Vào khoảng ba giờ sáng năm 2012, Phạm Ca tỉnh lại thì không thấy Ôn Ngôn Trăn trên giường.
Có luồng sáng lờ mờ hắt ra từ cánh cửa mở hé của thư phòng anh. Lúc Phạm Ca đẩy cửa đi vào thì thấy Ôn Ngôn Trăn đang hút thuốc, trước mặt còn
bày ly rượu và chai rượu nằm nghiêng nằm ngả, chân tay anh dài ngoằng
vắt vẻo trên ghế, tay trái cầm điếu thuốc, còn tay phải cầm ly rượu, đôi mắt nhắm hờ, không biết đang ngủ hay đang thức?
Ngay trên chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, chiếc gạt tàn để đó với những đầu
mẩu thuốc đã tắt lụi. Cả căn phòng vẫn còn nồng nặc mùi thuốc lá cay
nồng và mùi rượu thoang thoảng làm không gian trở nên bí bách. Phạm Ca
lặng lẽ thu dọn xong, mở quạt thông gió lên để thổi bớt mùi ra ngoài.
Trong lúc làm việc trong lòng không khỏi vui sướng.
Cô tự nhủ mình là một người vợ dịu dàng và thùy mị.
Sau khi dọn dẹp xong, Phạm Ca khe khẽ bước đến chỗ Ôn Ngôn Trăn, cúi đầu nhìn anh.
Một Ôn Ngôn Trăn thế này làm cô cảm thấy rất xa lạ, nhưng lạ chỗ nào thì cô thật sự không biết. Ôn Ngôn Trăn mà cô biết là người đàn ông tràn
đầy hơi thở tội lỗi, đuôi lông mày và ngôn ngữ cơ thể đều toát ra sự xa
cách ngàn dặm, như thể chỉ cần tới gần anh một chút thôi thì sẽ lãnh
trọn cú đấm xé gió thẳng vào mặt.
Mắt thấy mẩu thuốc lá sắp cháy đến ngón tay anh, Phạm Ca rón rén rút
điếu thuốc ra, nhưng vừa mới chạm vào đã bị một lực lớn xô ra ngay lập
tức, may là bàn làm việc đỡ được cô, có không là té lăn quay xuống đất,
không còn răng ăn cháo.
Phạm Ca tựa người trên bàn sách ngây người. Ôn Ngôn Trăn đột ngột mở mắt ra nên không kịp che giấu con ngươi tàn bạo lạnh lùng dưới đáy mắt.
Rượu làm cho đôi mắt của người đàn ông trở nên vẩn đục, như hổ phách mấy vạn năm.
"A Trăn..." Phạm Ca lẩm bẩm, trong lòng thấy hơi sợ hãi.
Tiếng gọi của cô như thức tỉnh Ôn Ngôn Trăn sau một giấc mộng dài. Anh
dụi đầu thuốc lá trong tay vào ly rượu, điều chỉnh lại vẻ mặt, dịu dàng
hỏi cô, "Sao em lại đến đây?"
Phạm Ca làm mặt lạnh, phát hiện Ôn Ngôn Trăn lừa cô. Anh vừa nhìn thấy
cô liền nhanh chóng di chuyển bàn chân, đá thẳng gạt tàn đầy mẩu thuốc
cháy dở dưới chân ghế vào trong góc.
Rốt cuộc anh đã hút bao nhiêu thuốc? Không chỉ thuốc lá mà còn có cả
rượu, nhìn chai rượu nằm ngổn ngang trên bàn là biết không ít chút nào.
"Ôn Ngôn Trăn..." Phạm Ca vừa định nổi bão.
Ôn Ngôn Trăn nhanh chóng ôm lấy eo cô, vùi mặt vào bụng cô, còn cố ý cọ
tới cọ lui, "Phạm Ca, em đừng tức giận mà. Chuyện của bố với chuyện công ty gần đây làm anh rất bực mình."
Phải, hẳn là như thế nhỉ? Cô gái dính xì căng đan với Ôn Cảnh Minh đã
cắt cổ tay tự sát phải nhập viện, hơn nữa nhờ sự giúp đỡ của những nhà
hảo tâm, vụ bê bối của Ôn Cảnh Minh lại càng xôn xao hơn. Cùng lúc đó
mấy cô nhân tình ngày xưa của ông ấy cùng tỏ ra đoàn kết lên tiếng ủng
hộ cô gái kia. Chuyện này khiến Ngôn Kiều mất sạch mặt mũi còn Ôn Ngôn
Trăn phải tất bật đi giải quyết vấn đề. Cuối năm lại là khoảng thời gian bận rộn nhất của dịch vụ hậu cần hàng hải. Trong bữa ăn tối cũng phải
có đến ba bốn cuộc gọi đến đòi mạng. Gần đây, anh càng ngày càng tham
gia nhiều buổi xã giao hơn, lúc về đến nhà cả người nồng nặc mùi rượu,
đợi đến khi cô xả đầy nước trong bồn tắm giúp anh thì anh đã ngủ mê mệt
trên ghế sô pha mất rồi.
Phạm Ca cúi đầu, xoa xoa tóc anh, dịu giọng nói: "A Trăn, em không thích anh hút thuốc, rượu cũng không tốt cho sức khỏe."
Anh gật đầu, giọng nói rầu rĩ.
"Anh nhớ kỹ lời Phạm Ca nói rồi. Sau này sẽ hút bớt thuốc, và uống ít rượu."
Đêm nay, chồng cô bỗng có một ý tưởng đột phá muốn chuyển nhà đến Hy
Lạp. Anh muốn bỏ lại tất cả ở nơi này, mua một ngôi nhà trắng tọa lạc ở
nơi đón ánh mắt trời rực rỡ nhất bên bờ biển. Anh sẽ làm một gã đánh cá
bình thường phụ trách nuôi cô vợ của mình trở nên béo tròn trắng trẻo.
Ôn Ngôn Trăn cứ hỏi đi hỏi lại như thế có được không.
Anh bắt đầu ôm cô quay vòng ra khỏi thư phòng rồi dừng lại vui đùa giữa
hành lang yên tĩnh. Xoay đi xoay lại khiến đầu óc cô chếch choáng như
trong cơn say, cuối cùng anh đưa cô vào phòng tắm.
Trong bồn tắm, anh đi vào cô từ phía sau. Phạm Ca choáng váng chịu đựng
sự điên cuồng của anh, từ chuyển động nhịp nhàng biến thành kịch liệt.
Cô nghe thấy tiếng thở dốc đèn nén ở phía sau tai mình biến thành gầm
nhẹ.
Cuối cùng, khi mặt trời lên cao tỏa sáng khắp nơi nơi, anh thì thầm nói nhỏ với cô.
"Phạm Ca à, mình chuyển nhà đến Hy Lạp nhé! Ở đó có ánh nắng rực rỡ, có
bãi biển với làn nước xanh thẳm nhất thế giới, có bãi cát trắng khúc xạ
dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh. Phạm Ca à, mình đến đấy nhé! Em
chắc chắn sẽ thích!"
Phạm Ca hỏi Ôn Ngôn Trăn vì sao, anh trả lời rằng đó là vì công việc.
Anh không nói rõ nguyên nhân muốn chuyển đến Hy Lạp với cô.
Ôn Ngôn Trăn rất có tài ăn nói. Anh bảo rằng: "Phạm Ca à, anh nghĩ em sẽ hoàn toàn thuộc về anh nếu ở Hy Lạp, còn ở đây em lại thuộc về rất
nhiều người." Câu nói ấy đã ngay lập tức lay động trái tim cô.
Chả có logic gì cả, nhưng ngay cả khi không có logic Phạm Ca vẫn thấy
trái tim ngọt ngào không tả nổi. Phụ nữ chưa bao giờ cưỡng lại được
những lời yêu từ người thương của mình.
"A Trăn, anh để em suy nghĩ một chút nhé." Mặc dù câu trả lời của Phạm
Ca khiến chồng cô có chút không hài lòng nhưng anh vẫn chấp nhận yêu cầu của cô.
Tối thứ hai, là ngày cuối cùng trước khi Tiểu Cao đến Thanh Đảo, cậu bé
gọi điện thoại tới từ Bồ Đào Nha, vẫn lễ phép hỏi thăm cô như mọi khi:
"Mẹ ơi, con chào mẹ ạ!"
Cậu bé báo cáo với Phạm Ca tất tần tật về lịch bay và đoàn tùy tùng đi
theo mình. Không những thế cậu bé còn đọc vanh vách những thủ tục khi
bay của hãng hàng không dành cho trẻ em nữa.
"Tiểu Cao à, con có vui không?"
Đứa bé ở đầu dây bên kia im lặng trong thoáng chốc, sau đó nhàn nhạt trả lời một câu "Có ạ!". Dù không nhìn thấy ánh mắt của con, nhưng Phạm Ca
có thể mơ hồ tưởng tượng ra được phiên bản mini của Ôn Ngôn Trăn.
Nhưng cô không muốn biến Ôn Gia Cao trở thành một Ôn Ngôn Trăn thứ hai, như vậy sẽ rất mệt mỏi.
"Tiểu Cao à, lần này mẹ sẽ không giống với mẹ lần trước đâu nhé." Phạm Ca cam đoan.
"Vâng ạ, thưa mẹ!" Cậu bé trả lời rất bình tĩnh.
Phạm Ca vừa cúp điện thoại, quay qua thì thấy Ôn
Ngôn Trăn thình lình đứng sau lưng làm cô giật nảy cả mình. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, anh tính làm chi hả? Nghe trộm ư? Hứ!
Cơ thể cô đột nhiên được ôm lên, Ôn Ngôn Trăn cười hì hì, "Phạm Ca, anh
ghen tị với Ôn Gia Cao chết đi được. Sao em có thể nói chuyện với thằng
bé dịu dàng như vậy."
Ôn Gia Cao? Phạm Ca nhéo một phát lên lưng anh, nhưng phát hiện mình
đang phí công vô ích. Người đàn ông này cơ bắp vô cùng săn chắc, Phạm Ca không thể làm gì khác hơn đành chơi tuyệt chiêu của mình, kẹp chặt cổ
anh, hung dữ tra vấn, "Ôn Ngôn Trăn, anh chẳng tốt với Tiểu Cao chút
nào!"
Đúng vậy, chồng cô luôn tỏ thái độ vô cùng hờ hững với cậu bé, làm Phạm
Ca suýt nữa thì quên luôn mình có một đứa con. Dường như anh cố ý làm cô quên đi đứa bé kia thì phải.
"Nếu Ôn Gia Cao là một bé gái giống em, biết đâu anh sẽ đối xử với nó tốt hơn một chút." Ôn Ngôn Trăn bưng bít nói.
Logic gì thế? Phạm Ca nhớ có lần Ngôn Kiều nói qua loa với cô là Tiểu
Trăn tuổi còn trẻ đã làm bố nên khó tránh khỏi lạnh nhạt với con cái,
vài năm nữa chắc chắn sẽ tốt hơn.
Cô thật sự không hiểu cách suy nghĩ này?
Nhưng nếu xét theo một khía cạnh nào đó thì cũng đúng. Phạm Ca nghĩ rằng trên thế giới này chắc chắn tồn tại một số suy luận vốn dĩ không tuân
theo một phép logic nào cả. Cũng giống như việc cô không thể nào hiểu
nổi tại sao bản thân lại kháng cự cậu bé kia vậy.
Sáng sớm ngày mùng 3, Phạm Ca cuối cùng cũng mơ thấy giấc mơ thường quấy nhiễu cô bao lâu nay. Cô thấy mình đang chạy trên một vùng đất đỏ vàng
nứt nẻ, đuổi theo một bóng lưng cao lớn. Nhưng đợi đến khi bóng lưng đó
quay lại, hình ảnh liền tan biến.
Rạng sáng hôm đó, Phạm Ca không nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn trên giường.
"A Trăn..." Phạm Ca chạm vào gối của anh, đầu lưỡi gọi ra cái tên vẫn còn dư âm trong giấc mơ.
Phải, Phạm Ca biết âm thanh mà cô cố gắng truy tìm trong giấc mơ là Ôn
Ngôn Trăn, và cô bị chính mình đánh thức bởi tiếng gọi "A Trăn" trong
giấc mơ.
Lần này Phạm Ca không tìm thấy Ôn Ngôn Trăn trong thư phòng, mà lại tìm
thấy anh trong phòng của trẻ con. Anh đang đưa lưng về phía cô, rón ra
rón rén đặt quyển truyện cổ tích lên giá sách, lau chùi, sắp xếp lại gọn gàng từng chút một.
Phạm Ca bụm miệng, len lén về lại phòng. Nếu Ôn công tử biết chuyện mình đang làm bị người ta phát giác chắc sẽ xấu hổ lắm.
Vào lúc ba giờ chiều, Phạm Ca đứng ở sân bay dõi nhìn cậu bé đang từ từ
bước lại từ lối đi dành cho khách Vip. Vì thời khắc này mà Phạm Ca đã
chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, từ đầu tóc, cách ăn mặc, và cả nụ cười nữa.
Cô phải đứng trước gương tập cười rất nhiều lần, cười làm sao để giống
một bà mẹ hiền lành và dễ gần nhất.
Cuối cùng Phạm Ca cũng đứng ở đây, cô hít vào một hơi thật sâu. Ôn Ngôn
Trăn không đi theo làm cô có chút căng thẳng. Lúc đầu anh có đi cùng cô
đến sân bay, nhưng tới giữa đường thì nhận được cuộc điện thoại, nghe
nói là có hacker xâm nhập vào hệ thống kỹ thuật của tập đoàn họ Ôn nên
anh đã vội vã rời đi ngay.
Phạm Ca chỉnh trang lại áo xống, đứng lại một tư thế dễ nhìn. Cậu bé
được bảo mẫu bế trong ngực đi theo phía sau hai vệ sĩ, người dẫn đường
bên cạnh là nhân viên an ninh sân bay.
Cậu bé bận chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, bên ngoài khoác áo len
cardigan màu đen có bốn nút gỗ, phía dưới là chiếc quần bò nhạt màu hơn
chiếc áo len. Khi ánh mắt chạm phải cô, bé khẽ dừng lại, sau đó vẫy tay
về phía cô.
Phạm Ca thở dài thườn thượt, rõ ràng tư thế vẫy
tay đó đã được huấn luyện khá cứng nhắc. Phạm Ca cũng giơ tay, cười toét miệng vung vẩy với bé.
Cậu bé sửng sốt, sau khi nói gì đó với bảo mẫu, cậu bé được thả xuống,
tự chỉnh trang lại quần áo, sau đó nhận cái túi trong tay bảo mẫu rồi
từng bước đi về phía cô.
Phạm Ca đứng ngẩn ra nhìn đứa bé càng lúc càng đến gần. Đó là lần đầu tiên cô quan sát cẩn thận khuôn mặt con trai mình.
Tiểu Cao là một cậu bé cực kỳ xinh đẹp. Mỗi bước chân nhỏ bé của con như có một sức mạnh to lớn làm tan chảy bức tường kiên cố trong trái tim
cô.
Cậu bé từng bước đi tới gần, gần đến nỗi cô có thể chạm tới mặt mũi bé. Bé dừng lại trước mặt cô, ngẩng đầu gọi.
"Mẹ ơi!"
Phạm Ca cúi đầu vuốt tóc con. Cô muốn nói gì đó nhưng thật sự không thốt nổi một lời, ngay cả câu cô đã chuẩn bị từ trước: Này, bé con, mẹ tới đón con rồi đây.
"Mẹ ơi, mẹ có thể ngồi xuống không ạ?" Cậu bé hỏi rất lễ phép.
Đương nhiên rồi, Phạm Ca nghe lời ngồi xổm xuống. Nhưng cậu bé mới chỉ
bốn tuổi, dù có ngồi xuống thì bé cũng chỉ cao đến lông mày cô.
"Con có mang đến cho mẹ một món quà đây ạ." Cậu bé mở cái túi nhỏ trong
tay, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau đó mở nó ra, cẩn thận cầm chiếc trâm
cài ngực được làm bằng hoa tươi dâng lên trước mặt cô.
Cậu bé cầm đóa hoa cài ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Đây vốn là một bông hoa cẩm chướng, được con làm thành trâm cài ngực đấy ạ. Vào ngày
của mẹ, bạn con đã làm chiếc trâm này như món quà tặng mẹ. Con cũng làm
một cái. Con cảm thấy mẹ cài em ấy lên ngực sẽ rất đẹp."
"Mẹ ơi, mẹ có muốn cài em ấy không ạ?" Cậu bé hỏi nhỏ nhưng đôi mắt lại ngượng ngùng nhìn đi hướng khác.
"Đương nhiên rồi. Tiểu Cao cài lên giúp mẹ được không nào?" Một câu
tưởng chừng rất đơn giản, nhưng phải khó khăn lắm mới có thể thốt lên.
Những lời nói ngây ngô của con bất giác làm cô cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Ngày hôm đó, cậu bé vụng về cài chiếc trâm lên ngực áo cô. Khoảnh khắc
ấy, Phạm Ca mới chân chính cảm nhận được mình chính là mẹ của một đứa bé bốn tuổi.
Con trai của cô tên là Ôn Gia Cao. Năm nay bốn tuổi, là một cậu bé cực kỳ xinh đẹp!
Đến khi Ôn Gia Cao gọi cô bằng từ "Ngài" lần thứ bốn, Phạm Ca liền đánh
một phát lên cái mông của cậu, "Ôn Gia Cao, con thử gọi mẹ bằng 'Ngài'
một lần nữa xem."
Cậu bé được cô ôm vào lòng đánh một dấu chấm hỏi to đùng trong mắt, "Phu nhân ơi, nếu con làm thế người sẽ phạt con thế nào ạ?"
Phạm Ca dương nanh múa vuốt: "Nếu con còn nói thế, cái mông của con sẽ phải đau khổ đấy."
Trong khoảng cách gần, Phạm Ca phát hiện lỗ tai của Ôn Gia Cao ửng đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT