Văn Hoa ghét bỏ lấy đũa chọc chọc ngó sen Văn Giai Hiên xào, bất mãn hỏi: "Sao lại ngọt vậy?"

Văn Giai Hiên không phản ứng gì: "Món chua ngọt mà."

"Người phương bắc chúng ta không ăn ngọt thế này." Văn Hoa như chán quá không có gì làm nên kiếm chuyện gây sự, "Đi qua phía Nam học vớ học vẩn."

Mặt Văn Giai Hiên vẫn không biến sắc: "Ấu trĩ."

Tuy ngoài miệng Văn Hoa tỏ ý ghét bỏ, thế nhưng ông vẫn ăn sạch sành sanh cơm con trai mình nấu. Văn Giai Hiên tới bồn nước rửa chén, Văn Hoa ngồi ở bàn ăn, vừa xỉa răng vừa hỏi: "Thế là mày học nấu ăn ở thằng nhóc họ Võ kia đúng không?"

"Dạ." Văn Giai Hiên tùy ý đáp.

"Xem ra tài nghệ cậu ta cũng chẳng ra làm sao, dạy mày thành cái loại trình độ này." Văn Hoa tiếp tục ghét bỏ.

"Cha có thích hay không?"

Văn Hoa hắng giọng một cái, bắt đầu nói chính sự: "Dù sao cha mày vẫn giữ ý đó, hạng mục này sẽ tuyệt đối không giao cho cậu ta."

Văn Giai Hiên dừng tay, dùng sức đóng vòi nước lại, ném miếng bùi nhùi rửa chén vào trong bồn rồi quay đầu lại nhìn cha mình: "Sao cha vô lý vậy?"

"Đây mới gọi là làm điều hợp lý." Văn Hoa ném tăm vào thùng rác, làm tư thế lãnh đạo, "Cậu ta cố ý lợi dụng mày đi cửa sau, làm sao có khả năng giao việc vào tay một người như thế?"

"Con đã nói bao nhiêu lần rồi, anh ấy làm gì biết con là con cha."

"Không biết mà còn cơ hội dùng ảnh mày?" Văn Hoa gõ gõ ngón tay xuống bàn, "Cậu ta như thế này gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, xem chừng đầu óc cậu ta cũng không sử dụng được gì."

"Sao không dùng được?" Văn Giai Hiên không chịu thua tí nào, lại lấy ra khí thế tiểu ma vương năm ấy làm loạn trong nhà, "Con là bạn trai anh ấy, anh ấy không dùng ảnh con thì dùng ảnh ai?"

"Nói tới đây là bực cả mình, sao mày lại thích con trai rồi? Học đòi Bạch tư Quân đúng không?"

"Anh Bạch thì làm sao, con đây chỉ đang hành động theo « trái tim » rộng mở khoáng đạt của mình thôi. »

"Mày rộng mở khoáng đạt cái rắm! Mày nghĩ cha mày không hiểu tiếng Nhật hay gì?"

Hai người cứ cha một câu con một câu nói không ngơi nghỉ, cuối cùng Văn Giai Hiên không thèm rửa bát nữa, cứ vậy vứt đó về phòng ngủ.

Cậu nằm trên giường cố gắng bình tĩnh, không bao lâu đã tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ xem nên nói thế nào để thuyết phục cha mình.

Tức giận là không được rồi đó. Cậu không thể để mặc tâm trạng mình điều khiển cái đầu như trước kia nữa, nếu như không thể giải quyết chuyện này êm đẹp, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển của « Trạch Ưu Travel ».

Dựa theo lời Bạch biên tập giải thích, không có tạp chí RQ, chất lượng của Trạch Ưu giành được hạng mục này là điều không thể tránh khỏi. Nếu như chỉ vì cậu là con của tổng biên mà dẫn đến chuyện Trạch Ưu không được chọn, kết quả này cậu không thể chấp nhận được.

Cho nên cuối cùng thì cậu vẫn phải nên kìm chế thái độ lại, cần phải thương lượng cẩn thận với cha mình chuyện này.

... Thế nhưng cũng khó quá đi.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu và Văn Hoa đã không ngồi xuống nói chuyện với nhau. Tựa hồ như chỉ cần vừa nhắc đến vấn đề công việc, hai người ngoài cãi nhau cũng vẫn chỉ là cãi nhau, hơn nữa cậu ỷ vào chuyện ở nhà được chiều chuộng, chưa bao giờ xem lời Văn Hoa nói là chuyện quan trọng.

Cậu kiêu căng quen thói rồi, đột nhiên phải cúi đầu như thế này có chút không thể chấp nhận nổi.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì Võ Trạch Hạo, cậu không thể không học cúi đầu, hay nói đúng hơn —— học trưởng thành.

Văn Giai Hiên hít vào một hơi thật sâu, bất đắc dĩ thở dài ra, sau đó rời khỏi giường ra phòng khách.

Vừa nãy mới rửa chén được một nửa đã chui vào phòng ngủ, lúc quay lại, Văn Hoa đang dọn dẹp mớ hỗn độn Văn Giai Hiên bày ra.

Văn Giai Hiên mất tự nhiên ho một tiếng, cầm lấy đồ rửa chén từ tay Văn Hoa: "Cha ngồi xuống đây đi."

Dường như Văn Hoa không nghĩ tới chuyện Văn Giai Hiên sẽ quay lại, ông kinh ngạc nhìn cậu, nhỏ giọng thở dài, sau đó ngồi xuống bàn ăn.

"Thật ra..."

"Việc đó..."

Hai người đồng thời mở miệng, sau đó đồng thời im lặng, cuối cùng vẫn là Văn Giai Hiên tiếp tục nói: "Thật ra mới đầu con cũng muốn đi cửa sau, tìm anh Bạch, nhưng anh ấy nói con cần phải tin vào thực lực của Võ Trạch Hạo cho nên con đã từ bỏ. Con làm điều này Võ Trạch Hạo không biết một chút gì cả."

"À, ra thế." Văn Hoa hơi lúng túng trả lời.

Sau khi cãi nhau xong, chỉ cần một người dùng phương pháp xuống nước trước thôi thì đối phương cũng sẽ hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Nếu có điều phải nói thì, con chỉ chủ động giúp anh ấy một chuyện, giải quyết tạp chí RQ." Văn Giai Hiên nói tới đây, chén đũa cũng đã rửa xong. Cậu tắt nước, cất chén vào bên trong tủ bát.

"Tạp chí RQ?" Văn Hoa hơi sửng sốt, "Người tìm ra video trang điểm của Nhật Bản là...? "

"Vâng, con cũng nhờ bạn học tìm nữa." Văn Giai Hiên ngồi xuống trước mặt Văn Hoa, "Ba tháng nay con đã thay đổi rất nhiều, con không muốn cha tiếp tục xem con như một đứa con nít chưa lớn, con cũng biết làm chuyện đứng đắn chứ bộ."

Văn Giai Hiên có thay đổi hay không. Quả thực đây là điều Văn Hoa có thể thấy được rất rõ, chỉ từ nếp sống thôi cậu cũng đã đổi khác rất nhiều.

"Vậy cái người... khụ, bạn trai kia của mày, là người như thế nào?" Văn Hoa hỏi.

Văn Hoa hỏi như vậy, cũng đã nói rõ ông tạm thời chấp nhận mối quan hệ này của Văn Giai Hiên và Võ Trạch Hạo. Thực tế ngay từ đầu Văn Giai Hiên đã không quá lo lắng vấn đề này, Văn Hoa không phải một lão già cứng nhắc, còn có lúc Bạch Tư Quân đã công khai ông cũng bày tỏ sự ủng hộ.

"Anh ấy rất có quy tắc, không thích người khác làm loạn kế hoạch của mình." Văn Giai Hiên cười cười, "Lúc mới quen anh ấy, đã rất nhiều lần anh ấy muốn đánh đuổi con."

Nghe đến đây, Văn Hoa nhíu mày, dường như rất không thích thái độ của Võ Trạch Hạo đối xử với con trai mình.

"Nhưng bây giờ, nếu như là con thì con cũng không muốn có một thằng nhóc không hiểu chuyện cả ngày bám theo làm vướng tay vướng chân mình."

Văn Hoa nhướng mày, nói tiếp: "Mày còn biết mình không hiểu chuyện?"

"Vâng, có hơi không hiểu chuyện." Văn Giai Hiên hồi tưởng những việc khốn nạn cậu làm, lại nghĩ đến thái độ Võ Trạch Hạo dành cho cậu, kìm lòng không nổi toát ra cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong mắt mình. Nhưng rồi cậu thu lại tâm tư rất nhanh, tiếp tục nói: "Anh ấy giống như cha, cũng là đồ cuồng công tác, đã làm tốt lại còn cứ muốn tốt hơn, điều này cha cũng có thể nhìn thấy thông qua tạp chí của Trạch Ưu."

Văn Hoa hơi mất tự nhiên gật đầu: "Công nhận tạp chí của cậu ta rất được."

"Hơn nữa anh ấy còn có cái nhìn rất đa chiều. Nếu không nhờ có anh ấy, có lẽ chuyện của mẹ trong lòng con vẫn không thể tiêu tan." Văn Giai Hiên nhẹ nhàng thở ra.

"Con..." Văn Hoa đột nhiên căng thẳng, cẩn thận hỏi, "Ý con là gì?"

"Anh ấy nói, một người kiên trì theo đuổi khát vọng thông thường sẽ gắn liền với sự hy sinh. Bây giờ con cũng nhận ra, trên đường đời con người sẽ phải đối mặt với vô số những lựa chọn, mà quyết định không phải là chuyện dễ dàng, năm đó cha... hẳn cũng đã không dễ dàng gì."

Văn Giai Hiên rất ít khi nói lời từ tận đáy lòng mình với Văn Hoa, bây giờ bỗng dưng nói ra thế này khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng. Cơ mà hình như Văn Hoa nghe rất lọt tai, biểu cảm trên gương mặt của ông đã thay đổi, viền mắt thậm chí còn hơi đỏ lên.

"Cậu ấy... dạy con những thứ này?" Văn Hoa hỏi.

"Dạ vâng." Văn Giai Hiên gật đầu một cái.

Yết hầu Văn Hoa trượt lên trượt xuống mấy lần, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng đều nuốt trở vào.

"Cha biết rồi..." Văn Hoa đáp, "Chuyện tạp chí cha sẽ suy nghĩ kĩ."

Văn Giai Hiên thở phào nhẹ nhõm, chuyện giữa những người lớn với nhau đúng là buộc phải dùng đàm phán để giải quyết, giận hờn sẽ không đi đến đâu.

Nói chuyện xong, Văn Giai Hiên trở lại phòng ngủ tiếp tục đọc sách làm bài, học mệt rồi, cậu nằm ườn ra giường nhắn tin với Võ Trạch hạo cầu thân mật thân cầu ôm ôm một cái. Vậy mà không biết hôm nay Võ Trạch Hạo bận việc gì, mãi vẫn chưa trả lời cậu.

Trong lòng cậu ngứa ngáy quá chừng, muốn gọi video cho Võ Trạch Hạo nhưng lại sợ ông chủ nhà cậu nói cậu không chuyên tâm ôn tập, đành phải miễn cưỡng nhịn xuống.

Bất tri bất giác, ý thức của Văn Giai Hiên dần trở nên nặng nề, cậu cảm thấy giường mình sao giống cái đầm lầy quá, khiến cậu nằm lên rồi không nhấc người dậy nổi. Cậu cũng không giãy dụa thêm, kéo chăn đắp lên người, ngủ thiếp đi.

Văn Giai Hiên ngủ rất say, cậu mơ thấy Võ Trạch Hạo đang làm món gà con nướng, đường hoàng đặt gà con lên một cái mâm, còn hôn mông gà con một cái.

Quả là một chiếc giấc mơ kỳ quặc.

Không biết qua bao lâu, Văn Giai Hiên bị một tiếng kêu đánh thức.

"Giai Giai?"

"A..." Văn Giai Hiên vén chăn lên, lấy tay dụi dụi mắt.

"Dậy ăn cơm."

"Ừm..." Văn Giai Hiên mơ mơ màng màng đáp.

Người gọi cậu dậy có giọng nói rất trẻ trung, cũng rất quen tai. Văn Giai Hiên ngồi dậy, không hiểu chuyện gì gãi gãi đầu.

Anh trai cậu tới à?

Không đúng, anh trai chị dâu đi phượt rồi mà ta.

Trong nhà chỉ có mình cha cậu thôi, chắc nghe nhầm rồi.

Văn Giai Hiên không nghĩ quá nhiều, duỗi người dậy đi đến phòng ăn.

"Cha, cha cân nhắc thế nào rồi, vợ con lọt vào mắt xanh của cha chưa?"

Lúc tới phòng ăn, Văn Hoa đang đứng xới cơm, Văn Giai Hiên nhìn lại, trên bàn bày toàn đồ cậu thích ăn. Cậu trở nên hốt hoảng trong phút chốc, còn cứ ngỡ là mình xuyên về H thị rồi.

"Sao con không biết cha làm được tôm chiên nữa vậy?"Văn Giai Hiên mở ghế ra, ngồi xuống, vẻ mặt như thèm ăn muốn chảy cả dãi, "Biết vậy buổi trưa con khỏi nấu cơm cho rồi."

"Cái này không phải cha mày làm." Văn Hoa xới hai bát cơm, cầm lấy thêm một cái chén thứ ba, "Sao tao biết làm mấy thứ này được."

"Vậy có ai tới đây à?" Văn Giai Hiên kỳ quái hỏi.

Họ hàng nhà cậu cũng nhiều, mỗi dịp tết cũng có người tới thăm, nhưng đến dịp Quốc khánh thì hình như cậu chưa thấy bao giờ.

"Đây là vợ mày nấu." Văn Hoa bày đũa sạch ra bàn, mở ghế tựa ra ngồi xuống.

"Vợ con?" Văn Giai Hiên sững sờ, trong lòng nói thầm vợ con đang ở H thị á.

"Hồi nãy mày hỏi cha cân nhắc thế nào," Văn Hoa dừng một chút, "Cha mày thấy cũng không tệ lắm, vợ mày biết nấu ăn hơn mày nhiều."

Văn Giai Hiên ngốc tại chỗ. Ngay lúc đó, trong nhà vệ sinh bỗng vang lên tiếng nước, một giây sau, con người nào đó lẽ ra không nên xuất hiện ở đây lại đi ra từ phòng vệ sinh.

"Văn tổng biên, không thể gọi con là vợ em ấy được." Võ Trạch Hạo bình tĩnh như đang ở nhà mình, thản nhiên ngồi xuống đối diện Văn Giai Hiên, "Nói đúng ra, con bác là vợ của con."

Tác giả có lời:

++: Chuyện gì xảy ra vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play