Bởi vì những chuyện từng xảy ra hồi cấp 3 nên Lục Nghiên Kiều vừa nghe đến hai chữ này là đã cảm thấy không thoải mái. Nhưng nói tóm lại, nhắc tới chuyện bạn học, Lục Nghiên Kiều chẳng định đi tẹo nào, nhưng Trần An Như lại xoa tay hầm hè, nhắc mãi phải cho mấy kẻ kia biết thế nào là lễ độ.

“Thôi bỏ đi, chuyện đã nhiều năm vậy rồi.” Lục Nghiên Kiều khuyên cô bạn thân của mình.

“Mày cứ đánh giá bọn nó cao quá.” Trần An Như nói, “Chúng nó có thấy tội lỗi gì đâu. Còn nhớ con bé Hà Thục kéo mày lên tháp thả dựng đứng không?”

Lục Nghiên Kiều gật gật đầu.

“Mấy ngày trước nó còn liên hệ với tao.” Trần An Như nói đến chuyện này là đầy một bụng tức, “Mày đoán xem nó muốn làm gì?”

Lục Nghiên Kiều nói: “Làm gì?”

Trần An Như nói: “Nó thấy mày đấu Giải thế giới, lại còn mặt dày tới tìm tao muốn xin phương thức liên hệ của Hạ Trúc Lịch, nó bảo nó là fan của Hạ Trúc Lịch.”

Lục Nghiên Kiều kinh ngạc: “Nó không biết xấu hổ thế cơ à?”

Trần An Như: “Chứ gì nữa, nó cứ làm như chưa từng có gì xảy ra ấy. Lúc nó liên hệ với tao tao sợ ngơ luôn, da mặt con này chắc làm bằng da heo chứ chẳng chơi.”

Lục Nghiên Kiều rơi vào trầm tư.

Trần An Như: “Tao nói thẳng với nó, mày với Hạ Trúc Lịch đang yêu nhau, kết quả nó nói gì mày đoán đi?”

Lục Nghiên Kiều: “Gì cơ?”

Trần An Như nói: “Nó nói chỉ cần chưa kết hôn thì không phải ai cũng có cơ hội à?”

Lục Nghiên Kiều bị lời này làm cho phát cáu. Tuy rằng chuyện yêu đương của cô và Hạ Trúc Lịch chỉ là giỡn thôi, nhưng nghe thấy những người khác nói như vậy, cô vẫn rất tức giận. Vì thế Lục Nghiên Kiều xắn tay áo lên ngay, cả giận nói: “Cái con thối tha không biết xấu hổ này, giờ nó mà ở trước mặt tao thì tao sẽ tát nó chết tươi.” Bây giờ cô cũng không còn là cọng cải thìa dễ bị bắt nạt như hồi cấp 3 nữa rồi, “Thế mày bảo nó thế nào?”

Trần An Như nói: “Tao chưa nói gì với nó cả, không thể để nó cảnh giác được. Tao tính đợi lúc đông đảo bạn cùng lớp, bọn mình phải vả vỡ cái miệng rộng của nó ra.”

Lục Nghiên Kiều: “Vả vả vả!” Cô nâng cánh tay trắng nõn bé xinh của mình lên, xoay vòng quanh đầy giận dữ, “Tao còn muốn đem theo cả Hạ Trúc Lịch, bắt ảnh lái xe xịn nhất! Giữ thể diện cho tao, tức chết luôn cái đám khốn kiếp chó má kia đi!”

Trần An Như: “Được!”

Chuyện đã định như vậy đấy. Tối hôm ấy, Lục Nghiên Kiều bèn kể chuyện này cho Hạ Trúc Lịch, nói mấy hôm nữa em đi họp lớp, anh giả làm bạn trai em tí nhé, để em được nở mày nở mặt!

Lúc ấy Hạ Trúc Lịch đang chơi game, nghe thấy câu này, anh quay đầu liếc Lục Nghiên Kiều một cái: “Họp lớp nào? Lớp cấp 3 à?”

Lục Nghiên Kiều nói: “Đúng vậy! Lái chiếc xe đắt nhất của anh, mặc quần áo hàng hiệu nhất anh có, để chúng nó biết thế nào là tuyển thủ eSports cấp quốc gia!”

Dường như Hạ Trúc Lịch đang suy nghĩ rất lung.

Lục Nghiên Kiều thấy anh không nói lời nào, “Anh Pu ơi, sao anh không nói gì, chẳng lẽ anh muốn lâm trận bỏ chạy?? Bỏ người đồng đội đáng thương của anh không màng luôn hả??”

Lúc này Hạ Trúc Lịch mới chậm rãi nói: “Được, anh đi.”

Lục Nghiên Kiều hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, tràn đầy khí thế muốn lấy le với đám chết tiệt kia. Nhân mấy ngày này, cô còn tốn công đi với Trần An Như chọn mấy bộ quần áo siêu đắt, mua túi xách siêu cao cấp, còn đi làm tóc và móng tay.

“Rùa Đen ơi, Rùa Đen, ai là cô gái đẹp nhất trên đời nào!” Ôm con trai mình, Lục Nghiên Kiều hỏi vậy.

Rùa Đen há mỏ tiếp lời: “Mẹ, mẹ.”

“Ôi, con trai ngoan của mẹ.” Lục Nghiên Kiều vừa lòng , thơm một cái lên đầu chú vẹt nhà mình.

Buổi họp lớp tổ chức vào tối thứ Bảy, địa điểm là một nhà hàng trong nội thành.

Tối hôm ấy, Hạ Trúc Lịch lái xe tới đón Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều thấy xe thì kinh ngạc một chút, nói: “Anh lấy đâu ra cái xe này? Xe này bao nhiêu tiền?” Cô không hiểu biết lắm về xe cộ, nhưng cô biết chiếc xe thể thao trước mắt mình này chắc chắn không hề rẻ.

“Tìm người thuê.” Hạ Trúc Lịch nói.

“Ồ.” Lúc này Lục Nghiên Kiều mới yên tâm, lẩm bẩm nói tuy rằng mặt mũi cũng quan trọng, nhưng tụi mình cũng không thể phạm pháp đâu.

Hạ Trúc Lịch: “…… Anh phạm tội gì mà kiếm được tưng ấy tiền?”

Lục Nghiên Kiều: “Mại dâm?”

Hạ Trúc Lịch: “Em xuống đi.”

Lục Nghiên Kiều: “Em sai rồi, em giỡn thôi mà!”

Nhưng với sự nổi tiếng bây giờ của Hạ Trúc Lịch, kiếm được số tiền kia thật ra là một chuyện rất dễ dàng. Theo như người trong nghề lộ ra, thì anh đã ký hợp đồng với chỗ đứng đầu trong ngành này. Một nguồn tin chưa xác thực còn bảo là lương anh phải gần 100 triệu, mà đây chỉ là con số của một năm thôi. Đương nhiên, đây cũng là tin vịt, còn thực hư thế nào, Lục Nghiên Kiều cũng không biết.

Chiếc xe thể thao xinh đẹp rong ruổi một đường. Khi tới khách sạn, Hạ Trúc Lịch dừng xe ra ngoài, sau đó nắm tay dắt Lục Nghiên Kiều đi rất thuần thục.

Lúc nắm tay Lục Nghiên Kiều, anh còn nhìn cô một cái: “Lo lắng à?”

Lục Nghiên Kiều: “Kích động ạ!”

Hạ Trúc Lịch: “Anh ở đây, đừng sợ.” Tuy rằng cô gái nhỏ nói là kích động, nhưng anh cảm giác được lòng bàn tay Lục Nghiên Kiều toàn là mồ hôi, không giống dáng vẻ kích động thực sự hồi cuộc thi lần trước.

Trần An Như và bạn trai cô nàng đến đầu tiên, nhìn thấy Hạ Trúc Lịch và Lục Nghiên Kiều thì cô nàng vội đi lên đón, nhỏ giọng bảo: “Nghiên Kiều, chúng nó ở bên trong hết rồi ấy, mày với Hạ Trúc Lịch nắm tay cùng vào đi!”

Lục Nghiên Kiều ừ một tiếng.

Hạ Trúc Lịch nói: “Đi thôi.”

Trần An Như nhìn bóng dáng họ, ánh mắt rất là hiền từ. Bạn trai cô nàng hỏi vẻ mặt em thế này là sao đấy, cô nàng cảm động trả lời: “Em thấy thỏa mãn như khi gả con gái đi vậy.”

Bạn trai: “……”

Xem ra cái bệnh thích làm mẹ này còn lây truyền.

“Lục Nghiên Kiều, cậu tới rồi.” Người chào hỏi Lục Nghiên Kiều đầu tiên là bạn ngồi cùng bàn với cô, một cậu trai đeo kính. Cậu ta là học sinh giỏi điển hình, điểm giả cực khủng, hiện đang học ở một trong những trường tốt nhất cả nước.

“Lý Thấm.” Lục Nghiên Kiều cười cười, “Đã lâu không gặp”

“Cậu xinh lên rồi.” Lý Thấm nói, “Đây là bạn trai cậu à?” Hình như cậu ta không chơi game, nên không nhận ra Hạ Trúc Lịch.

Hạ Trúc Lịch nói: “Xin chào, tôi là bạn trai của Lục Nghiên Kiều.”

Hai người nắm tay, ngồi vào sau đấy.

Lục Nghiên Kiều mỉm cười, nhìn quanh bốn phía, quả thực thấy mấy gương mặt quen thuộc. Cô cho rằng mình sẽ không nhớ rõ, nhưng khi thực sự thấy dáng vẻ của họ, Lục Nghiên Kiều mới ý thức được, có một số việc, có lẽ cả đời này cô cũng không thể nào quên.

Giống hệt như một vết thương, cho dù khép miệng thì vẫn để lại sẹo. Huống hồ vết thương này đã lành hay chưa, thì vẫn còn phải nói tiếp.

“Lục Nghiên Kiều, đã lâu không gặp.” Những kẻ đã từng làm tổn thương người khác giờ lại làm như chẳng nhớ gì, tuy rằng sắc mặt một số người có vẻ xấu hổ, nhưng cũng có kẻ ra chiều thản nhiên. Hà Thục chính là một trong số đó, trong ánh mắt cô ta có sự ghen ghét mơ hồ, lại được che giấu rất tốt. Mắt cô ta liếc qua liếc lại giữa Hạ Trúc Lịch và Lục Nghiên Kiều, cuối cùng dừng một giây trên cổ tay Hạ Trúc Lịch.

Lục Nghiên Kiều chú ý tới ánh mắt của cô ta, vì thế cũng nhìn thoáng qua cổ tay Hạ Trúc Lịch. Cô thấy anh đeo một chiếc đồng hồ, không rõ là của hãng nào, nhưng có vẻ không hề rẻ.

Lục Nghiên Kiều mặc kệ cô ta, lạnh nhạt cười cười, quay đầu nói chuyện với Trần An Như.

Mặt Hà Thục hơi xấu hổ, nhưng đã điều chỉnh lại trạng thái rất mau. Cô ta chính là điển hình của loại con gái mạnh vì gạo bạo vì tiền, không thì hồi cấp 3 cô ta cũng không thể trở thành đứa con gái tiêu điểm của lớp.

“Cậu xinh lên nhiều thật.” Hà Thục nói, “Hâm mộ cậu quá.” Khi cô ta nói lời này, lại cười tủm tỉm nhìn về phía Hạ Trúc Lịch, “Anh chính là Pu Thần nhỉ, em là fan của anh, thích anh đã lâu. Anh có thể cho em xin chữ ký không ạ?”

Hạ Trúc Lịch bình thường vốn đã lạnh nhạt, hôm nay anh lại càng phát huy sự lạnh nhạt này lên một tầm cao mới, giọng điệu anh không mặn không nhạt: “Ngại quá, không tiện.”

Nụ cười trên mặt Hà Thục hơi cứng lại: “Ôi chà, thôi được rồi, từng nghe Pu Thần lạnh lùng cao ngạo, không ngờ gặp ngoài đời cũng như vậy.”

Ai dè cô ta vừa mới dứt lời, thì thần giữ của Hạ Trúc Lịch lại dịu dàng ghé sát bên tai Lục Nghiên Kiều nói nhỏ gì đó. Vẻ mặt kia từ khóe mắt lông mày đều không giống như làm bộ, đối lập hẳn với sự thờ ơ với cô ta.

Nụ cười trên mặt Hà Thục sắp không giữ được nữa rồi.

Những dáng vẻ này của cô ta Lục Nghiên Kiều đều nhìn thấy hết, trong lòng cô âm thầm vui vẻ. Hạ Trúc Lịch ghé sát vào tai cô có để nói gì đâu, anh chỉ tùy tiện giả vờ thế thôi.

Lớp trưởng thấy không khí có vẻ sai sai, bèn vội giảng hòa.

Lục Nghiên Kiều vẫn xa cách như cũ, cả bữa cơm đều cao ngạo như nữ hoàng.

Hà Thục âm thầm cắn răng, như thể đang tính toán cái gì.

Tới lúc đồ ăn lên bàn, không khí rốt cuộc mới hòa hoãn lại, mọi người đều bắt đầu nhớ lại những chuyện hồi cấp 3, nói nói cười cười cũng gọi là hòa hợp.

Hạ Trúc Lịch sắm vai anh bạn trai hoàn mỹ, Lục Nghiên Kiều vừa nhìn vào đâu, đũa của anh liền đi trước, gắp cá còn gỡ xương rồi mới bỏ vào bát cho Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều vô cùng nở mày nở mặt, nghĩ thầm về nhà phải khen thưởng hậu hĩnh cho Hạ Trúc Lịch mới được, con mình biểu hiện quá tuyệt vời.

“Nghiên Kiều, tớ còn nhớ rõ hồi cấp 3 cậu gầy lắm.” Hà Thục lại bắt đầu tìm đề tài, “Lại còn rất nhát gan nữa.”

Lục Nghiên Kiều nhìn về phía cô ta, cũng không nói lời nào, muốn xem cô ta định giở trò gì.

Quả nhiên, khơi ra chủ đề này không phải là để không, cô ta khẽ mỉm cười, nói: “Mọi người còn nhớ lần tụi mình đi chơi xuân trong công viên giải trí không? Nghiên Kiều ngồi tháp thả, vừa đi lên đã ngất rồi.” Rõ ràng là ký ức bi thảm của người khác, mà cô ta lại kể y như trò đùa.

Có người cũng cười hùa theo cô ta.

Lục Nghiên Kiều tức đến ngứa răng, đang muốn phản bác, lại bị Hạ Trúc Lịch đè mu bàn tay lại. Hạ Trúc Lịch cũng mỉm cười.

Lục Nghiên Kiều đang định hỏi anh cười gì thế, Hà Thục đã cướp lời thoại của cô, cười nói: “Pu Thần cũng cười rồi. Chuyện này thú vị lắm, lúc ấy còn có người hô hấp nhân tạo cho Lục Nghiên Kiều đó.”

Hạ Trúc Lịch nói: “Tôi biết mà.”

Trong lòng Lục Nghiên Kiều nói thầm anh thì biết cái gì chứ.

Kết quả câu tiếp theo của Hạ Trúc Lịch khiến nụ cười trên mặt Hà Thục héo đi luôn, anh nói: “Người kia chính là tôi mà.”

Lục Nghiên Kiều: “……” Cô suýt thì phun luôn thức ăn trong miệng ra.

Biểu cảm của Hà Thục càng rõ ràng hơn, trông y như ăn phải phân.

Hạ Trúc Lịch nhàn nhạt nói: “Còn phải nhờ ơn các bạn, tôi mới gặp được Nghiên Kiều nhà tôi.”

Trong lòng Lục Nghiên Kiều niệm một vạn từ vờ lờ, yên lặng lấy di động ra nhắn tin cho Hạ Trúc Lịch hỏi chuyện này rốt cuộc là thật hay giả đấy.

Hạ Trúc Lịch đáp lại cô một câu: Đương nhiên là thật rồi.

Lục Nghiên Kiều: “……” Hạ Trúc Lịch, anh trâu bò đấy!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play