Sở Tầm còn muốn hỏi lại, nhưng điện thoại lại vang lên, cậu đành phải ngừng câu chuyện, móc điện thoại từ trong túi ra.
Trên màn hình hiện lên cái tên Lục Cảnh Tu.
Sở Tầm hít một hơi, nhớ tới lời Hà Dục vừa nói, hay là bản thân nhạy cảm quá mức? Lục Cảnh Tu coi cậu là bạn bè, cậu lại còn cảm thấy xấu hổ, tránh mặt người ta.
Có lẽ Lục Cảnh Tu cũng nhìn ra được. Ngón tay Sở Tầm do do dự dự trước màn hình một hồi, tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo.
Sở Tầm quyết đoán nhấn vào màn hình: "Alo?"
"Sao lâu như vậy mới nhận điện thoại?" Giọng nói của Lục Cảnh Tu đầu bên kia điện thoại rất bình thường, không nghe ra một chút gấp gáp nào, chỉ oán giận mà nói: "Tôi vừa mới đi tháo thạch cao, cậu với anh cậu đều chạy đi đâu mất rồi."
"Tôi với anh ấy đang ở nhà nhỏ bên này hóng gió, một chút nữa chúng tôi qua chỗ anh, chờ một lát." Sở Tầm trả lời.
"Không cần." Lục Cảnh Tu dứt khoát cúp điện thoại.
Lục Cảnh Tu đến chỗ này rất nhanh. Không vướng bận cục thạch cao, anh cảm thấy đi đường nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bộ dáng hăng hái khí phách, cả người toả ra khí thế trẻ trung khoẻ mạnh.
"Nói là đưa tôi tới bệnh viện, ai ngờ thật sự chỉ là đưa tới thôi, đỗ xe cái gì mà lâu thế." Hiếm thấy lắm mới nghe ra sự đáng thương trong lời nói của Lục Cảnh Tu, quả là không hề hợp với cái thân cao 1m8 của anh.
Hà Dục cười rộ lên, nghi ngờ nói: "Người tháo thạch cao cho cậu là bác sĩ tốt nhất khoa chỉnh hình, cậu còn giả bộ đáng thương cái gì chứ? Không phải không có tụi tôi bên cạnh thì cậu không thể tháo thạch cao nha."
Sở Tầm cũng nở nụ cười, cậu phát hiện tâm trạng của mình bình tĩnh hơn rất nhiều. Thật ra kết bạn cùng với Lục Cảnh Tu cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Tạm biệt Hà Dục, Sở Tầm dẫn Lục Cảnh Tu đi tới bãi đỗ xe.
HIện giờ Lục Cảnh Tu đã không cần gậy chống nữa, nhưng đi trên đường vẫn có chút mất tự nhiên. Sở Tầm đang tản bộ với anh vẫn luôn phối hợp mà đi chậm lại.
Hai người đi đến bãi đỗ xe gần tuyến đường giao lộ, Lục Cảnh Tu ngừng lại: "Ngày đó cậu còn đụng vào tôi."
Sở Tầm không nghĩ ra ẩn ý sau lời này, tự hỏi một chút mới nói: "Ngày đó trời tối rồi, anh cũng băng qua đường mà không nhìn ngó còn gì? Trách nhiệm cũng chưa chắc là của tôi."
Lục Cảnh Tu muốn nói gì đó, nhưng lại ngậm miệng.
Sở Tầm thấy anh có chút uất ức, liền cười cười, chủ động nắm lấy tay anh, bước tới nhanh hơn: "Trưa hôm nay đền tội cho anh nha, chúng ta đi siêu thị thôi, anh muốn ăn cái gì, tôi làm cho."
Lục Cảnh Tu giữ vững bước chân còn có chút lảo đảo. Sở Tầm đi phía trước, anh bị động mà kéo theo sau. Đôi mắt Lục Cảnh Tu không tự chủ mà nhìn chằm chằm bàn tay Sở Tầm đang nắm tay anh.
Sở Tầm chủ động nắm tay anh?
Đấu đá nhau tám năm, đây là lần đầu tiên Sở Tầm cười thật lòng trước mặt anh. Trước đó, không phải là cái nhìn bình tĩnh lạnh lùng thì cũng là cười khẩy, càng đừng nói tới chuyện chủ động nắm tay. Thời khắc này quả thật có thể ghi vào sử sách.
Trong lòng bỗng nổi lên cảm xúc kích động, Lục Cảnh Tu không nhịn được mà cảm thấy cả người đều trở nên thoải mái, thật kì lạ. Anh nhếch khoé miệng, đi theo Sở Tầm cùng nhau nở nụ cười. Tại sao anh lại cảm thấy Sở Tầm thật đáng ghét nhỉ?
Thật ra Sở Tầm rất đáng yêu.
Hai người họ đi dạo một vòng siêu thị liền trở về nhà Lục Cảnh Tu nấu cơm. Cơm nước xong rồi thì ngồi ở phòng khách làm chuyện riêng của mỗi người.
Người đại diện của Sở Tầm bảo cậu ngồi yên trong nhà trước, bản thân thì yêu cầu công ty thẩm vấn tài khoản tung tin nóng của Sở Tầm. Trong khoảng thời gian này, người đại diện tuy vô cùng bận rộn, nhưng có thông tin gì cũng đều nói cho Sở Tầm đầu tiên, từ tìm luật sư nào cho đến khi nào đăng báo cũng đều hỏi Sở Tầm một tiếng.
Hôm nay phán quyết đầu tiên được thi hành, toà án phán tài khoản này bồi thường cho Sở Tầm một khoản tiền đền bù tổn thất danh dự và tinh thần, tổng cộng khoảng 300 ngàn nhân dân tệ (gần bằng 1 tỷ VNĐ), đồng thời đưa ra lời công khai xin lỗi trên Weibo.
Đối phương biết kêu gào ầm ĩ cũng không có kết quả gì tốt, liền thoải mái nộp tiền bồi thường, cũng đưa ra lời xin lỗi trên Weibo.
Ầm ĩ này cuối cùng cũng kết thúc một cách tốt đẹp, chỉ là sự việc đã qua nửa tháng, đại bộ phận cư dân mạng đã quên hết chuyện này. Chỉ còn một số ít người còn nhớ, nhưng họ cũng không gây ra được sóng gió gì lớn.
Sở Tầm vốn đã không thèm để ý. Đối với cậu, chuyện tệ hại nhất là sẽ phiền nhiễu đến Hà Dục. Hiện giờ Hà Dục đã không sao, cậu cũng không quan tâm tới phán quyết hay tiền bồi thường gì nữa.
Sở Tầm ngồi ngoài ban công nói chuyện điện thoại với Trần Minh. Trần Minh nói nửa ngày, Sở Tầm cũng chỉ đáp ừ ừ ừ.
Cuối cùng Trần Minh cười hì hì nói: "Vậy ngày mai kết thúc kì nghỉ phép của em nhá."
Sở Tầm vừa mới "Ừ" đã phát hiện có gì đó không đúng: "Không phải anh nói em được nghỉ hai tháng à?"
"Đúng vậy, nhưng trong kì nghỉ vẫn có thể làm việc nha." Trần Minh vô liêm sỉ nói.
Sở Tầm: "Em không đồng ý..."
"Từ chối không có hiệu lực. Chương trình lần này đã được nhà đài chuẩn bị kĩ càng từ trước, là chuyên mục đang rất thịnh hành, lực tuyên truyền rất lớn, có rất nhiều minh tinh tranh nhau đến đầu rơi máu chảy đó. Công ty chúng ta có được hai danh ngạch (nôm na là số lượng người có hạn), một cái cho Minh Kiều, một cái cho em, em có thể tranh giành một chút khi cần hay không."
Trần Minh khuyên can mãi mới thuyết phục được Sở Tầm. Ban đầu cậu muốn nghỉ phép là do nhớ Hà Dục. Hiện tại luôn đi theo Hà Dục cũng không hay lắm, không bằng đi công tác luôn cho rồi.
Sau đó Sở Tầm hỏi có tin tức về Tôn Tấn hay chưa, Trần Minh đáp tạm thời còn chưa có, làm cho Sở Tầm thất vọng một lúc lâu.
Trần Minh nói lát sau hắn và trợ lý đi hợp với lãnh đạo nhà đài, sau đó lập tức chính thức ghi hình tập một.
Sở Tầm đồng ý.
Khi trở lại phòng khách, Sở Tầm đi đến xem Lục Cảnh Tu đang ôm notebook chơi game. Thật ra Lục Cảnh Tu đang làm việc đó. Lúc trước khi anh đăng Weibo nói không ra mắt vật trang sức nữa, rất nhiều người chơi đã gửi đến thư đe doạ yêu cầu tiếp tục ra mắt vật trang sức. Nhưng anh đã nói không ra mắt thì là không ra mắt, chỉ có thể đưa ra một vật trang sức có giới hạn thôi.
Vẫn chưa đến ngày vật trang sức được mở bán, Lục Cảnh Tu lấy tài khoản phụ mang vật trang sức vào chạy chạy, muốn xem thử vật trang sức ở trong trò chơi nhìn như thế nào.
Sở Tầm thấy anh chơi <<Ý Trời>>, ngạc nhiên nói: "Anh còn chơi trò này nữa hả? Chơi nhiều trò như vậy anh không thấy mệt sao?"
Lục Cảnh Tu giật giật khoé miệng: "Cậu thấy có giám đốc nào không chơi trò chơi của bản thân làm ra không?"
"Chúng ta solo đi, tôi lại máy tính của anh đăng nhập tài khoản." Sở Tầm đột nhiên nổi lên hứng thú, phi nhanh tới phòng ngủ của Lục Cảnh Tu mở máy tính lên. Lục Cảnh Tu chỉ còn cách ôm notebook đứng dậy đi theo.
<<Ý Trời>> cho phép người chơi gửi lời mời cùng chơi với nhau. Chỉ trong chốc lát, Lục Cảnh Tu liền thấy được một con bồ câu đưa thư ngậm đến một phong thư lời mời kết bạn: [Thiếu hiệp Sở Môn Xuân Thu gửi lời mời kết bạn đến cho ngài, thỉnh kiểm tra và nhận~]
Cái ót Sở Tầm quay ra Lục Cảnh Tu nói: "Sở Môn Xuân Thu là tôi, thêm bạn tôi đi, nhưng tôi không online thường xuyên đâu."
Lục Cảnh Tu nhấn đồng ý, rồi gửi cho [Sở Môn Xuân Thu] vị trí địa lý của bản thân.
Người chơi <<Ý Trời>> có thể chủ động lựa chọn giới tính, thể hình cùng với hình dáng khuôn mặt của bản thân. Lục Cảnh Tu lựa cho mình một vị công tử nhẹ nhàng, vô cùng anh tuấn tiêu sái, cả người lấp lánh kim quang, thân mang trang bị đỉnh cấp.
Trên bản đồ tròn tròn xuất hiện một vị người chơi cưỡi ngựa đi tới.
Lục Cảnh Tu khinh công lên, nhảy đến nửa đường bỗng thấy rõ hình dáng của Sở Tầm, tay run run từ trên không trung rớt xuống.
— [Ngài đã té ngã trọng thương]
Lục Cảnh Tu chỉ còn cách ngồi xuống điều hoà hơi thở, trơ mắt nhìn cái tên đàn ông cao to vạm vỡ trên đầu hiện [Sở Môn Xuân Thu] cưỡi ngựa đi đến phía anh.
Chỉ thấy tên cao to vạm vỡ dừng trước mặt anh, trên đỉnh đầu lòi ra một cái khung thoại: [Anh chơi tệ vậy? Khinh công mà cũng té được? Vẻ ngoài thổ hào trên người anh quá lãng phí...]
Lục Cảnh Tu: "..."
Cánh tay của [Sở Môn Xuân Thu] còn to hơn so với bắp chân anh. Anh thật sự không thể liên hệ tên nhân vật cả người nổi từng khối cơ bắp, ăn mặc vải thô quần ngắn, râu quai nón trên mặt rậm đến không thấy miệng kia với Sở Tầm.
Lục Cảnh Tu nhịn không nổi gõ bàn phím trả lời: [Sao cậu lại chọn cái nhân vật này chứ?]
[Tôi thích á, anh coi nè.]
Sở Tầm nói xong câu này liền rút kiếm ra, nhảy lên không trung xoay một vòng, đáp xuống đất, lấy Sở Tầm làm trung tâm, xung quanh bỗng khói bụi mịt mù, trên mặt đất xuất hiện nhiều vết nứt, làm Lục Cảnh Tu phải phi thân tránh đi.
Chờ sương khói tan hết, thân hình cường tráng của [Sở Môn Xuân Thu] hiện ra: [Có phải có cảm giác rất giống với tráng sĩ cổ đại hay không?]
Lục Cảnh Tu đứng với Sở Tầm là một sự đối lập hoàn toàn. Một bên là thiếu niên tuấn tú phong lưu, một bên là nam nhân dã man thô bạo, thực sự chẳng ăn nhập tí nào.
Lục Cảnh Tu còn chưa trả lời, một bé loli đã cưỡi ngựa đi tới. Đối phương vốn dĩ đang phi trên ngựa, dần đi chậm lại rồi dứt khoát thu ngựa nhảy nhảy tới.
Bé loli chỉ cao tới eo Lục Cảnh Tu, trên đầu cô hiện ra một cái khung nói chuyện phiếm: [Vật trang sức anh mang trên lưng nhìn đẹp ghê ha, thương thành vẫn chưa có bán đúng không?]
Lục Cảnh Tu vào trò chơi là vì muốn xem hiệu quả của vật trang sức, nghe vậy lòng lạnh một chút.
Anh vẫn còn chưa phản ứng lại, bỗng bé loli cắm cờ, tầm nhìn của Lục Cảnh Tu hiện khung máu màu đỏ của bé loli.
(nghichimte: cái này có thể hiểu là mở cừu sát với đối phương = bé loli muốn giết anh Lục)
Chỉ thấy trên đầu bé loli hiện ra một chuỗi khung nói chuyện phiếm:
— [ha ha ha không ngờ tui lại gặp anh mang trang sức giới hạn lắc lư ở đây!]
— [Lục cẩu! Đi chết đi!! Vật trang sức này là của tui!!!]
Bé loli nhìn đáng yêu thế thôi, chứ vừa ra một kích đã làm cây máu của Lục Cảnh Tu tụt xuống một nửa rồi.
Nội tâm Lục Cảnh Tu sóng cuộn biển gầm. Cái tài khoản phụ này là anh chuẩn bị để thử trang sức, tuy rằng anh không thử hết tất cả trang bị, nhưng đôi khi tự mình lôi ra thí nghiệm một chút mới yên tâm.
Vì vậy có một lần Lục Cảnh Tu đeo trang bị mới bị người chơi phát hiện, quần chúng lập tức nổi lên xúc động, lập tức đuổi theo Lục Cảnh Tu chạy mười dặm, anh đã thay đổi mấy cái bản đồ rồi mà vẫn chưa cắt đuôi được họ.
Kết cục đương nhiên là bị quần ẩu tới chết.
Bộ phận trong công ty lại tích cực mà bán rẻ giám đốc của họ, nếu mọi người đã thích đánh giám đốc, thì cứ để họ đánh đi! Còn nhiều phúc lợi hơn, ai giết được giám đốc thì trang bị trên người của giám đốc sẽ thuộc về người đó.
Đoạn thời gian này Lục Cảnh Tu thường xuyên bị người chơi ngồi canh, sau đó sẽ bị quần ẩu tới mắt mũi sưng tím, vật trang sức trên người hầu như đều bị chia sẻ đến không còn cái nào.
Sau này có thêm trò chơi mới thì anh cũng không thường online nữa, người ngồi xổm canh me anh cũng ít dần, muốn đụng được anh đều phải dựa vào vận may.
Cho nên anh không hề nghĩ tới lúc này còn có người chơi nhận ra anh, Lục Cảnh Tu quay đầu bỏ chạy, hồi máu, cũng tiện tay kéo Sở Tầm vào trận doanh.
Sở Tầm không hiểu vì sao bé loli lại cắm cờ, nhưng nếu đã bắt đầu chiến đấu thì cậu sẽ toàn lực tấn công, cậu còn chưa muốn chết nha.
Bé loli không ngờ Lục Cảnh Tu còn vô liêm sỉ như vậy, 1vs1 còn tìm giúp đỡ, liền dần rơi vào thế yếu. Thấy thanh máu hạ xuống chỉ còn có một tia, cô lập tức gọi bạn bè thân thích hay chơi game chung tới, cùng nhau quần ẩu Lục cẩu.
Trong tức khắc, một đám người đã vây quanh Sở Tầm và Lục Cảnh Tu, chặn hết mọi lối thoát.
Lục Cảnh Tu đã chuẩn bị tinh thần bị quần ẩu đến mặt chà trên đất, đúng lúc này lại thấy [Sở Môn Xuân Thu] rút cự kiếm ra, xoay tròn trên không trung, lại nhảy xuống đất, bụi đất bay bay, khiến cho tất cả người chơi đều chú ý đến cậu.
Lục Cảnh Tu cảm động trong lòng, Sở Tầm muốn cùng anh sống chết sao?
Ngay sau đó, [Sở Môn Xuân Thu] lại gửi đến một cái khung nói chuyện phiếm, mọi người đều có thể thấy.
Cái người cơ bắp cuồn cuộn, râu quai nón rậm rạp thoạt nhìn rất hung dữ kia lại xin tha nói: [Các vị đại hiệp, tui không có dính líu gì đến vụ này hết, tha cho tui đi.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT