*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối diện với một kỳ thi trọng đại, các thí sinh nghiêm túc ôn tập thường sẽ chia thành hai loại trạng thái.
Một là nôn nóng bất an, mất ngủ cả đêm, cực kỳ lo lắng mình thi không nổi, mỗi khi nhìn về tương lai phía trước lại tràn ngập sợ hãi.
Còn lại là bình tĩnh thong dong, nhẹ nhàng ung dung, bất kể cuối cùng kết quả gì cũng có thể tiếp nhận thật bình tĩnh.
Lần đầu tiên thi công chức, Văn Giai Hiên thuộc trạng thái thứ nhất, vừa cảm thấy mình chuẩn bị cũng được lại vừa cảm thấy mình chẳng có tài cán gì. Thế nên cả ngày tâm trạng cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc, sáng sớm thì vô cùng tự tin, tối đến thì tự nhiếc móc bản thân mình.
Ấy thế, tâm trạng cậu có sự biến hóa rõ rệt ở lần thi này. Không đến mức gọi là đã giác ngộ hoàn toàn, nhưng Văn Giai Hiên cũng hiểu được rằng không nên miễn cưỡng mọi thứ. Ngay cả khi cậu không đạt được kết quả mình mong muốn cũng có thể thản nhiên từ bỏ giấc mộng, bước đến giai đoạn tiếp theo của cuộc đời.
A Xã cuối cùng cũng công bố danh sách hợp tác, "Trạch Ưu Travel" không có gì bất ngờ gì leo lên bảng vàng.
Có tập đoàn Q giàu nứt đố đổ vách làm vị kim chủ hậu thuẫn, lại có đầu rồng của ngành A Xã làm chỗ dựa, "Trạch Ưu Travel" nhảy một phát một trở thành tạp chí hot nhất trong ngành du lịch, quảng cáo phát ngôn dồn dập kéo tới cửa.
Võ Trạch Hạo làm việc bận rộn hơn so với trước kia, bên này Văn Giai Hiên cũng đến thời khắc mấu chốt nhất của giai đoạn ôn tập, liên lạc giữa hai người cũng tự nhiên thưa dần.
Trước kỳ thi Văn Giai Hiên không có tâm trạng nấu cơm, mà Văn Hoa phải xã giao nhiều, ít khi về nhà. Văn Giai Hiên buộc phải dựa vào cơm ngoài mà sống.
Thế nhưng một ngày nọ Văn Hoa về nhà, phát hiện ra Văn Giai Hiên ăn đồ ăn ngoài xong liền nói thức ăn bên ngoài không vệ sinh. Vì vậy, kể từ hôm sau, mỗi ngày đều có một anh trai sai vặt chạy đến gõ cửa nhà Văn Giai Hiên, đưa tận tay cậu cơm canh nóng hổi.
Văn Hoa nói đây là cơm trên đơn vị ông, Văn Giai Hiên cũng không nghi ngờ gì, chẳng qua là cảm thấy...
Cơm của doanh nghiệp nhà nước sao lại quá ngon luôn, món ăn đã phong phú, lại còn toàn là đồ cậu thích ăn thôi, mùi vị tuyệt vời, cũng phải ngang hàng với trình nấu ăn của ông chủ nhà cậu rồi đó.
[ ++: Ông chủ, muốn ăn cơm anh nấu quá chừng ]
[ ++: Meo meo rơi lệ. jpg]
[ Ông ❤ xã: Ôn tập cho tốt vào, đừng phân tâm ]
[ ++: lêu lêu. gif]
Văn Giai Hiên khẽ hừ một tiếng, bất mãn ném điện thoại qua một bên. Mấy ngày nay, hôm nào cậu nhắn tin đến ông chủ thúi cũng toàn trả lời "Ôn tập cho tốt vào", cứ làm như cậu không nghiêm túc vậy á.
Không bao lâu sau, màn hình điện thoại nháy sáng.
[ Ông ❤ xã: Chờ em thi xong tôi sẽ đi tìm em sớm thôi ]
[ ++: Vịt tiểu Lưu hắc hắc hắc. gif]
Văn Giai Hiên không nói cho Võ Trạch Hạo biết, cậu đã chuẩn bị cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Năm nay thi công chức vào chủ nhật ngày 17 tháng 11, rơi vào đúng sinh nhật Võ Trạch Hạo.
Văn Giai Hiên làm bộ như mình không nhớ gì, sáng sớm Võ Trạch Hạo nhắn tin chúc cậu thi cử thuận lợi, cậu cũng chỉ trả lời cảm ơn ông chủ, hoàn toàn không nói gì đến chuyện sinh nhật.
Buổi sáng thi trắc nghiệm, buổi chiều viết bài luận. Văn Giai Hiên đã quét hơn một nghìn câu hỏi trắc nghiệm, đã bồi dưỡng được skill làm bài theo trực giác, có câu hỏi thậm chí chẳng cần làm, chỉ cần nhìn đáp án đã có thể loại ra các đáp án sai, chọn ra cái chính xác.
Về phần viết luận, cậu cũng không còn viết dài dòng dày đặc dữ liệu nữa mà nhắm thẳng vào đề bài, phân tích ra theo hướng logic. Có cảm giác như bài thi năm nay hơn năm trước rất nhiều.
Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng thi kia, Văn Giai Hiên nhẹ nhàng xoay người, chờ không nổi khởi động điện thoại lên, mở app Fliggy kiểm tra tình trạng chuyến bay của mình.
Cậu mua vé máy bay về H thị chuyến tám giờ tối, máy bay không lên trễ được, giờ cậu phải về nhà lấy hành lý ngay.
Vậy mà giờ khắc này, trong sân trường thi tối om, các thí sinh dự thi bắt đầu tuôn ra ào ào, Văn Giai Hiên không có cách nào di chuyển nhanh hơn.
Cậu chật vật mãi mới lết được đến cổng địa điểm thi, trên đường lại nườm nượp người cùng xe, cậu mở app DiDi ra xem một chút, còn mười lăm người đang xếp hàng phía trước, không biết lúc nào mới đến lượt cậu.
DiDi Rider: App gọi taxi trực tuyến. Lúc Văn Giai Hiên đang lấm la lấm lét nhìn trái ngó phải chỗ đèn xanh đen đỏ, hai vai cậu đột nhiên bị người kéo lại từ sau lưng, khiến cậu mất trọng tâm ngã ngửa ra.
Cậu vội lùi về sau giữ thăng bằng, nhìn về phía sau, câu "Ai vậy" còn chưa kịp thốt ra đã gặp thấy người mình ngày đêm mong nhớ.
"Ông chủ?" Văn Giai Hiên sửng sốt một giây, ngay sau đó đã bị niềm vui cực kì to bự nhấn chìm, "Sao anh lại ở đây?!"
Võ Trạch Hạo xoa đầu Văn Giai Hiên, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều: "Đã nói chờ em thi xong sẽ đến tìm em mà."
"Em, em còn tưởng mấy hôm nữa anh mới tới cơ." Văn Giai Hiên kích động đến mức nói cũng không lưu loát, "Sao anh đột nhiên, không đúng, anh đến P thị từ bao giờ thế?"
"Đã đến từ rất lâu rồi." Khóe môi Võ Trạch Hạo hơi cong cong, "Những ngày qua em ăn cơm tôi làm mà không có chút cảm giác nào sao?"
Văn Giai Hiên sững sờ, vô thức nhón chân muốn ôm chặt lấy Võ Trạch Hạo, nhưng lại ngại xung quanh nhiều người quá, cậu vẫn gắng nhịn xuống.
"Bảo sao toàn là món em thích ăn, mùi vị cũng giống anh làm như đúc." Văn Giai Hiên ngây ngô cười, "Thì ra chính là anh nấu cho em."
"Ngoại trừ tôi ra còn có ai nữa, em đúng là chậm chạp." Võ Trạch Hạo tự nhiên dắt tay Văn Giai Hiên, "Đi thôi, về nhà trước đã, hôm nay cũng cho em ăn ngon."
"Đi, từ từ..." Văn Giai Hiên đột nhiên dừng lại, "Anh nấu cơm cho em... vậy mấy hôm nay anh ở chỗ nào?"
"Tôi mua nhà ở P thị." Võ Trạch Hạo thản nhiên đáp.
Văn Giai Hiên hít vào một hơi sâu, trừng to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Võ Trạch Hạo: "Anh, anh có thể mua nhà được sao?*"
(*)Chính phủ Trung Quốc kiểm soát nhà đất hàng loạt các chính sách hạn chế mua – bán nhà. Các thành phố hạng nhất và hạng nhì của Trung Quốc đều có chính sách kiểm soát thị trường nhà ở nhằm duy trì ngành công nghiệp bất động sản, hạn chế sự hình thành và đổ vỡ của các bong bóng bất động sản. Muốn mua nhà phải đáp ứng đủ các điều kiện được đề ra ở từng khu vực, ví dụ như năm năm liên tục đóng thuế - bảo hiểm xã hội; thậm chí là phải người sinh ra ở tại thành phố đó, đã kết hôn lập gia đình;...
Võ Trạch Hạo bật cười: "Ở ngoại thành, không có hạn chế."
Lượng thông tin quá lớn khiến Văn Giai Hiên không thể tiêu hóa ngay lập tức, cứ ngơ ngẩn để Võ Trạch Hạo dắt tay đi trên đường.
Vài phút sau, cậu trợn mắt há mồm tập hai, phát hiện Võ Trạch Hạo đã thế còn mua xe ở P thị.
"Anh, anh thế này là định định cư tại P thị ư?" Văn Giai Hiên khiếp sợ.
"Hay là em muốn sống khác thành phố với anh?" Võ Trạch Hạo nhíu mày hỏi ngược lại.
Văn Giai Hiên thiếu chút nữa cảm động đến mức rơi nước mắt, cậu nắm tay Võ Trạch Hạo thật chặt, gương mặt rất đỗi chân thành: "Làm sao bây giờ đây ông chủ, em thật sự rất muốn cưới anh."
Võ Trạch Hạo mở cửa xe, ấn Văn gà con vào ghế phó lái: "Em thế này là gả cho tôi rồi."
Võ Trạch Hạo đã chào hỏi Văn Hoa trước đó, hắn không đem Văn Giai Hiên về nhà mà lái xe thẳng đến ngoại thành.
Văn Giai Hiên không quên đi vụ vé máy bay, cậu trả vé lại, nhìn hắn: "Ông chủ, thực ra em có mua vé máy bay, đêm nay tới tìm anh."
"Tôi đã nói để tôi tìm em rồi, em còn lăn tăn cái gì." Võ Trạch Hạo nhìn về phía trước đáp.
"Nhưng hôm nay là sinh nhật anh mà." Văn Giai Hiên méo miệng đáp, "Em vốn muốn cho anh một bất ngờ, cuối cùng lại bị anh phá mất tiêu."
Võ Trạch Hạo cười khẽ một tiếng, hỏi: "Là muốn cho tôi bất ngờ, hay là em đã chờ diều hâu lớn không nổi nữa rồi?"
Văn Giai Hiên mặt đỏ lên, thành thật khai báo: "Cả hai ạ."
"Tôi biết ngay." Võ Trạch Hạo bẹo má Văn Giai Hiên, "Bất ngờ không quan trọng, đêm nay em muốn làm gì diều hâu thì để em làm đó."
"Có thật không ạ?" Trong mắt Văn Giai Hiên lóe lên một ngôi sao nhỏ, cậu cười hì hì, hỏi: "Đúng rồi ông chủ, anh còn nhớ lúc trước anh hỏi em là em thích anh hay thích diều hâu không?"
"Ừm, sao vậy?"
"Anh còn không để em nói hết, thực ra..." Mặt Văn Giai Hiên đỏ ửng, "Diều hâu là của anh, cho nên em mới thích."
...
Hơn nửa năm sau.
Mùa hè phương Bắc không hề kém phương Nam, phương Nam là nóng bức ẩm ướt, phương Bắc là khô hạn oi nồng, mỗi nơi đều có vẻ riêng biệt, mà chịu khổ lại toàn là con người sống trên mặt đất.
Ban đầu là buổi hẹn hò cho bốn người. Nhưng vì trời quá nóng, cuối cùng lại biến thành một buổi tụ họp gia đình.
Võ Trạch Hạo với Văn Giai Hiên bận rộn trong nhà bếp, Tiền Vô Ưu cùng Chương Trí Đào ngồi trong phòng khách chờ đợi. Một năm trước, bất kỳ ai cũng không thể nào tưởng tượng được ma xui quỷ khiến thế nào bốn người hội đòi lương bọn họ lại nhờ phương thức này tụ tập một chỗ.
"Đầu tiên chúc mừng Chương tổng khai trương quán bar ở P thị." Văn Giai Hiên sảng khoái giơ ly rượu lên, uống một hớp nhỏ.
"Tôi muốn đính chính một chút, đây không phải quán bar của tôi đâu." Chương Trí Đào một tay giơ ly rượu lên, tay còn lại đặt trên vai Tiền Vô Ưu, "Đó là quán bar của Ưu Ưu nhà tôi, tôi chỉ là thằng trông quán thôi."
"Coi như anh biết điều." Tiền Vô Ưu liếc Chương Trí Đào, "Nếu anh mà dám thông dâm loạn lạc trong quán bar một lần nữa..."
"Làm sao có khả năng." Chương Trí Đào vội vàng cắt ngang, "Em là bảo bối tâm can của anh, sao anh lại đi gặp người khác được chứ."
Văn Giai Hiên bị mấy lời sến rện buồn nôn của Chương Trí Đào làm cho giật cả mình, lúc này Tiền Vô Ưu lại quay sang nhìn cậu: "Huấn luyện kết thúc rồi à?"
"Mới vừa kết thúc, đang chờ sắp xếp của bên trên." Văn Giai Hiên trả lời.
"Đúng rồi, quên chúc mừng cậu nữa." Chương Trí Đào cụng ly với Văn Giai Hiên, "Sau này hai người định thế nào?"
Còn chưa chờ Văn Giai Hiên và Võ Trạch Hạo trả lời, Tiền Vô Ưu cũng cùng hỏi: "Không khéo phải mỗi người một nơi, lúc đó phải làm sao?"
"Vẫn chưa chắc chắn, " Văn Giai Hiên đáp, "Sẽ xoay vòng lần lượt, có thể ra nước ngoài hoặc vẫn ở trong nước, còn phải xem nhu cầu của nhà nước."
"Trâu bò thật." Chương Trí Đào chậc lưỡi, "Mới lúc vừa quen đây thôi còn là một thằng nhóc ngốc, vậy mà qua một năm đã phục vụ đất nước rồi."
"Cậu nói bà xã ai ngốc?" Võ Trạch Hạo cau mày chen miệng, "Cậu cho rằng thi cái này dễ lắm sao?"
Văn Giai Hiên không tiếp lời, ngồi bên người trộm.
"Chọc không nổi chọc không nổi." Chương Trí Đào lại gần Tiền Vô Ưu, ủy khuất: "Vợ ơi, mấy người họ bắt nạt anh."
Tiền Vô Ưu nghe thế liếc anh ta một cái: "Anh gọi ai là vợ?"
Chương Trí Đào ngoan ngoãn đổi giọng: "... Chủ nhân."
"Cơ mà," Tiền Vô Ưu không để ý Chương Trí Đào nữa, trở về đề tài, "Công việc của lão Võ tương đối có tính linh động, không cần làm việc ở nơi cố định, nếu mày bị điều đi nước ngoài, hẳn cũng không sao đúng không?"
"Không có vấn đề gì, công việc của tôi rất thường phải xuất ngoại." Võ Trạch Hạo nhìn Văn Giai Hiên, cười nhẹ, "Nhà ngoại giao nhà tôi đây được quốc gia điều đến chỗ nào, tôi cũng theo đến chỗ đó."
—— kết thúc chính văn —— editor có lời muốn nói: Bây giờ là hai giờ chiều ngày 27/07/20.
Mình định sẽ dành một phần riêng sau hai phiên ngoại để nói vài lời cơ, thế nhưng mình nghĩ kết thúc chính văn đã cơ bản là mốc hoàn chỉnh tác phẩm edit đầu tay này của mình.
Chào các bạn, như vậy đến đây là hoàn thiện 50 chương chính văn của "Nhật ký đòi lương của tiểu phiên dịch", cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua dẫu còn rất nhiều sai sót. Cũng cảm ơn các bạn đã chứng kiến Văn Giai Hiên trưởng thành và tìm thấy Võ Trạch Hạo (*"▽"*) ~
Tất cả đều đến từ sự tình cờ, mình tình cờ muốn edit, tình cờ tìm thấy "Nhật ký đòi lương của tiểu phiên dịch". Với cái kinh nghiệm bằng con số 0 này, mình chẳng nghĩ nhiều mà đào thử cái hố đầu tiên. Từ những ngày đầu không ai theo dõi cho đến sự ủng hộ của mọi người trong nhóm, mình chân thành cảm ơn các bạn, và xin các bạn thông cảm và giúp đỡ nếu mình có quá trời lỗi sai nha.
À, tới đây thì em xin gửi lời cảm ơn đến chị, em hỏi chị đủ thứ, chị cũng tận tình không từ chối một câu hỏi nào. Nếu không có chị, có lẽ mình sẽ không đủ khả năng đưa đến các bạn một bản edit tương đối hoàn chỉnh thế này (づ ̄ ³ ̄)づ
Tới đây sẽ là hai phiên ngoại cuối cùng, đồng thời mình sẽ chỉnh sửa lại những chương đầu tiên thế nên các bạn tình cờ bấm vào cứ từ từ hẵng nhảy hố nhé.