Hạ Trúc Lịch đánh Tiểu Thản thật sự không nương tay chút nào, gần như có thể miêu tả là đấm từng cú vào thịt. Tiểu Thản thân hình gầy yếu, hoàn toàn không phải là đối thủ của Hạ Trúc Lịch khi đánh nhau. Cậu ta bị Hạ Trúc Lịch ấn
trên mặt đất đánh cho không phản kháng được.
Lục Nghiên Kiều cũng chỉ kích động một lát, thấy Hạ Trúc Lịch đấm mấy quả rồi mà còn chưa tính toán dừng tay, cô vội xông ra ngoài, nói: “Đội trưởng, được rồi, đừng đánh hắn ác quá! Đánh ra chuyện thì không hay
đâu!”
Hạ Trúc Lịch không ngờ Lục Nghiên Kiều cũng ở đây, động tác tay anh
hơi khựng lại, nhưng vẫn sút cho Tiểu Thản cú nữa. Dường như anh rất
lành nghề trong lĩnh vực đánh nhau, vị trí anh đánh đều là chỗ không dễ
để lại dấu vết nhưng lại cực kì đau. Tiểu Thản bị đánh co lại như con
tôm, cả người đều cuộn trên mặt đất, miệng kêu oai oái.
“Vương Giao, anh đúng là hạng không ra gì.” Lục Nghiên Kiều đứng cạnh đấy mắng, “Cái chuyện bảo Phó Thành Chu hack game mà cũng làm được, anh đúng là không bằng súc sinh.”
Tiểu Thản bị Lục Nghiên Kiều mắng nhưng lại không hề tức giận. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Đáng đời nó.”
“Cậu ta có biết anh nói cậu ấy đáng đời không?” Lục Nghiên Kiều cứ có cảm giác quyết định rời khỏi giới chuyên nghiệp của Phó Thành Chu hình
như cũng liên quan kha khá đến Tiểu Thản. Nếu hắn đối đãi với Phó Thành
Chu như thế, hai người tuyệt đối không thể làm bạn tiếp được.
Quả nhiên, đối mặt với câu hỏi của Lục Nghiên Kiều, Tiểu Thản không nói gì.
“Đi thôi.” Hạ Trúc Lịch nói, “Thấy thằng này là ghê tởm rồi.”
“Vâng.” Lục Nghiên Kiều gật gật đầu.
Sau đấy hai người bèn xoay người bỏ đi, còn Tiểu Thản bị đánh ngã thì chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, lộ vẻ mặt âm độc nhìn bóng lưng hai
người.
Lục Nghiên Kiều đi rồi nhưng vẫn hơi lo lắng, dù gì mấy việc như đánh người mà lộ ra là nên chuyện ngay. Hạ Trúc Lịch ra tay không lưu tình
gì cả, chắc chắn đã để lại dấu vết trên người Tiểu Thản.
Hạ Trúc Lịch lại dường như biết Lục Nghiên Kiều đang lo lắng gì, anh
duỗi tay vỗ nhè nhẹ lên đầu Lục Nghiên Kiều, nói: “Đừng lo, anh có chừng mực.”
Lục Nghiên Kiều: “Nhưng nếu chuyện này mà lộ ra thì……”
Hạ Trúc Lịch nói: “Nếu anh đã lên gặp nó, thì phải có chuẩn bị.” anh
nói nhàn nhạt, “Có một số việc kiểu gì cũng không thể chu toàn đôi bên.”
Lục Nghiên Kiều vâng một tiếng.
Kết quả vào tối hôm đấy, lúc đoàn người đang ăn cơm, huấn luyện viên
của đội đi nghe một cuộc điện thoại. Vốn dĩ anh ta đang cười, nhưng nghe điện thoại xong là mặt biến sắc ngay. Anh ta quay đầu nhìn về phía Hạ
Trúc Lịch, giọng điệu nghiêm túc khác thường, nói: “Hạ Trúc Lịch, chú ra đây với anh một chút.”
“Vâng.” Hạ Trúc Lịch đứng dậy.
Ngày thường huấn luyện viên rất ít khi gọi cả họ cả tên của Hạ Trúc
Lịch. Bình thường cũng như phụ huynh vậy, gọi đủ họ tên là xảy ra chuyện lớn rồi. Mặt mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc và lo lắng, không rõ đã
xảy ra chuyện gì.
Lục Nghiên Kiều biết việc này không lừa được nữa, khẽ cắn môi kể lại
chuyện Tiểu Thản hồi chiều cho Lý Tư Niên và Đồng Chu Vũ nghe.
Đồng Chu Vũ còn đỡ, chứ Lý Tư Niên vừa nghe xong là nổi sùng lên, chửi bậy như rươi, xắn tay áo đòi xông ra ngoài.
Lục Nghiên Kiều nói: “Em muốn đi đâu hả?”
“Em đi đập chết bà nó!” Lý Tư Niên còn phản ứng dữ dội hơn cả Hạ Trúc Lịch. Lục Nghiên Kiều cực kì hoài nghi nếu người Tiểu Thản tìm là cậu
chàng, chắc hẳn hắn đã bị đánh tới hấp hối rồi.
“Bình tĩnh một chút.” Lục Nghiên Kiều nói, “Chị nghi là Vương Giao cố ý chọc giận Hạ Trúc Lịch. Em thấy đấy giờ Trúc Lịch bị gọi ra ngoài
rồi, chắc chắn là vì chuyện này.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lý Tư Niên hơi bực bội, “Ổng đánh Vương Giao, chắc chắn sẽ bị xử phạt.”
Lục Nghiên Kiều cau mày, cũng không biết phải làm sao cho phải.
Mấy chục phút sau, huấn luyện viên tức giận và Hạ Trúc Lịch mặt mày
vô cảm trở về bàn. Huấn luyện viên ném điện thoại, nói: “Chú một hai
phải ngoan cố với anh đúng không?”
Hạ Trúc Lịch nói: “Em không thể xin lỗi nó.”
“Huấn luyện viên……” Lý Tư Niên đang định lên tiếng, đã bị huấn luyện
viên lườm cho rụt rụt lại. Huấn luyện viên tức không nhẹ, “Sao, chú mày
làm sao? Có phải cũng muốn vung mấy đấm, để bị cấm thi đấu chung với Hạ
Trúc Lịch không?”
Lý Tư Niên chỉ có thể im thin thít.
Hạ Trúc Lịch cầm miếng khoai lang rán ăn chậm rãi, anh nói: “Xin lỗi là chuyện không thể, muốn cấm thi đấu thì cứ cấm đi.”
Huấn luyện viên: “Anh thấy chú ngứa da rồi đúng không?”
Hạ Trúc Lịch lại cười, nụ cười của anh hơi lạnh nhạt, trông cực kì
thấm người: “Cấm thi đấu thôi mà, có phải em chưa từng bị cấm đâu. Vương Giao có ý gì em mà lại không biết à? Nhưng nếu nó dám làm như thế, thì
cũng đừng trách em cá chết lưới rách với nó.”
Huấn luyện viên nói: “Chú muốn làm sao?”
Hạ Trúc Lịch móc di động ở trong túi ra, tìm được một đoạn ghi âm.
Ghi âm không dài, chính là nội dung đối thoại hồi chiều giữa Hạ Trúc
Lịch và Vương Giao.
Huấn luyện viên nghe xong thì mặt cũng đen đi, cũng chửi bậy theo Hạ Trúc Lịch.
“Không đánh nó là không được.” Hạ Trúc Lịch nói, “MK em không nhịn được.”
Đây là lần đầu tiên Lục Nghiên Kiều ý thức rõ ràng Hạ Trúc Lịch mới
21 tuổi. Có lẽ cái nghề đánh chuyên nghiệp đã khiến anh trưởng thành
sớm, nhưng suy đi nghĩ lại, thì nếu theo quỹ đạo trưởng thành bình
thường, anh cũng mới chỉ là một sinh viên thôi.
“Bản ghi âm này có thể thao tác một chút.” Huấn luyện viên nói, “Gửi một bản cho anh.”
Hạ Trúc Lịch: “Vâng, em định gửi anh vào buổi thi đấu ngày mai. Nhưng giờ xem ra chắc không cần nữa.”
“Ngày mai cứ thi tử tế vào.” Huấn luyện viên nói, “Còn chưa có quyết
định cấm thi đấu đâu. Mai còn ngày thi cuối, tuy rằng không quan trọng
lắm, nhưng dầu gì cũng là Giải quốc tế, lấy cho anh một thành tích không mất mặt nhé.”
Ngày mai là ngày thi đấu cuối cùng của Giải thế giới, thi đội bốn
theo góc nhìn thứ nhất. Bởi vì góc nhìn thứ nhất không được chú ý mấy ở
trong nước, nên áp lực của các tuyển thủ cũng rất nhỏ.
“Bản ghi âm thì sao ạ?” Hạ Trúc Lịch hỏi.
“Mấy đứa ấy à, vẫn còn trẻ quá.” Huấn luyện viên thở dài, chép đoạn
ghi âm vào di động mình, nói, “Bản ghi âm này chắc chắn không thể bảo là chú ghi được. Nghiên Kiều, vai ngây thơ chất phác lần này phải để em
đảm đương thôi.”
Lục Nghiên Kiều vừa nghe mình có suất diễn là tỉnh táo tinh thần
trong nháy mắt, cô ưỡn ngực ngẩng đầu: “Vâng vâng vâng, em phải làm sao
ạ?”
Huấn luyện viên nói: “Đơn giản, chờ hết buổi thi đấu ngày mai, em up
đoạn ghi âm này lên Weibo, nói là em lặng lẽ ghi lại. Không cần giải
thích quá nhiều, để mọi người tự nghe là được.”
Lục Nghiên Kiều gật đầu như giã tỏi.
“Aizz.” Huấn luyện viên thở dài như ông bố chăm con vậy, “Mấy đứa ấy
à, vẫn còn là con nít thôi. Đừng suy nghĩ nhiều quá, anh đi hỏi thăm
rồi, vết thương của Tiểu Thản không nặng. Chờ đoạn ghi âm này được tung
ra, phỏng chừng bên official sẽ không phạt chú tàn nhẫn quá đâu, nhiều
nhất ba tháng thôi. Trong ba tháng này, chú tu tỉnh tử tế cho anh đi.”
Hạ Trúc Lịch ngoan ngoãn gật đầu.
Vì thế việc này liền quyết định như vậy.
Ngày hôm sau trong cuộc thi đội bốn ở góc nhìn thứ nhất, thành tích
của FCD xếp thứ bảy, nói chung là vô thưởng vô phạt. Đội tuyển của Gas
giành được chức quán quân trong hạng mục này. Hình như anh ta cũng nghe
phong thanh được gì đấy, sau khi kết thúc thi đấu anh ta tự mình đi an
ủi Hạ Trúc Lịch.
Nhưng nói là an ủi, chứ thật ra cũng chỉ là một đoạn đối thoại ngắn ngủi thôi.
“Sang năm tôi còn có thể thấy ông nữa không?”
“Ba tháng.”
“Thuận buồm xuôi gió, sang năm gặp nhé.”
“Được.”
Một đoạn nói chuyện mang hương vị ông nói gà bà nói vịt, nhưng hai
người lại nói chuyện cực kì lưu loát, chẳng hề có vấn đề nghe hiểu chút
nào.
Lục Nghiên Kiều ngồi cạnh đấy nghĩ thầm, chắc đây là tần số não của thiên tài đây. Cô ngồi chơi di động, chờ Gas đi rồi, cô bèn đưa bài Weibo mình đã biên soạn cho huấn luyện viên kiểm tra một lần.
Huấn luyện viên xem xong thì vừa lòng gật gật đầu, khen ngợi Lục
Nghiên Kiều là trẻ nhỏ dễ dạy, còn bảo cô ngoan hơn nhiều cái thằng Hạ
Trúc Lịch cứng đầu cứng cổ chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ kia.
Vì thế Lục Nghiên Kiều hít sâu một hơi, ấn nút send.
Bài Weibo thuật lại đơn giản chuyện xảy ra hôm qua. Trong thời đại
tin tức như vũ bão này, tin Hạ Trúc Lịch đánh người đã truyền khắp cả
nước chỉ trong một ngày. Đương nhiên bên official còn chưa tiến hành đưa tin, các fan cũng nửa tin nửa ngờ. Nhưng bài Weibo này của cô vừa được
up lên, thì vừa chứng thực được việc Hạ Trúc Lịch đã làm, đồng thời cũng vạch trần hành động của Tiểu Thản.
Weibo vừa lên sóng đã sốt rần rần. Di động của Lục Nghiên Kiều lag
tưng vì đống bình luận, chỉ trong vài phút, lượng comment và share đã
vượt qua một ngàn.
“Vờ lờ.” Lục Nghiên Kiều cũng không ngờ phản ứng của mọi người lại mạnh mẽ như vậy, “Sao tận như vầy cơ nhỉ?”
“Aizz, chị vẫn đánh giá thấp độ nổi tiếng của Pu Thần rồi.” Lý Tư
Niên ngồi ở bên cạnh, đã sớm liệu được tình hình, “Ngày hôm qua chị
không lướt Weibo chứ gì? Không phải ổng mới giật quán quân sao, giờ lại
có chuyện này ngay sau đấy. Mọi người trong giới còn đang chờ thời qua
cà khịa đây, ai ngờ chị lại tung ra cái này.”
Dù gì với địa vị và tính tình của Hạ Trúc Lịch, có người thích, dĩ nhiên cũng có kẻ ghét.
“Ồ.” Lục Nghiên Kiều gật gật đầu, tắt cái di động lag lòi đi.
Lý Tư Niên rất là bội phục Lục Nghiên Kiều, nói: “Chị tắt máy luôn à? Chị không hiếu kì họ nói gì hả?”
Lục Nghiên Kiều: “Có gì để tò mò đâu, họ nói gì cũng chẳng ảnh hưởng
được đến chị.” Cô nói, “Tuy rằng Hạ Trúc Lịch bị cấm thi đấu, nhưng Tiểu Thản chắc chắn cũng tèo.”
Lý Tư Niên: “Đấy là đáng đời hắn.”
Vì thế tối nay Weibo đã trở thành chiến trường thi đấu của dân PUBG.
Dưới Weibo của Vương Giao xuất hiện 120 nghìn bình luận chỉ trong một
đêm, 90% đều chửi cậu ta, 10% còn lại tới hóng biến. Hạ Trúc Lịch tắt
luôn quyền bình luận trên Weibo, hiện tại anh chưa bị ảnh hưởng gì quá
lớn. Nhưng chuyện anh đánh người vẫn có hậu quả, một số tuyển thủ tỏ vẻ
không thể cổ vũ cho hành động bạo lực như thế được.
Đương nhiên, thật ra phần lớn người chơi vẫn tỏ vẻ Hạ Trúc Lịch đánh
hay lắm. Người thích xem thi đấu eSports đều tương đối nóng máu, hơn nữa tuổi cũng không lớn, lần này họ đều đứng cùng chiến tuyến với Hạ Trúc
Lịch.
“Phải tôi thì tôi cũng chốt vào cái mặt nó, thằng Vương Giao là chó
đúng không? Phó Thành Chu đối xử tốt với nó như thế, thế mà nó lại kêu
Phó Thành Chu đi hack game. Phó Thành Chu cũng ngu cơ, Vương Giao bảo
hack đi mà cũng hack được. Lỡ Vương Giao bảo nó đi chết thì nó cũng chết luôn à?” —— đây là tiếng lòng của các fan.
Phó Thành Chu vất vả lắm mới được yên thân sau sóng gió rời ngành,
giờ lại bị quấn vào sự kiện đánh người, chỉ là lần này cậu ta đến đây
với tư cách người bị hại.
“Chỉ là không biết Hạ Trúc Lịch bị phạt thế nào nhỉ?” Lục Nghiên Kiều nghĩ đến chuyện này thì thấy không vui, lầu bầu hỏi.
Lý Tư Niên nói: “Aizz, chuyện gì tới sẽ phải tới thôi, cứ chờ xem sao.”
Vì thế hai người liền nằm nhoài trên bàn, chờ Hạ Trúc Lịch mới nãy đi theo huấn luyện viên ra ngoài trở về, thầm cầu nguyện trong lòng anh sẽ không bị bên official phạt quá thảm……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT