng, làm bộ muốn lau mặt, hơi do dự một chút lại thả tay xuống, tiếp đó không cam lòng mà nâng lên, lặp đi lặp lại mấy lần, y ấm ức nện vào tường, gạch men lập tức xuất hiện mấy vết nứt như mạng nhện.
Cuối cùng, Úc Ly quyết định không làm khó mình nữa, chịu đựng xấu hổ nói: "Ngẩng mặt lên." Nói xong lại vội vàng nhấn mạnh: "Không cho phép nhắm mắt, không cho phép há miệng!"
Tạ Phỉ: "..."
Được rồi, đừng miêu tả như hắn muốn hôn môi vậy chứ.
Trong không khí bay tới mùi cồn gay mũi, Tạ Phỉ nhìn chằm chằm lọ thủy tinh nhỏ và bông gòn trong tay Úc Ly, mới hiểu được đối phương muốn giúp hắn thoa thuốc.
Để bông gòn lên vết cào chảy máu trên gò má, lành lạnh, có chút đau.
Tạ Phỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm Úc Ly, ngay cả tần số chớp mắt cũng cực kì khống chế, ai ngờ đối phương vẫn rất thiếu đòn: "Cậu cứ trợn mắt lên nhìn tôi là muốn làm gì? Có phải bất mãn với tôi không?"
"...Ca, anh thật là đẹp trai."
"Đừng hòng tơ tưởng tôi!"
"..."
Quá khó khăn. jpg
Chờ đến khi trên mặt được dán băng cá nhân, Tạ Phỉ nhìn về phía gương một cái, phát hiện bên trên còn có hình trái tim, không khỏi nghi ngờ: "Ca, anh lại dùng đồ đáng yêu thế này."
"Là một nữ diễn viên cho tôi." Úc Ly nhíu mày một cái, giống như lơ đãng nói: "Nhưng giữa tôi và cô ta cũng không quen thuộc lắm, chỉ nói với nhau mấy câu, quen biết sơ sơ thôi."
"...À."
Úc Ly mắt lạnh liếc hắn: "Cậu ra bên ngoài chờ, tôi phải thay quần áo."
Tạ Phỉ ngoan ngoãn nghe lời, hắn chờ một lát trong phòng ngủ, chỉ thấy Úc Ly mặc áo ba lỗ quần thể thao đi ra, đối phương mặt không cảm giác đánh giá hắn, một lát sau mới nói: "Cởi quần áo."
"Hở??"
Thấy Tạ Phỉ nghi ngờ chỉ thị của mình, Úc Ly hất cằm, cao cao tại thượng hỏi: "Không muốn lấy lòng tôi?"
"Đây chính là anh bảo tôi cởi ở đây đó nha." Hôm nay Tạ Phỉ mặc áo lông vũ, hắn thoải mái kéo khóa áo ra: "Đừng mắng tôi đó."
Sắc mặt Úc Ly không vui, lại không lên tiếng.
Trong phòng không bật điều hòa, áo lông vừa rời khỏi người, Tạ Phỉ liền lạnh đến nổi da gà, hắn chịu đựng, hai cánh tay vắt chéo qua vạt áo phông, làm bộ muốn cởi tiếp, liền nghe Úc Ly nhớn nhác gào lên: "Tôi chỉ bảo cậu cởi áo khoác, sao cậu lại —"
"Bậy bạ." Tạ Phỉ giúp đỡ nói hết câu.
Úc Ly nổi dóa, thật lâu sau mới chỉ về hướng giường lớn: "Đi lên!"
Tạ Phỉ nhíu mày, cũng không lo lắng Úc Ly sẽ làm chuyện gì không hài hòa, đối phương còn trong sáng hơn hắn nhiều, vì vậy rất dứt khoát đi đến mép giường ngồi xuống.
"Tôi, tôi bảo cậu lên máy chạy bộ!" Úc Ly nghi ngờ Tạ Phỉ căn bản không muốn lấy lòng y, chính là muốn làm y tức chết!
Tạ Phỉ trầm mặc, quay đầu liền nhìn thấy máy chạy bộ gần giường lớn, vừa hiểu ra, đồng thời còn sinh ra loại dự cảm bất thường.
Quả nhiên.
"Tôi đã lập ra một kế hoạch rèn luyện cho cậu." Khóe miệng vốn căng ra của Úc Ly hơi nhếch lên, hiển nhiên rất là đắc ý.
"..."
"Cơ thể cậu quá yếu, nếu không cũng sẽ không bị một đám người phàm vây quanh mà còn không còn sức đánh trả nào."
"..."
Tạ Phỉ chỉ sợ làm bị thương đám ông già bà lão kia thôi, hơn nữa hắn đánh nhau có lợi hại hay không, Úc Ly còn không biết sao! Đối phương chỉ muốn dày vò hắn, còn tìm lý do một đường đường chính chính.
Nhưng Úc Ly đã nhịn cơn tức được một tháng, nếu cứ thế mãi không chừng còn bị làm sao, lúc này đồng ý phát tiết ra ngoài cũng tốt.
Hắn thấy chết không sờn gật đầu một cái: "Được, không phải là bắt im miệng, bước chân ra sao, không thành vấn đề!"
Tạ Phỉ vốn nghĩ tố chất cơ thể của mình đủ để đối phó với việc Úc Ly gây khó khăn, nhưng mà hơn một giờ sau...
"Ca, tôi, tôi không được, thật..."
Cả người Tạ Phỉ toàn là mồ hôi ngồi vật ra, chật vật như vừa bị vớt ra khỏi nước, hắn thở hổn hển, cánh tay chống trên sàn nhà không ngừng phát run.
Thể lực của hắn cũng coi như xuất sắc trong đám bạn cùng lứa, bình thường tuy không tập thể hình, nhưng có thể làm được việc nặng, cũng đã làm không ít, luôn luôn phải lên núi xuống núi, mỗi ngày rèn luyện đối không ít.
Nhưng rốt cuộc hắn chỉ là con người, sao có thể so được với lão yêu ngàn năm?
"Chậc, còn chưa được nửa giờ." Úc Ly mỉa mai, tuy y cũng ra rất nhiều mồ hôi, nhưng không hề thở gấp tí nào.
Tạ Phỉ nằm vật xuống sàn nhà như cá chết, uể oải nói: "Tôi đã cố gắng lắm rồi đó, anh có vui hơn không, tôi đã lấy lòng anh được chưa?"
Úc Ly vốn muốn nói "Tôi dễ dỗ như vậy sao", nhưng nhìn đôi mắt ướt nhẹp của Tạ Phỉ, còn có mồ hôi ở khóe mắt muốn rơi mà không được, cảm giác đối phương giống như đang khóc, bỗng chốc có chút không được tự nhiên, thậm chí còn muốn thỏa hiệp. Nhưng lại thật sự không cam lòng khí thế vất vả lắm mới tạo dựng lên được lại tan rã lúc này, tùy tiện khuất phục dưới sự nũng nịu lấy lòng của đối phương, vì vậy khô cằn nói: "Ít nhất, ít nhất phải giữ vững một tháng."
"Được, nhất định tôi sẽ kiên trì." Dù sao cũng Úc Ly thường xuyên không ở nhà, chỉ cần hối lộ Ngân Túc là được, ai biết hắn có giữ vững hay không.
Có thể là Tạ Phỉ trả lời quá sảng khoái, Úc Ly lộ vẻ nghi ngờ, hơi híp mắt nói, "Đưa điện thoại cho tôi."
Tạ Phỉ không rõ nhưng vẫn khó khăn bò dậy, lấy điện thoại từ túi áo lông vũ ra, nộp lên cho đối phương.
Úc Ly đã sớm đặt dấu vân tay lên tất cả thiết bị điện tử của Tạ Phỉ, lúc này ấn ngón cái, màn hình khóa lập tức được mở, "Tôi cài cho cậu ứng dụng theo dõi, chỉ cần..."
Trên giao diện tìm kiếm chưa tắt, vẫn hiện ra kết quả tìm kiếm bên dưới, những tựa đề dài ngắn không giống nhau đều có đã được đánh dấu...
Kê kê loài động vật nào lớn nhất.
Úc Ly: "........."
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Ly: Bỗng nhiên không biết nên vui vẻ hay là tức giận, buồn.