“Em tên là Kinh Linh, Kinh trong bụi gai, Linh trong ba nét thủy.”
Kinh Linh như đang trải qua một cuộc độc thoại, không biết vì sao, căn phòng rất ấm áp nhưng tay chân anh đều lạnh như băng.
Anh không dám nhìn vào mắt Chương Hồi, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại xấu hổ như thế, nhưng niềm vui sướng len lỏi trong cảm xúc ngại ngùng lại khó có thể kiềm lại được.
“Phụt… Ngại quá, không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy tên cậu thật dễ nghe.”
Tựa như đàn anh đàn em nhiều năm chưa gặp nhau, Chương Hồi vô cùng thả lỏng, không hề mang biểu tình ngại ngùng khó xử nào.
“Vâng… Đàn anh Chương…”
Kinh Linh vốn muốn hơi mỉm cười để giảm bớt căng thẳng, nhưng anh chợt nhớ tới việc mình đã say xỉn như một trò hề bị bày ra trước mặt Chương Hồi, anh nghẹn khuất đến mức cười không nổi.
Anh đã tưởng tượng tới rất nhiều viễn cảnh, rất nhiều dáng vẻ có thể khiến Chương Hồi nhớ kỹ, có lẽ không cần phải quá đẹp đẽ nhưng ít ra vẫn còn có thể diện.
Giờ thì hay rồi, Chương Hồi có thể nhớ rõ anh, nhưng lại là nhớ về một kẻ say khướt trong quán gay bar.
Nghĩ đến đây, Kinh Linh càng cảm thấy khó chịu.
“Đêm qua… Làm phiền anh rồi.”
Kinh Linh xấu hổ, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, vậy mà Chương Hồi lại cảm thấy thú vị, một người đàn ông lớn thế này rồi mà vẫn có thể thẹn thùng đến như thế.
“Không sao, khi say cậu rất ngoan.”
……
Sau khi Kinh Linh về đến nhà, chân anh tựa như đang dẫm lên mây, từng bước chân trở nên nhẹ nhàng hẳn đi, đây là ngày anh vui nhất trong nhiều năm gần đây.
Anh còn nhớ rõ lúc Chương Hồi tiễn mình, hắn đứng trước cửa vẫy tay với mình.
Trong nhà anh có một bức tường treo ảnh chụp, trên đó có rất nhiều bức ảnh phong cảnh và ảnh người.
Nhưng ở chính giữa là một chàng trai trẻ đứng trước ánh hoàng hôn.
Người ấy phát sáng, quay đầu nhìn về phía ống kính, thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc hoàng hôn ấy.
Vẻ mặt người đó mơ hồ, nhưng trái tim Kinh Linh khi đó đã đập như thế nào, đó là kí ức mà anh đã khắc thật sâu trong tim.
……
Lại là tiết học tự chọn đầu tiên của buổi chiều, Kinh Linh mơ màng sắp ngủ mất, đêm qua anh làm bài tập đến rạng sáng, sáng nay lại có tiết sớm.
Anh ép mình nghe giảng được một lát, lời của giáo sư cứ lượn lờ quanh tai, rõ ràng đã nghe thấy nhưng lại không thể nào nhớ nổi, không biết khi nào đã ghé vào bàn mà ngủ.
Trong mơ, anh cùng chơi với nhóm bạn hồi nhỏ, trong thế giới của những đứa trẻ, biết ăn nói thì dù là ở trường hay ở cùng với đám bạn thì cũng đều được yêu thích.
Kinh Linh luôn là đứa trẻ bị lãng quên, bởi vì anh không thích nói chuyện, hơn nữa nhà anh lại là gia đình đơn thân, một mình mẹ nuôi anh lớn lên, không thể tránh khỏi vài tin đồn nhảm nhí.
Dần dần, mọi người đều xem nhẹ sự tồn tại của anh.
Quả thật Kinh Linh cũng không phải không thích người khác, chỉ là anh chẳng biết phải nói gì cả.
Thỉnh thoảng anh nghĩ ra một vài ý tưởng hay ho, nhưng còn chưa kịp biểu đạt ra thì mọi người đã bị hấp dẫn bởi những đứa trẻ hoạt bát hơn.
Đó là kí ức đầu tiên về sự cô độc trong lòng Kinh Linh, anh sẽ hỏi mẹ anh Kinh Hồng. “Vì sao con lại phải sống buồn bã như vậy?”
Anh còn nhớ rõ người mẹ ôn nhu vẫn luôn vuốt ve mái tóc mềm mại của mình, bà cười buồn. “Bảo bối, đó là con đang trải qua nỗi cô độc.”
Đây là lần đầu tiên Kinh Linh hiểu được, cảm giác khó chịu ấy chính là cô độc.
Anh cảm thấy mình là người cô đơn, nhưng vì cớ gì mà nụ cười của mẹ lại đầy đau khổ đến thế, phải chăng mẹ anh cũng đang rất cô đơn.
Từ khi anh có thể nhớ được, anh chưa từng được gặp cha của mình, các bạn ở nhà trẻ sau khi tan học đều có cha tới đón, chỉ có anh là không có.
Anh cũng từng lén lút rời khỏi giường sau khi mẹ dỗ anh đi ngủ, nhón mũi chân đẩy cửa ra, chỉ thấy một mình mẹ ngồi trước ban công mà ngắm bầu trời trăng.
Sau đó, khi anh ở nước ngoài cũng thường xuyên ngắm trăng, trăng tròn rồi trăng lại khuyết, khi ấy trong lòng cũng có người để nhung nhớ, bấy giờ anh mới hiểu tâm tình những năm tháng kia của mẹ.
Anh là người mẫn cảm, ngày thường khi ở trong phòng ngủ nếu không đeo nút bịt tai, tiếng ngáy của bạn cùng phòng khiến anh khó có thể đi vào giấc ngủ, cho nên khi lưng ghế trước đập vào cạnh bàn của mình, anh cảm thấy hoảng sợ.
Mồ hôi rịn ra trong khi ngủ, anh kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào đầu sỏ gây tội, chờ tim đập bình ổn lại mới nhận ra người kia là Chương Hồi, trái tim lại chẳng hiểu sao mà đập nhanh trở lại.
Anh không muốn bị nhìn ra sự hoảng loạn của mình.
Rất nhiều lần anh đã được nhìn thấy phong cách sinh hoạt của Chương Hồi, vẫn luôn hâm mộ hắn có nhiều bạn bè, có thể bình tĩnh tự tin đứng dưới ánh mặt trời lấp lánh kia mà tươi cười.
Đó là lần đầu tiên Chương Hồi nói chuyện với anh, vẫn là nụ cười trăng thanh gió mát kia, dáng vẻ làm người khác không thể nói lời chối từ.
Nhưng vì quá hoảng loạn mà anh không thể nói được lời nào, chỉ có thể lần nữa vùi đầu vào cánh tay, khi cảm nhận được không khí lưu động khi Chương Hồi quay đi, anh hơi hối hận vì đã không nói nên lời, anh chỉ muốn nói câu “Không sao đâu.” với hắn mà thôi.
Nửa tiết sau đó anh chẳng thể ngủ lại được nữa, trong đầu chỉ có xấu hổ và ảo não.
Anh có thể tưởng tượng Chương Hồi nghĩ như thế nào về mình, hẳn là sẽ cho rằng anh là một kẻ quái gở.
Có một ngày Kinh Linh thấy trên diễn đàn của trường thông báo về một trận bóng rổ, thực ra Kinh Linh rất khát vọng hoạt động này của nam sinh, nhưng bởi vì cơ thể gầy yếu cùng với dáng vẻ lạnh lùng, nam sinh cùng tuổi chẳng bao giờ gọi anh vào chơi cùng.
Anh đã từng một mình luyện đập bóng và ném rổ sau khi tan học tại công viên, anh rất thích hoạt động ngập tràn sức sống này, nhưng chỉ có một bóng người kéo dài nằm trên sân bóng mà thôi.
Nam sinh học về nghệ thuật như Kinh Linh khác với những người bạn học các ngành kỹ thuật hay khoa học tự nhiên, thiếu đi một chút hoạt bát, người như bọn họ thường hay toả ra phong thái ý thơ, cho nên dường như trong trận bóng ít khi bộc lộ cảm xúc quá mãnh liệt.
Đó là lần đầu tiên Kinh Linh nhìn thấy dáng vẻ chơi bóng của Chương Hồi, sinh động mà tràn đầy sức sống, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi khoẻ khoắn của hắn chảy trên những thớ cơ bắp phập phồng.
Chỉ đứng nhìn từ xa thôi anh đã cảm thấy thoả mãn, anh có chút hâm mộ, đây mới là dáng vẻ của một nam sinh trong độ tuổi thanh xuân đi.
Chương Hồi thắng, Kinh Linh nhìn bọn họ vui vẻ ôm nhau, cảm thấy nếu mình có thể tham gia thì tốt rồi, không phải là ôm ấp kiểu kì quặc, mà là như các nam sinh bình thường ôm nhau, anh còn có thể ôm lấy Chương Hồi.
Khi đó Kinh Linh còn chưa thích Chương Hồi, anh chỉ nhìn theo bóng hình của Chương Hồi, nhìn thấy cả cảnh Chương Hồi đi về phía nữ sinh xinh đẹp kia.
Anh biết đó là hoa khôi của ngành Ngoại ngữ, bạn cùng phòng của anh từng gọi người ta là nữ thần, khoe ảnh chụp của cô cho tất cả mọi người trong phòng.
Kinh Linh cảm nhận được đám đông sắp ùa ra, anh chỉ nhìn thoáng qua bèn rời đi, sự tồn tại như có như không này đã trở thành thói quen tập mãi cũng thành trong cuộc đời của Kinh Linh.
Sau đó anh lại tham gia một buổi phỏng vấn, đối mặt với những giám khảo chỉ là sinh viên anh khẩn trương tới mức thanh âm đều run rẩy, anh chưa từng trải qua trường hợp nào như vậy, cuối cùng anh lại chẳng nói được lời nào.
Buổi tối hôm đó khi trở về phòng anh lại càng cảm thấy buồn tủi, cảm xúc từ trước nay vẫn luôn kìm nén cuối cùng lại vỡ oà không kịp phòng bị mà mãnh liệt trào ra, mẹ thì không biết đang phiêu bạt ở nơi nào, không có ôm ấp của người mẹ để anh có thể tuỳ tiện khóc thút thít mà không bị chối bỏ. Đã lâu rồi anh chưa rơi nước mắt.
Kinh Linh tự biết mình là một người mẫn cảm, nhiều lúc anh chỉ cần nghe một câu chuyện xưa, xem một bộ phim cảm động hay chụp được một bức ảnh vừa lòng là cũng có thể rung động đến rơi lệ.
Đây là việc anh vẫn che giấu, bởi vì hồi ở nhà trẻ được xem bộ phim điện ảnh Disney, anh rơi nước mắt khi nhìn thấy nàng tiên cá vì muốn được bước đi giống con người, vì chàng hoàng tử mình yêu mà từ bỏ giọng hát, anh bị các bạn học cười nhạo là “Quỷ khóc nhè” hoặc là “Đồ ẻo lả”.
Cho nên anh nhận ra rằng con trai không được rơi nước mắt, chỉ là khi còn nhỏ anh còn có mẹ ở bên cạnh, Kinh Hồng luôn nói với anh. “Ở trong lòng mẹ, con muốn khóc thì cứ khóc đi, bé cưng của mẹ.”
Sau này, cái ôm ấm áp này cũng mất đi, anh chẳng bao giờ khóc trước mặt người khác nữa.
Và đó là lần đầu tiên sau khi trưởng thành, anh bị người ta bắt gặp đang tấm tức khóc, hơn nữa đó lại là Chương Hồi.
Anh muốn bỏ chạy, nhưng lối đi đã bị Chương Hồi chặn lại, anh cắn chặt răng không cho mình tiếp tục khóc nữa, chỉ là cảm xúc mờ mịt và buồn tủi này lại chẳng thể che giấu dưới màn đêm đen.
Anh giấu mặt mình vào bóng rối, bóng đêm là áo giáp bảo vệ tốt nhất, anh lại không ngờ rằng Chương Hồi sẽ ngồi trước mặt mình, nói chuyện với anh như những người bạn bè thân thiết.
Đó cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảm xúc lạc lối của Chương Hồi, anh cảm thấy hơi khó tin.
Đêm đó trời rất tối, dưới ánh trăng, miễn cưỡng mới thấy rõ đôi mắt của Chương Hồi, Kinh Linh không hợp thời điểm mà nhớ tới một bài thơ.
Tựa vào những buổi chiều
Tôi thả những lưới buồn
Vào mắt em đại dương
(Bài thơ “Tựa vào những buổi chiều” của nhà thơ Pablo Neruda)
Sau ngày hôm đó, Kinh Linh dường như sống nhẹ nhàng hơn.
Anh không ép bản thân đi làm những chuyện không thích hợp với bản thân nữa, mỗi ngày đều làm những điều mình thích, cũng không cảm thấy cô đơn chỉ vì không ai muốn nói chuyện với anh, dần dần anh tìm được điều mình thích làm.
Chụp ảnh là điều anh kiên trì nhất từ nhỏ cho đến nay, không có người đồng hành, anh cầm máy ảnh đi qua phố lớn ngõ nhỏ, chụp cảnh sinh hoạt của mọi người, chụp đám mây chậm rãi bay, chụp pháo hoa trên bầu trời, và chụp cả người anh thích nữa.
Sau đêm đó, anh nghĩ có thể mình đã phải lòng Chương Hồi rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh thích một người, tình cảm ấy đối với anh mà nói quá xa lạ.
Anh bắt đầu có thói quen tìm kiếm thân ảnh Chương Hồi, ở thư viện, ở sân bóng, ở nhà ăn, hay ở từng con đường trên sân trường.
Anh có chút quên đi mất dáng vẻ của Kinh Linh khi xưa, dường như đã từng nặng nề như chìm trong giấc mộng không chịu tỉnh giấc, hoặc là nói chậm nhịp, hoặc là trầm mặc.
Sau đêm đó, trong lúc Kinh Linh đang dần dần tìm được chính mình kia, đó là khoảng thời gian anh cảm thấy vô cùng vui vẻ, các bạn cùng phòng cũng nói anh trở nên sáng sủa hơn nhiều.
Kỳ thực, Kinh Linh vẫn luôn có vẻ ngoài đẹp, chỉ là trước kia khí chất trên người anh khiến mọi người không có cách nào để ý đến ngoại hình.
Nhưng điều duy nhất khiến Kinh Linh phiền muộn đó là bên cạnh Chương Hồi có một người con gái, là bạn gái của hắn.
Anh hâm mộ bạn gái của Chương Hồi, có thể dựa vào người hắn gần như vậy, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn, cũng có thể hô hấp với không khí gần hắn nhất.
Trong máy ảnh của anh có rất nhiều bóng dáng của Chương Hồi, nhiều bức được anh chụp lén trên đường, có những tấm được anh chụp ở trận bóng, nhưng chưa từng có một tấm thẳng mặt Chương Hồi.
Có một ngày chạng vạng, anh nhớ rõ đó là tuần giữa tháng 4, gió thổi dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy thoải mái, khắp cả trường nơi nơi đều có những bông hoa hạnh nhân và anh đào nở.
Màu tím của hoàng hôn lan ra cả bầu trời, phía chân trời lại như được vẽ bởi dải màu hồng tươi đẹp.
Anh cầm máy ảnh muốn lưu lại cảnh này ngay lập tức, bước lên sân thượng tầng 28 của toà nhà chính, không ngờ lại thấy Chương Hồi đang dựa vào tường lẳng lặng nhìn về phương xa.
Ngay lúc đó tại sân thượng, chỉ có hai người anh và hắn.
Kinh Linh nhìn thấy vạt áo bị gió thổi của Chương Hồi, sườn mặt hắn có chút mờ mịt, nhưng tại bầu trời hoàng hôn kia lại trở nên không chân thật.
Kinh Linh ấn chụp cảnh này, không ngờ Chương Hồi lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh, hoặc là nhìn về phía ống kính trên tay anh, vẻ mặt mờ mịt lộ ra một tia kinh ngạc.
Vì thế Kinh Linh lưu giữ lại khoảng khắc ấy, anh còn nhỡ rõ khi mình chụp xong còn nhanh chóng chạy trốn như một kẻ biến thái rình trộm, tim anh đập kịch liệt, anh sợ nếu mình không rời đi sẽ không kìm được mà thốt lên câu “Em thích anh”.
Tháng 4 đất trời đẹp lộng lẫy, chỉ là chưa được nửa tháng sau, Kinh Linh nghe được tin tức Chương Hồi ra nước ngoài, mà ngoảnh lại mới phát hiện ra đã bước sang tháng 5 rồi.
Tháng 5 năm ấy, cuộc đời Kinh Linh xảy ra một bước ngoặt.
Kinh Linh thả lỏng người nằm trên ghế sofa, anh chợt nhận ra, để mình trưởng thành được như bây giờ, mỗi bước đi của anh dường như chưa từng thiếu bóng dáng của Chương Hồi.
(Ở đây trong raw ghi là Kinh Linh, tui thấy có vẻ không đúng lắm nên đổi lại)
Chương Hồi hồi trên tường lẳng lặng nhìn, giống như người ấy thật sự đang đón lấy ánh mắt của anh về phía hắn vậy.
Chú thích:
(1) Tinh linh: Một nhân vật trong thần thoại, là những yêu tinh có hình dáng nhỏ, có phép thuật, có cánh bay lượn lượn, để dễ hình dung thì như nhân vật Tinkerbell trong Peter Pan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT