Để được đi Hàn Quốc xem thi đấu, Lục Nghiên Kiều cũng không dám lừa
dối gia sư như trước, hơn nữa cô còn lựa chọn ngoan ngoãn nghe giảng
bài. May mà chị gái nhỏ gia sư cũng rất hợp với khẩu vị của Lục Nghiên
Kiều, không đến mức làm cô quá khổ sở, vả lại cũng xem như giúp được chú nhỏ, coi là một chuyện hay.
Nửa tháng chậm rãi trôi qua như thế, rốt cuộc cũng tới tối trước ngày thi đấu.
Hạ Trúc Lịch phải qua huấn luyện và làm quen với sân bãi nên đã sang
bên ấy từ 10 ngày trước. Trước khi đi Lục Nghiên Kiều còn tới tiễn anh,
nói: “Tiễn chàng ngàn dặm, rồi cũng phải từ biệt, Đã là tri kỉ trong đời, Cách ngăn trời biển như ngồi gần nhau. Hôm nay chúng ta chia lìa, tất là vì ngày sau tương phùng. Đừng khổ sở, thiếu niên ơi, dũng cảm đi tìm kỳ tích đi……”
(Tiễn chàng ngàn dặm, rồi cũng phải từ biệt, Đã là tri kỉ trong đời, Cách ngăn trời biển như ngồi gần nhau: Đoạn này trong phim Bộ Bộ Kinh Tâm bản Lưu Thi Thi, cuối tập 33, Nhược
Hy từ biệt Thập Tam A Ca. Hai câu cuối là trong bài thơ Đỗ thiếu phủ chi nhậm Thục Xuyên, bản dịch của Song Nguyễn Hàn Tú)
Anh nghe Lục Nghiên Kiều lảm nhảm, mặc dù đã quen với việc Lục Nghiên Kiều diễn sâu, nội tâm Hạ Trúc Lịch vẫn thấy khó ở tức tối, anh nghiến
răng nghiến lợi: “Nói tiếng người đi.”
Lục Nghiên Kiều vội cất kịch bản của mình ngay: “Anh qua đấy trước đợi em nhá, em sẽ sang sớm thôi.”
Hạ Trúc Lịch gật gật đầu, chỉ chỉ Rùa Đen: “Nhớ rõ gởi nuôi.”
“Chắc chắn chắc chắn.” Lục Nghiên Kiều sờ sờ đầu của chú chim nhà mình, nghĩ thầm làm khổ ai chứ sao làm khổ con trai mình được.
“Đi nhé, hôm 13 lại gặp.” Nói xong lời này, Hạ Trúc Lịch kéo hành lý xoay người.
Lục Nghiên Kiều ôm Rùa Đen, nhìn theo anh đi xa. Cô lau lệ bên khóe
mắt, nói với Rùa Đen: “Con trai, bao giờ con lớn, cũng phải học theo cha nuôi con, luyện rèn một thân võ nghệ, bảo vệ quốc gia……”
“Anh còn chưa đi đâu!” Hạ Trúc Lịch đứng cạnh đấy chờ xe, tức đến mức muốn gõ mạnh lên đầu Lục Nghiên Kiều, “Hôm nay em diễn nhiều quá đấy.”
“Không phải em đang kích động sao?” Lục Nghiên Kiều, “Anh gì ơi, thấu hiểu chút đi, thấu hiểu chút đi.”
Hạ Trúc Lịch nhìn nhìn đồng hồ, bắt đầu băn khoăn liệu anh còn phải chịu đựng Lục Nghiên Kiều mấy phút nữa đây.
Cũng may xe buýt đón đưa tuyển thủ vẫn tương đối đúng giờ, Lục Nghiên Kiều tiếc nuối nhìn Hạ Trúc Lịch lên xe, nghĩ thầm mình còn nhiều lời
thoại chưa nói lắm mà.
Lý Tư Niên ở trong xe vẫy tay với Lục Nghiên Kiều: “Nghiên Kiều.”
Lục Nghiên Kiều hô một tiếng: “Chờ chị sang nhé!”
“Ok!” Lý Tư Niên nói, “Chờ chị sang, bọn em mời chị ăn thịt nướng.”
Xe buýt dần dần đi xa, Lục Nghiên Kiều vô cùng vui vẻ đi về nhà.
Một tuần sau, Lục Nghiên Kiều và Trần An Như cùng khởi hành đi Hàn
Quốc, đồng hành còn có Vương Sâm Sâm – bạn trai của Trần An Như. Hai
người này đã bắt đầu yêu đương từ hồi cấp 3, sau đó cùng học chung một
trường đại học, tình cảm có thể nói là vô cùng mặn nồng. Cậu ta cũng là
người dắt cô nàng sa vào cái hố to PUBG này.
Sau khi biết Lục Nghiên Kiều lấy được vé khán đài trong từ chỗ Hạ
Trúc Lịch, hai người đều tỏ vẻ cực kì hâm mộ, đặc biệt là Trần An Như.
Cô nàng ghen tức chết lên được, dẫu gì cô nàng cũng là fan cứng cựa của
Hạ Trúc Lịch mà.
Ba người ngồi máy bay thảo luận một chút về chuyện đội tuyển của Hạ
Trúc Lịch, Vương Sâm Sâm nói: “Không biết việc lâm trận đổi tướng lần
này có gây ra ảnh hưởng quá lớn gì không.”
“Chắc là có đấy, dù gì cũng chưa quen nhau mà.” Trần An Như nói, “Cái thằng Phi Cẩu kia đúng là hạng không ra gì. Lần này thằng đấy còn mặt
mũi mà đi thi đấu cùng đội tuyển khác, thật hy vọng Pu Thần có thể xử lý thằng đấy trong game.”
“Thế thì còn phải xem vận may.” Vương Sâm Sâm đáp lại một câu.
Trong game, ngoài đồng đội ra thì không nhìn thấy tên của những người khác, trừ riêng lúc bắn chết nhau mới hiện thông báo xxx bắn chết xxx.
Cho nên thường xuyên xuất hiện tình huống 4 người trong đội tàn sát lẫn
nhau lúc thi đấu đơn.
Nhưng chuyện thi đấu ấy mà, vốn chỉ vì mục đích cuối cùng là thắng lợi thôi. Có thành tích thì mới có tiếng nói được.
Mấy tiếng sau, ba người tới Hàn Quốc, check in vào khách sạn đã đặt trước.
Khách sạn này ở ngay gần khu thi đấu, nghe nói chỉ đi bộ mấy phút là
tới chỗ Hạ Trúc Lịch ở. Lục Nghiên Kiều thả hành lý xong là lập tức liên hệ với Hạ Trúc Lịch luôn.
“Hạ Trúc Lịch, Hạ Trúc Lịch, em đến rồi, các anh đang làm gì đấy?” Lục Nghiên Kiều hỏi vô cùng vui vẻ.
“Đang huấn luyện, đến chỗ nào rồi?” Giọng Hạ Trúc Lịch truyền đến từ đầu bên kia.
“Đến khách sạn rồi ạ, chính là cái khách sạn cạnh chỗ anh ý……” Lục Nghiên Kiều khụt khịt mũi, “Lạnh quá đi.”
“Muốn qua đây xem không?” Hạ Trúc Lịch nói, “Anh bảo Lý Tư Niên qua đón em.”
“Vâng ạ vâng ạ.” Lục Nghiên Kiều cầu còn không được, “Thế em đưa theo cả An Như được không ạ? Chính là bạn gái rất rất thích anh, còn xin chữ ký của anh ấy……”
“Được.” Hạ Trúc Lịch nói xong câu này thì cúp điện thoại luôn.
Lục Nghiên Kiều vui vẻ nhảy nhót, nói chuyện này cho Trần An Như và
Vương Sâm Sâm. Trần An Như nghe xong thì rưng rưng nước mắt luôn, nói:
“Sướng rồi nhưng không quên tình nghĩa xưa.” Có thể tới xem chỗ huấn
luyện của Hạ Trúc Lịch đã là hoàn thành được một ước mơ lớn của cô nàng
rồi.
Lục Nghiên Kiều thở dài nhìn dáng vẻ của Trần An Như, nghĩ thầm cũng may mà Vương Sâm Sâm xuề xoà, không ghen với Hạ Trúc Lịch.
Hơn mười phút sau, Lý Tư Niên tới dưới khách sạn. Cậu chàng mặc một
cái áo khoác không dày lắm, mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng, nói: “Mau mau
mau, đi mau.”
Lục Nghiên Kiều nói: “Vờ lờ, em mặc ít thế không sợ bị cảm à?”
Lý Tư Niên khụt khịt mũi: “Thì em sắp cảm rồi còn gì…… Nhanh lên nhanh lên, em sắp bị đông cmn chết rồi đây này.”
Điều kiện nơi ở của các tuyển thủ có thể coi là không tồi, có phòng
luyện tập đơn và ký túc xá. Lục Nghiên Kiều đi vào phòng khách thì thấy
mấy đội viên cô quen mặt đều đang ngồi trước máy tính, có cậu đang nghỉ
ngơi, có cậu đang luyện tập. Hạ Trúc Lịch cầm di động trong tay, hình
như đang gọi điện thoại với người nào đấy. Thấy Lục Nghiên Kiều tới, anh cũng chỉ quay lại gật đầu nhẹ với cô.
Trong phòng còn có mấy gương mặt không quen biết, có nam có nữ. Sau
khi Lý Tư Niên giới thiệu, Lục Nghiên Kiều mới biết bên này có huấn
luyện viên và rất nhiều quản lý.
“Vị này là ai?” Huấn luyện viên là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, đậm người nhưng có vẻ khá thân thiện.
“Anh Trần, chị này là em gái của Hạ Trúc Lịch ạ.” Lý Tư Niên vừa mở miệng là nói liền.
“Ồ, thế cứ ngồi tự nhiên nhé.” Anh Trần cười tủm tỉm, “Trúc Lịch còn có em gái à, sao giờ mới đưa tới đây……”
Lý Tư Niên cười nói: “Mang tới đây sớm nhỡ bị dạy hư thì sao ạ?”
Anh Trần liếc Lý Tư Niên một cái: “Cả phòng này có đứa nào có bồ đâu, dạy hư gì con bé được?”
Lý Tư Niên bị bắt thóp, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Đội của họ cũng được coi là một hiện tượng lạ trong giới eSports. Đội nhà người gần như tuyển thủ nào cũng có bạn gái, không có bạn gái thì
cũng có đối tượng í ới rồi. Đội của họ thì không, vận đào hoa của chú
này còn tồi hơn chú kia. Cái cữ im thin thít như Giang Chúc kia không có bạn gái thì cũng thôi, Hạ Trúc Lịch nổi tiếng rần rần cũng chẳng có ý
tứ tiếp xúc với các em gì cả. Về phần chính Lý Tư Niên—— giờ cậu chàng
cứ nghe thấy giọng cô nào ngòn ngọt là rén, trong đầu nháy mắt hiện lên
một gã đàn ông cao tầm mét 8 mét 9 gì đấy.
Lúc họ nói chuyện thì Hạ Trúc Lịch cũng gọi điện thoại xong, anh đi
về phía Lục Nghiên Kiều. Trong phòng có máy sưởi, anh mặc một chiếc áo
thun hơi mỏng phối với quần bò, càng làm nổi bật cặp chân dài và vòng eo thon, thêm phần hấp dẫn ánh mắt người khác.
Trần An Như nhìn chòng chọc, Lục Nghiên Kiều đang định bảo Trần An
Như mày không sợ bạn trai mày ghen sao, ai dè quay sang nhìn Vương Sâm
Sâm, ánh mắt cậu ta còn si mê hơn cả Trần An Như.
Lục Nghiên Kiều: “……” Hai người đúng là cặp đôi hoàn hảo.
Hạ Trúc Lịch cũng không để ý tới ánh mắt của họ, lập tức đi tới trước mặt Lục Nghiên Kiều. Anh nói: “Tới rồi à?”
Lục Nghiên Kiều nói: “Vâng, em tìm người quen chăm sóc, chắc chắn không thành vấn đề……”
Hạ Trúc Lịch vừa lòng ừ một tiếng, xoay người ngồi về trước máy tính
tiếp tục huấn luyện. Lục Nghiên Kiều thì lại thấy hình như kiểu nói
chuyện của cô và Hạ Trúc Lịch hơi sai sai chỗ nào đấy. Mãi đến khi cô
gái quản lý đội trợn tròn mắt hỏi: “Cái gì? Pu Thần có con á hả?” —— cô
mới đột nhiên tỉnh ngộ.
“Không phải con không phải con.” Lục Nghiên Kiều nói, “Là một con chim be bé nuôi trong nhà thôi.”
“Ồ.” Chị quản lý thở phào nhẹ nhõm.
Mấy đội viên vừa chơi game, vừa thương lượng tối nay ăn gì. Lục
Nghiên Kiều vốn tưởng không khí phải nặng nề vì chuyện đổi thành viên,
ai ngờ mọi người đều có vẻ rất nhẹ nhàng.
“Tối ăn thịt nướng đi, ăn quán hồi đầu tuần bọn mình đi ấy.” Lý Tư
Niên tính toán chuyện cơm chiều, “Món sườn bò bên đấy ăn khá ổn……”
“Cũng được đấy.” Đồng Chu Vũ nói, “Mày không hỏi xem chị bé muốn ăn gì à?”
Lý Tư Niên nghe vậy thì nhìn về phía Lục Nghiên Kiều, Lục Nghiên Kiều nhún vai tỏ vẻ chỉ cần ngon thì ăn gì cũng được.
“Trúc Lịch thì sao, Trúc Lịch muốn ăn gì?” Chị quản lý nhỏ nhìn về
phía Hạ Trúc Lịch ngồi ở bên cạnh. Chị ta có vẻ lớn hơn Lục Nghiên Kiều
một chút, chắc tầm 23 24 tuổi, dáng người nở nang quyến rũ, theo phong
cách trưởng thành điển hình, nói chuyện cũng dịu dàng nhỏ nhẹ, nghe như
mưa thuận gió hoà.
Hạ Trúc Lịch lại bơ sạch, nhìn thẳng vào Lục Nghiên Kiều: “Muốn ăn cái gì?”
Lục Nghiên Kiều nói rất thoải mái: “Ăn gì cũng được ạ, không phải anh nói sẽ đưa em đi ăn đồ ngon sao?”
Hạ Trúc Lịch nói: “Vậy thịt nướng đi.”
Nghe thấy mấy câu của Hạ Trúc Lịch, chị quản lý nhỏ cười gượng. Chị
ta nói: “Thế thì chị không đi nữa, mấy đứa chơi cho vui nhé.”
Bà tám Lục Nghiên Kiều cực kì mẫn cảm nhận ra một chút ái muội trong bầu không khí, cô chớp chớp mắt, làm bộ chẳng hiểu gì cả.
Nhưng tiếp đấy chẳng có chuyện gì bất ngờ xảy ra cả, chị quản lý nhỏ
ra cửa xong thì không quay lại nữa, còn đôi mắt của Hạ Trúc Lịch cũng
chưa từng dời khỏi màn hình. Lục Nghiên Kiều đành phải nhàm chán rúc
trên sofa chơi game tới tận trước lúc ăn tối…
Mãi đến khi sắp ăn cơm, cô mới tìm được cơ hội lén lút nhắn tin với
Lý Tư Niên trên QQ: “Có phải Hạ Trúc Lịch có gì đó với chị quản lý nhỏ
kia không á?”
Lý Tư Niên gửi sang một chuỗi dấu ba chấm, sau đó nói cực kì nghiêm
túc: Không thể nào, Hạ Trúc Lịch từ trước đến nay đều không có hứng thú
với con gái.
Lục Nghiên Kiều: Vờ lờ, không có hứng thú với con gái á?
Lý Tư Niên:……
Lục Nghiên Kiều: Câu đấy có nghĩa là……
Lý Tư Niên: Lời này chị đừng để Hạ Trúc Lịch thấy nhé, không thì em sợ chị sẽ bị lột một lớp da đấy.
Lục Nghiên Kiều rụt rụt bả vai, vụng trộm liếc Hạ Trúc Lịch một cái,
thấy anh không có phản ứng gì, cô vội bảo Lý Tư Niên xóa hết lịch sử trò chuyện đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT