Để hạ thấp sự cảnh giác rồi dụ tên lừa đảo hẹn hò trên mạng, Văn Giai Hiên đã tốn không ít thời gian công sức.

Tên lừa đảo là một thành phần rất bận bịu công việc, buổi sáng trả lời tin nhắn cực kỳ chậm, vậy nên sau này hai người cố định hẹn nhau sau mười giờ mới nói chuyện.

Lúc mới bắt đầu, tên lừa đảo rất thận trọng, bình thường tiểu Hiên Hiên vung ba câu thả thính, gã mới kiêu ngạo lạnh lùng trả lời lại được một câu. Tất nhiên sau này Văn Giai Hiên biết được tất cả là vì tên lừa đảo bận cày game.

Có một lần, Văn Giai Hiên hăng máu đăng một tấm hình mỹ nữ tự chế siêu cấp đỉnh cao lên vòng bạn bè, ý muốn xem thử tên lừa đảo phản ứng kiểu gì. Thế mà cũng không nghĩ tới, thanh niên lãnh đạm cao ngạo thoắt cái biến thành chó đói thèm thịt, hở tí là lại tìm tiểu Hiên Hiên ve vãn.

Cuối cùng địa vị lại xoay chuyển đảo điên, giờ đây gã táp ba câu, tiểu Hiên Hiên mới chảnh cún đáp lại một dòng, cái mánh cao giá này trái lại còn khiến tên lừa đảo thêm một lòng với cậu hơn nữa.

"Cậu chắc chắn hắn là nhân viên công ty game?" Võ Trạch Hạo nghe Văn Giai Hiên báo cáo xong "công việc tuyệt mật", hơi suy nghĩ.

"Có lần hắn vô ý nói hắn đang làm một dự án này nọ." Văn Giai Hiên vừa ngẫm nghĩ lại vừa đáp, "Tôi lại nhớ đến mấy cái văn bản game hắn đưa tôi dịch, lên trang web tra lại chút, thì phát hiện ra đây là một công ty phát triển game của Nhật, nên cơ bản cũng có thể nói rằng hắn là nhân viên ở công ty đó."

"Trò chơi đó nổi tiếng không?"

"Không hẳn quá nổi, là kiểu game trinh thám"

Văn Giai Hiên mở laptop ra, chỉ vào màn hình: "Hắn không nói cho tôi biết hắn ở công ty nào, nhưng từ game này có thể tra ra được, là nhân viên ở công ty game OO."

Võ Trạch Hạo cầm lấy MacBook của Văn Giai Hiên, lướt xem rồi thuận miệng khen: "Nhóc cũng biết điều tra đấy nhỉ."

Văn Giai Hiên không mở miệng, hai má có chút đỏ lên.

Buổi "vận động giải quyết" cuối tuần vừa rồi, Võ Trạch Hạo gọi cậu là "nhóc" rất nhiều lần, bây giờ cậu ngại đến mức không thể nghe lọt tai từ này.

Võ Trạch Hạo không để ý đến Văn Giai Hiên đang mất tự nhiên, tiếp tục hỏi: "Vậy hắn đồng ý hẹn gặp mặt chưa?"

Văn Giai Hiên vội gom lại cảm xúc không đúng chỗ, gật đầu một cái: "Hẹn tận ba ngày, nói chung là đồng ý rồi."

Công ty game OO trong nước cũng xem như khá có tiếng, đây là một cổng thông tin lớn dưới trướng một công ty game, tổng bộ đặt tại H thị.

Ngày thứ hai sau buổi "vận động giải quyết", Văn Giai Hiên hẹn tên lừa đảo đi gặp mặt, nhưng mà tên lừa đảo từ chối ngay tắp lự, cũng từ lúc đó không trả lời tin nhắn cậu nữa.

Văn Giai Hiên không nhụt chí, đăng ngay quả ảnh mỹ nữ quyến rũ lên vòng bạn bè, cop thêm một đoạn status thất tình đau khổ muốn gớt nước mắt, tỏ ra bản thân vô cùng coi trọng mối quan hệ tình ái này. Sau một lúc không lâu lắm, tên lừa đảo liền chủ động liên lạc với Văn Giai Hiên, xổ một nùi triết lý tình trường, mãi đến cuối cùng mới đồng ý hẹn cuối tuần gặp Văn Giai Hiên tại một quán cà phê.

"Tôi đi với cậu, phải cẩn thận không lại bị lừa." Võ Trạch Hạo nói.

"Không đâu ông chủ." Văn Giai Hiên tự hào nhìn ông chủ mình, "Tôi thông minh lắm á, mấy hôm trước nhận phải một cuộc điện thoại lừa đảo, tôi liếc mắt một cái là nhìn ra liền."

Mấy ngày trước Văn Giai Hiên nhận một số lạ tên là "Thông tin cục quản lý", nói số điện thoại cậu bị tố cáo quấy nhiễu các thuê bao khác, buộc phải phối hợp vào cuộc điều tra

Nếu vẫn như trước đây, có lẽ Văn Giai Hiên sẽ như hòa thượng sờ không thấy tóc, ngây ngốc phối hợp với đối phương, thế nhưng lần này cậu cứ vậy không thèm để ý, cúp luôn điện thoại.

Mặc dù thế, sau cùng Võ Trạch Hạo vẫn đưa cậu đi.

Văn Giai Hiên hẹn tên lừa đảo tại một quán cà phê nằm khá xa nội thành, nhưng lại rất gần công ty game OO. Dễ nhìn thấy tên lừa đảo cảm thấy bất an với cuộc hẹn với bạn tình trên mạng này cho nên mới tìm chỗ mình quen thuộc.

Võ Trạch Hạo và Văn Giai Hiên đến quán cà phê đúng hẹn, hắn vào trong trước xem tình hình, còn cậu cố ý đợi thêm mười phút.

Tên lừa đảo nói hôm nay gã mặc T-shirt sọc xanh trắng với quần bò, Văn Giai Hiên vừa đi vào đã xác định ngay được đối tượng, Võ Trạch Hạo thì ngồi ngay bàn bên cạnh.

Tên lừa đảo nhìn hơi mập, mắt đeo kính dày tay cầm chai bia, tóc tai chỉnh tề dính sát vào da đầu, nhìn như đã rất tỉ mỉ vuốt gel sửa soạn.

Văn Giai Hiên không tránh khỏi trạng thái có chút hoang mang, dẫu sao đó giờ cậu cũng chưa từng trải qua trường hợp thế này, thế nhưng liếc nhìn Võ Trạch Hạo đang ngồi sát bên nhàn nhã uống cà phê, cậu bỗng nhiên bình tâm lại.

Cậu ngồi đối diện tên lừa đảo, khẽ mỉm cười: "Chào anh."

Tên lừa đảo đơ người, Văn Giai Hiên cũng hơi hoảng hốt.

Gần hai tháng trước, cậu một mình đi đến H thị đòi lương, nhận nhầm Võ Trạch Hạo là tên lừa đảo, lúc biết mình nhận sai, lại dùng hết sức để được ở lại bên cạnh Võ Trạch Hạo, chậm rãi dung nhập công việc và cuộc sống sinh hoạt của hắn, cho nên mới có chuyện hôm nay hai người cùng tìm đến tên lừa đảo thật sự.

Còn nhớ lúc đòi nợ đầu tiên, cậu chỉ lo Võ Trạch Hạo không chịu nhận rồi bỏ trốn, chưa gì lập tức phi đến đồn cảnh sát tìm chú cảnh sát đòi chính nghĩa, sau đó theo chân hắn tới nhà với ý niệm lật đổ sào huyệt. Cuối cùng chả thấy gì chỉ thấy mặt bị vả cho mấy cái đau điếng, à không, cả mông cũng bị đánh khá là đau.

Vậy mà lần đòi nợ thứ hai này, tâm trí cậu lại tương đối bình tĩnh, thậm chí còn có chút thản nhiên, gần giống như việc này đã trở thành quá khứ, không còn quá quan trọng nữa rồi.

Vì sao lại có cảm giác này?

Văn Giai Hiên hơi hơi suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng tự có câu trả lời.

Nếu không có tên lừa đảo, Võ Trạch Hạo và cậu sẽ chỉ như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể giao nhau tại một điểm chung theo đúng như khái niệm của Euclide. Nếu như bây giờ cho cậu quay về quá khứ lựa chọn một lần nữa, cậu vẫn sẽ tình nguyện ngu ngốc bị lừa gạt.

"Anh không nhìn lầm, tôi chính là tiểu Hiên Hiên." Văn Giai Hiên nói.

Ảnh trên vòng bạn bè đã trải qua vài cái filter biến đổi giới tính các thứ, nhưng khuôn mặt này vẫn giữ nguyên đường nét của chính cậu, sẽ không có chuyện tên lừa đảo không nhận ra.

"Cậu... cậu là nam?" Tên lừa đảo không thể tin được hỏi.

"Tôi không chỉ là nam, tôi còn là người lúc trước bị anh gạt tiền nhuận bút." Văn Giai Hiên không nhanh không chậm đáp, "Anh nợ tôi hai vạn tiền nhuận bút, cho hỏi lúc nào anh thanh toán?"

"Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy, tôi gạt tiền nhuận bút của cậu lúc nào?" Tên lừa đảo cảnh giác trừng Văn Giai Hiên.

"Anh không cần vội vã phủ nhận," Văn Giai Hiên cười cười, "Trong máy tính tôi còn giữ bản thảo phiên dịch, cần tôi gửi đến quý công ty của anh xác nhận thử không?"

Biểu tình trên mặt tên lừa đảo trở nên vỡ nát như xi măng nứt, vô cùng khó nhìn, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống: "Cậu, cậu biết tôi làm ở công ty nào sao?"

"Sao lại không biết?" Văn Giai Hiên vặn ngược lại, "Anh nghĩ rằng anh không nói cho tôi biết tên công ty anh thì tôi sẽ không có đường tìm ra ư? Anh đừng quên, đó là nơi tôi từng phiên dịch tài liệu."

Tên lừa đảo run rẩy uống một ngụm cà phê, như đang tranh thủ thời gian động não. Quả nhiên, để cà phê xuống, cách nói của gã đã biến đổi: "Mỗi tháng tôi đều trả tiền nhuận bút cho cậu đúng hạn, cậu không nên vu hại người lành như vậy."

"Mỗi tháng tám trăm? Số còn lại đâu?" Văn Giai Hiên mặt không biểu tình đáp, "Anh trả tôi tám trăm với lý do không cần chịu thuế, vậy tôi hỏi anh, tám trăm này có nằm trong khoản chi trả chính thức của công ty không? Nếu không thông qua, tôi phải chịu thuế chỗ nào?"

Tên lừa đảo không nói gì, mồ hôi trên trán càng dày đặc.

Hiển nhiên, gã đã nhận ra người ngồi trước mặt hắn đây đã không còn là thằng nhóc sinh viên đần độn hôm nọ nữa.

"Anh không cần phải nghĩ cách bao biện thêm đâu, sự thật đã hiện ra trước mặt đây rồi, hôm nay anh nhất định phải trả cho tôi toàn bộ tiền nhuận bút." Văn Giai Hiên vừa nói vừa dùng ngón trỏ gõ hai lần lên mặt bàn.

"Không phải..." Thái độ tên lừa đảo bỗng mềm nhũn ra, "Trên người tôi không có nhiều tiền như vậy, nhà tôi làm nông, lương hằng tháng đều để cho em gái đi học, bây giờ trên người một cắc cũng không có, cậu có ép tôi tôi cũng đào không ra."

"Vậy tôi chỉ còn cách tìm đến công ty anh, dù sao quý công ty cũng vừa mới tung lên thị trường game trinh thám dùng chính bản dịch của tôi, lại còn không thanh toán tiền nhuận bút."

"Đừng đừng đừng!" Tên lừa đảo luống cuống giơ hai tay lên, "Cậu thế này không phải hại tôi mất cả việc sao? Nhà tôi chỉ có mình tôi làm trụ cột kiếm sống, cậu muốn hại nhà tôi chết đói sao?"

Văn Giai Hiên nghe vậy có hơi nhẹ dạ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng mà lúc này ngay bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng ho khan, cậu lập tức lên tinh thần, tiếp tục nói: "Cho dù anh có viện lý do gì, cũng không thể đem sự bất hạnh của anh áp đặt trên người khác, làm sao anh biết nhà tôi không phải dựa vào tôi làm trụ cột lao động?"

"Ai, tôi thật sự không cố ý làm vậy mà, tôi cũng chỉ muốn lo cho gia đình chu toàn hơn, cậu thông cảm một chút đi."

Văn Giai Hiên mơ hồ phát hiện tên lừa đảo đang thay đổi thái độ, giống như phát hiện ra được chiêu ăn vạ này hữu dụng, dùng cách nói cây ngay không sợ chết đứng đối đáp với cậu. Điều này khiến Văn Giai Hiên cảm thấy cực kỳ phản cảm.

"Tôi biết rồi, vậy tôi sẽ không phiền tới anh nữa." Văn Giai Hiên cau mày, "Tôi trực tiếp tìm đến công ty anh, cứ như vậy đi."

"Đợi đã đợi đã!" Tên lừa đảo không thể làm gì khác, thở dài, "Chỉ cần tôi trả tiền nhuận bút cho cậu là cậu sẽ bỏ qua đúng không?"

"Đúng." Văn Giai Hiên đáp.

"Được được được." Tên lừa đảo lấy điện thoại ra, muốn tài khoản của Văn Giai Hiên, tiếp đó chuyển đúng hai vạn qua cho cậu.

"Bây giờ được chưa?" Tên lừa đảo thở phào, lấy giấy ăn đặt trên bàn lau sạch mồ hôi trên trán.

"Không phải anh nói không có tiền à?" Văn Giai Hiên xem con số nhảy lên trên màn hình điện thoại, không biểu tình gì đáp.

"Cậu còn muốn thế nào nữa?" Tên lừa đảo tức giận.

Lúc này, từ cửa chính quán cà phê đột nhiên vang lên một tiếng hô rắn rỏi: "Ai báo cảnh sát?"

Văn Giai Hiên vội vàng đứng lên vẫy tay, nói: "Ở đây."

Tên lừa đảo bắt đầu hoảng loạn, tàn bạo mắng chửi: "Mày là cái thằng súc vật nói mà đ giữ lời, không phải nói trả tiền rồi sẽ buông tha cho tao còn gì?"

Văn Giai Hiên thản nhiên đáp lời: "Lỡ đâu anh còn lừa gạt những người khác, sao tôi biết được?"

Sau đó, dân cảnh hốt tên lừa đảo đi, tên lừa đảo không ngừng phun bậy chửi cha mắng mẹ cậu, mà Văn Giai Hiên cứ như hóa thành kẻ mắt điếc tai ngơ.

Cậu cũng không biết liệu tên lừa đảo có bị mất việc hay không, dẫu sao việc này cũng chẳng có quan hệ gì với cậu. Cho dù cả nhà tên lừa đảo có thật sự vì điều này mà mất đi bát cơm, cũng chỉ có thể nói là do chính gã tự tạo nghiệp.

Văn Giai Hiên cùng Võ Trạch Hạo chậm rãi cưỡi xe về nội thành, cậu cảm thấy rất vui vẻ, dọc theo đường đi đều ngân nga hát, đến lúc về nhà vẫn chưa thể bình tĩnh, đem tin tức tốt này nói cho Tiền Vô Ưu.

Giữa tháng tám tiết trời oi bức khó lòng chịu được, cơ địa Văn Giai Hiên ít ra mồ hôi, đi ra ngoài cũng còn khá ổn, còn Võ Trạch Hạo thể nhiệt, chờ lúc về đến nhà ngực đã bị mồ hôi thấm ướt nhẹp.

Hắn vọt vào tắm, từ phòng vệ sinh ra cũng chỉ bọc cái khăn tắm quanh eo, tiểu đồng chí Văn Giai Hiên lập tức không thể rời mắt.

Thông suốt quả là điều đáng sợ.

Vốn Văn Giai Hiên chả biết cái gì, rồi sau khi thưởng thức qua tư vị đêm ấy, trong đầu cậu cứ hở tí là tuôn ra một đống phế liệu dơ bẩn.

Đã thế cậu còn là người không giấu được suy nghĩ, đầu có cái gì cũng viết cả lên mặt.

"Tiểu sắc quỷ, nhìn gì đấy." Võ Trạch Hạo nhàn nhạt quét mắt nhìn Văn Giai Hiên, đi lên tầng hai, "Tối muốn lên ngủ giường không?"

Mặt Văn Giai Hiên đỏ lên, nhanh chóng thu tầm mắt lại.

Từ khi "vận động giải quyết" thiếu chút nữa có chuyện, ông chủ nhà cậu đã cùng cậu ban hành luật lệ, cấm đùa giỡn vớ vẩn, không thì giấy phép lên giường sẽ bay luôn.

Văn Giai Hiên không dám sỗ sàng, dù sao tối ôm ông chủ ngủ là chuyện cậu mong đợi nhất ngày, không thể bởi vì một lần bột phát tìm đường chết mà phá hủy cả tiền đồ ngủ giường được.

Khi Võ Trạch Hạo thay xong quần áo rồi xuống tầng, Văn Giai Hiên cũng đã gom lại tâm tư. Cậu đắc ý nói với hắn: "Ông chủ, bây giờ tôi là vạn phú đó."

"Ừm." Võ Trạch Hạo tùy ý đáp một tiếng, bước chân đi đến bàn làm việc.

"Bây giờ tôi có tiền rồi." Văn Giai Hiên lặp lại một lần nữa, cậu quỳ trên sofa, hai tay vịn lên lưng ghế, nhìn hắn chằm chằm.

"Thì sao?" Võ Trạch Hạo ngồi xuống, "Phải về P thị à."

Nghe nói thế, Văn Giai Hiên sững sờ.

Cậu thiếu chút nữa đã quên cậu tới đây đòi tiền là vì muốn về lại P thị tìm phòng trọ, bây giờ đã có tiền trong tay, lại quên mất ước nguyện ban đầu.

"Không phải..." Văn Giai Hiên nhỏ giọng nói, "Tôi muốn nói bây giờ tôi có tiền rồi, có thể tự mua vé máy bay, lần sau du lịch nước ngoài mang thêm tôi có được không?"

Võ Trạch Hạo không do dự: "Được."

Văn Giai Hiên không nghĩ tới Võ Trạch Hạo lại đáp ứng cậu dễ dàng đến vậy, cậu khoái chí: "Ông chủ, lần sau chúng ta đi đâu thế?"

"Đi Singapore." Võ Trạch Hạo không mặn không nhạt đáp.

"Đầu tháng xuất phát sao?" Văn Giai Hiên hỏi, "Vậy tôi phải làm visa nhanh mới được."

"Không cần gấp, kỳ này giữa tháng chín mới đi." Võ Trạch Hạo dừng một chút, "Từ Singapore về cũng coi như đến lúc cậu phải trở lại rồi."

Khóe miệng cong cong của Văn Giai Hiên bỗng cứng đờ, đầu óc cậu đột nhiên trở nên rỗng tuếch, khó chịu muốn chết luôn.

Sao lại... nhanh vậy?

Cậu cứ nghĩ rằng từ đây đến tháng mười xa lắm cơ, vậy mà chỉ trong nháy mắt, tháng chín đã đến rồi.

Ý tưởng được tiến hành rất thuận lợi, văn chương cũng được cải thiện thuận buồm xuôi gió. Nói đến cũng là nhờ Võ Trạch Hạo phân cho cậu công việc vừa phải, đôi lúc còn giúp cậu mổ xẻ tư tưởng.

Thời gian ở lại đây cũng chỉ còn một tháng, bảo ngắn thì cũng không ngắn lắm, mà nói dài thì tuyệt đối không hề dài.

Cậu thật sự không nỡ rời khỏi nhà ông chủ cậu.

Cậu thích cùng ông chủ sinh hoạt, thích cùng ông chủ làm việc, thích ông chủ nấu cơm cho cậu ăn, còn thích ông chủ buổi tối ngủ ôm cậu vào trong ngực.

Cậu nhìn chằm chằm vào Võ Trạch Hạo đang làm việc, đột nhiên nhận ra...

Mình thật sự thích ông chủ mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play