Nhóm thi đấu huấn luyện tập dượt hơn một tháng, loáng cái đã sắp đến lúc thi Giải thế giới tới nơi.
Không khí của các đội trong nước cũng trở nên lo lắng hơn. Ngày
thường huấn luyện xong mọi người còn nói giỡn cười đùa bàn tán đi ăn cơm ở đâu, nhưng mấy ngày nay sau khi kết thúc đấu luyện thì gần như họ đều thảo luận nội dung đấu giải.
“Giang Chúc, dạo này cách bắn súng của chú mày có vấn đề rất lớn
đấy.” Lý Tư Niên nói, “Có phải tại ít huấn luyện không, chú lại để đội
trưởng gánh hộ chú à?”
Giang Chúc không nói gì, ai oán liếc Lý Tư Niên một cái.
“Lý Tư Niên, chú đừng nói Giang Chúc nữa, ván cuối hôm nay chú đánh
kiểu gì đấy?” Hạ Trúc Lịch nói, “Chưa đọ súng đã bị headshot là nào? Còn phải để Đồng Chu Vũ lãng phí thời gian cứu chú, suýt thì hai đứa chết
chùm với nhau.”
Lý Tư Niên lúng ta lúng túng: “Cái chuyện đọ súng này làm sao em
thắng hết các lần được. Nếu lần nào em cũng thắng, chẳng phải người khác sẽ hoài nghi em hack game sao?” Cậu chàng nói xong lời này, lại bị Hạ
Trúc Lịch lườm cho một cái, bấy giờ mới xìu đi, “Vâng ạ, em sẽ về chấn
chỉnh.”
Mọi người trong đội vừa về vừa nói chuyện, dọc đường đi, tiếng thảo luận vang lên liên miên không dứt.
Lục Nghiên Kiều cầm một quyển sổ nhỏ ghi chép, Lý Tư Niên thò đầu qua xem cô chép gì: “Ván đầu tiên, Lý Tư Niên tự tiện nổ súng hai lần, hai
quả quýt. Giang Chúc tự tiện nhảy ra một lần, một quả quýt…… Vờ lờ, đây
là gì thế này?”
Lục Nghiên Kiều vô cùng vui vẻ nói: “Anh ý nói ghi lại sau này tính sổ.”
Lý Tư Niên nhìn thấy hai chữ quả quýt là nghĩ ngay tới cái thứ khủng
khiếp kia, nhưng cậu chàng lại không dám hỏi, chỉ có thể ấm a ấm ức nhìn về phía Hạ Trúc Lịch, yếu ớt nhu nhược gọi một tiếng đội trưởng.
Hạ Trúc Lịch ngồi ở bên cạnh, tai cắm tai nghe, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể hoàn toàn không nghe thấy giọng Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên biết chắc chắn anh đã nghe thấy rồi, vì thế bèn mặt dày
xin tha: “Đội trưởng, em biết sai rồi, anh cũng phải cho em cơ hội một
lần chứ.”
Hạ Trúc Lịch không để ý đến cậu chàng.
Lý Tư Niên: “Nếu anh cứ bơ em, em cũng chỉ có thể mang theo Lục Nghiên Kiều, đi tìm Sếp 1 chơi.”
Hạ Trúc Lịch duỗi tay tháo tai nghe xuống, nói với Lục Nghiên Kiều: “Cho nó thêm một quả quýt nữa.”
Lý Tư Niên: “……” Vờ lờ.
Lục Nghiên Kiều rất là hưng phấn ghi thêm một quả quýt cho Lý Tư Niên trong quyển sổ.
Lý Tư Niên khóc không ra nước mắt, suýt thì nhảy luôn khỏi xe.
Dù sao đến hôm thi đấu cuối cùng, quýt quả thực đã trở thành bóng ma
tâm lý của toàn thể đội viên FCD. Cách bắn súng xuất hiện vấn đề —— ăn
quýt, không nghe theo chỉ huy của Hạ Trúc Lịch —— ăn quýt. Cuối cùng Lý
Tư Niên khởi nghĩa chống quýt, nói thế này không công bằng, dựa vào cái
gì mà chỉ có họ phải ăn quýt, đội trưởng phạm sai lầm thì sao? Đội
trưởng phạm sai lầm thì không cần trừng phạt à?
Hạ Trúc Lịch tỏ vẻ tán dương với câu hỏi của Lý Tư Niên, sau đó cầm
ngay ba quả quýt ăn liền tại chỗ, lúc ăn mặt còn không đổi sắc tí nào,
Lý Tư Niên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Lý Tư Niên cứ nhìn quả quýt màu xanh lá kia là nước miếng lại bắt đầu tràn lan. Cậu chàng hồ nghi cầm một quả, bóc xong thì ăn một múi. Mặt
cậu chàng dúm lại như vừa bị ăn đấm: “Vờ lờ, chua choáng váng cả
người……” Rõ ràng cùng là quýt đấy, tại sao Hạ Trúc Lịch có thể ăn liền
ba quả mà mặt không đổi sắc nhỉ, ổng uống dấm lớn lên à? Lý Tư Niên hoàn toàn phục lăn.
Nói tóm lại, quýt đã trở thành loại trái cây khó nói của đội tuyển
FCD. Là cô gái vàng trong làng mua quýt, Lục Nghiên Kiều vui mừng tỏ vẻ
mình có thể mua được quýt chua thế bao nhiêu lần đúng là không phải
chuyện dễ dàng gì. Đây còn là mua mà chưa qua chọn lựa kỹ càng, tinh tế
nhấm nháp đấy.
Lý Tư Niên nghe thấy câu này là chửi luôn chị cút đi.
Tháng Năm, thời tiết hoàn toàn ấm lại, đã hơi hơi nóng rồi.
Lục Nghiên Kiều liếm kem que bàn chuyện hành trình đi thi với đồng
đội. Ngày mai mọi người sẽ phải khởi hành đi Cologne, làm quen với nơi
thi đấu mấy ngày, sau đó sẽ tới Giải thế giới mà bao người chờ mong.
Lục Nghiên Kiều đã bán đứng linh hồn mình vì trận thi đấu này, chẳng
những bán của mình, cô còn bán chung luôn linh hồn của lớp trưởng nhà
mình.
Vì phải cúp học một tuần, lớp trưởng cố ý tìm bạn khoa khác tới học
hộ Lục Nghiên Kiều. Cậu còn hứa hẹn sẽ bao hết bài tập trong tuần đấy.
Đương nhiên, có qua có lại, Lục Nghiên Kiều phải mang chữ kí của đội
trưởng Gas của đội tuyển Brid về cho cậu. Lục Nghiên Kiều vỗ ngực đồng
ý, nói không thành vấn đề không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn
đề.
Sau đó Lục Nghiên Kiều lén lút hỏi riêng Lý Tư Niên, hỏi có xin chữ ký của Gas được không.
“Được chứ, Gas có quan hệ rất tốt với đội trưởng.” Lý Tư Niên nói, “Tuy rằng hai người họ đều không thích nói chuyện lắm……”
Lục Nghiên Kiều rơi vào trầm tư.
Cologne, thành phố nổi tiếng nằm bên bờ sông Rhine của nước Đức. Vào
tháng Năm, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, huấn luyện viên dặn dò đi dặn dò
lại đội viên, nhớ phải mang áo khoác dày một tí, đặc biệt là Lý Tư
Niên……
Lý Tư Niên còn không phục: “Em không yếu ớt thế đâu.” Kết quả lúc máy bay hạ cánh ở bên kia thì trời đang mưa, Lý Tư Niên lập tức run bần bật ở sân bay, răng đánh vào nhau lập cập: “Vờ lờ sao lạnh thế?”
Hạ Trúc Lịch chỉ mặc một chiếc áo thun mặt mày vô cảm.
Lục Nghiên Kiều mặc độc một chiếc áo đơn cười híp mắt, nhìn cậu chàng bằng ánh mắt từ ái.
Lý Tư Niên: “……”
Đến cả Giang Chúc từng bị thương cũng không phản ứng dữ dội như Lý Tư Niên. Đối mặt với ánh mắt u oán của Lý Tư Niên, cậu chỉ có thể phối hợp nói một câu: “Hơi lạnh thật ha.”
Nếu không có từ “ha” kia ở cuối câu thì lời nói của cậu còn có thể hơi đáng tin một chút.
Bên official đã chuẩn bị tốt xe đưa xe đón và chỗ ở cho các tuyển thủ, mọi người ngoan ngoãn lên xe.
Xung quanh đều là cảnh sắc xa lạ, khó tránh khỏi khiến người ta không thích ứng lắm, có lẽ đây chính là nguyên nhân phải đến đây trước. Cho
dù không hợp khí hậu bị tiêu chảy, thì ít nhất còn có thời gian chạy
chữa, tránh cho hôm nay tới mai thi luôn, rồi bị Tào Tháo rượt phải vào
WC 5-6 lần lúc đang thi đấu.
Lục Nghiên Kiều chưa bao giờ xoắn gì việc thay đổi hoàn cảnh mới.
Ngược lại, cá tính của cô giúp cô thích ứng nhanh hơn hẳn bất kì ai
khác. Lúc tối đi thăm dò hoàn cảnh xung quanh, cô thậm chí có thể đếm kĩ có những món gì ngon quanh đấy.
“Cố gắng đừng đi ra ngoài ăn.” Huấn luyện viên giáo dục các đội viên
đầy thấm thía, “Mấy đứa chưa quên sự kiện lẩu cay năm nào chứ.”
“Quên không được quên không được.” Lý Tư Niên hùa theo.
Lục Nghiên Kiều nghe nhưng không hiểu. Về sau Lý Tư Niên mới nói cho
Lục Nghiên Kiều, bảo chuyện này buồn vãi xoài. Một đội tuyển nước ngoài
đứng đầu bảng xếp hạng quanh năm, quán quân thế giới tới Trung Quốc, kết quả đã nghiện món lẩu cay của ẩm thực Trung Quốc, ngày nào cũng ăn. Sau đó họ phát huy sai lầm trong trận chung kết, bị đối thủ đánh bại với tỉ số 3-0.
Chuyện này được những người trong giới eSports gọi là sự kiện lẩu cay, còn nói món lẩu cay đấy chính là âm mưu của Trung Quốc.
(Lẩu cay ở đây là Mala tang – Mạ lạt thang/lẩu ớt cay: một món lẩu đường phố nổi tiếng ở Trung Quốc có nguồn gốc từ Trung Quốc. Link tìm hiểu.)
“Nếu không thể thắng kẻ địch trong game, thì ít nhất phải thắng được thân thể họ.” Lý Tư Niên nói như thế.
Lục Nghiên Kiều đập tay đánh bốp một cái: “Sao câu này cứ dê dê ấy nhỉ……”
Lý Tư Niên: “…… Lục Nghiên Kiều, dạo này chị lại lén lút xem truyện đồi trụy à?”
Lục Nghiên Kiều: “Chị không phải, chị nào có.” Sau đó cô lại nói
truyện đồi trụy là thế nào, tác phẩm nghệ thuật không thể bị nói là
khiêu dâm đồi trụy được, mọi người chả hiểu gì cả blah blah, thế là ai
cũng cười ầm lên.
Tóm lại có Lục Nghiên Kiều, không khí trong đội vui vẻ hơn nhiều, ít
nhất thiếu niên lảm nhảm Lý Tư Niên cũng có bạn, không đến mức nghẹn
ngào hỏng cả người.
Một ngày sau khi đến Cologne, mọi người gặp đội tuyển Brid bản địa,
hai huấn luyện viên còn hẹn nhau đi thi đấu huấn luyện ở sân.
Mà Lục Nghiên Kiều thì cũng thấy được mục tiêu của chính mình – Gas.
Không thể không nói, từ ánh mắt đầu tiên khi thấy Gas, cô đã nhìn mãi không dứt. Tuy rằng tuổi của tuyển thủ eSports phần lớn còn khá trẻ,
nhưng hầu hết mặt mũi chỉ trung bình thôi. Người đẹp được như Hạ Trúc
Lịch thì đã ít nay còn ít hơn.
Nhưng đội trưởng Gas của đội tuyển Brid lại là một anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh tiêu chuẩn. Đôi mắt anh ta có màu xanh lục xinh đẹp,
làn da trắng như tuyết, mái tóc vàng lóa mắt. Người anh ta lại khá gầy,
trông như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.
Lý Tư Niên: “Lục Nghiên Kiều, chị lau nước miếng đi được không?”
Lục Nghiên Kiều: “Hả?? Ồ……”
Hạ Trúc Lịch: “……”
Lý Tư Niên liếc Hạ Trúc Lịch một cái, quay đầu cười tủm tỉm hỏi Lục Nghiên Kiều: “Sao, Gas đẹp không?”
Lục Nghiên Kiều hoàn toàn không biết con trai mình đang đào hố cho mình, bèn thành thật gật đầu: “Đẹp đẹp.”
Lý Tư Niên: “Thích lắm đúng không?”
Lục Nghiên Kiều: “Thích thích.”
Lý Tư Niên: “Có phải còn muốn rời khỏi FCD sang đánh dự bị cho người ta không?”
Lục Nghiên Kiều: “Chị……” Cô vừa định nói đúng vậy đúng vậy, thì cảm
thấy hình như không khí hơi sai sai. Cô quay đầu lại, thấy đôi mắt đen
láy của Hạ Trúc Lịch đang nhìn mình cực kì vô cảm.
Lục Nghiên Kiều chùn ngay lập tức, run rẩy trong lòng dời mắt khỏi
Gas, mỉm cười nịnh nọt với Hạ Trúc Lịch: “Đương nhiên, đội trưởng nhà ta là đẹp nhất, ai dám có ý kiến thì hôm nay Lục Nghiên Kiều em tuyệt đối
không thể đồng tình!”
Hạ Trúc Lịch ngoài cười nhưng trong không cười: “Ha.”
Lục Nghiên Kiều rụt đầu, không hé răng.
Gas nghe không hiểu tiếng Trung, cũng không biết sóng gió nội bộ của
họ. Anh ta bước đến trước mặt Hạ Trúc Lịch, vươn tay với anh, nói một
câu đã lâu không gặp với anh bằng tiếng Anh.
Hạ Trúc Lịch cũng đáp lại như thế.
Lục Nghiên Kiều ở bên cạnh vụng trộm chụp lại một màn này bằng di
động, sau đó gửi cho lớp trưởng nhà mình: “Hai chàng trai cậu yêu nhất
đang bắt tay nè!”
Lớp trưởng: “Á á á á á!!”
Lục Nghiên Kiều: “Kích thích không! Hai người họ còn đang nói chuyện đấy! Tận mắt luôn!”
Lớp trưởng: “Kích thích vãi kích thích vãi.”
Tiếng Anh của Hạ Trúc Lịch lại còn rất khá, giao lưu với Gas chẳng có chút áp lực nào, còn dùng kha khá từ chuyên ngành, Lục Nghiên Kiều chỉ
có thể nghe hiểu hơn phân nửa.
Còn Lý Tư Niên và Giang Chúc thì đều bó tay chấm com, chỉ có thể làm
bộ ngắm phong cảnh khắp nơi khi hai anh đội trưởng giao lưu.
Cuối cùng Hạ Trúc Lịch nói một câu bằng tiếng Trung: “Cậu ấy mời chúng ta ăn cơm.”
Lý Tư Niên: “Ăn cái gì?”
Hạ Trúc Lịch: “Lẩu cay.”
Hai chữ này vừa thốt ra, cả đội lặng ngắt như tờ.
“Thật đấy à?” Lý Tư Niên nói, “Đội trưởng anh không nghe lầm chứ?”
Hạ Trúc Lịch liếc Lý Tư Niên một cái: “Cậu ấy nói ăn món khác thì sợ chúng ta không quen.”
Lục Nghiên Kiều: “Cho nên họ muốn mời chúng ta ăn lẩu cay 6 đồng hở?”
Mọi người: “……”
Lý Tư Niên tuyệt vọng cầu xin: “Lục Nghiên Kiều em cầu xin chị chị
đừng nói nữa.” Rõ ràng một cuộc giao lưu bình thường như thế lại bị lời
nói của Lục Nghiên Kiều biến thành giao dịch dâm dê dơ bẩn như vậy.
[HẾT CHƯƠNG 38]
“Lẩu cay 6 đồng”: đây là một câu nói mạng lưu hành ở Tàu có
nghĩa là “chịch nhau đi em ơi”, “mình đi làm chuyến xoạc nhanh”, “xoạc
nhau thôi”.
Câu này bắt nguồn từ post của một cô gái trên web tìm bạn
(chịch) bốn phương vào ngày lễ tình nhân 20/5/2014: “Má thằng chó tao
ngồi máy bay từ Thanh Đảo tới Thành Đô tìm mày, mày cho tao ăn lẩu cay 6 đồng rồi mày chịch bà 13 lần à!!!”. Post này về sau được cư dân mạng up lên làm bài “phút giây cảnh giác” đừng tin người quen trên mạng. Từ đó, các biến thể như “lẩu cay 6 đồng”, “6 đồng 13 lần”, “chuyện lẩu cay 6
đồng”, “Anh mời em đi lẩu cay” thành những cụm từ hot trên mạng để chỉ
chuyện gạ chịch rẻ mạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT