“Điều này cũng đúng, người tôi phái đi, tối nay có thể lấy mạng cô ta!” Mộ Lạc Lạc đột nhiên nghĩ đến người mình thuê.

“Cô nhanh chóng báo tin tức cho bọn họ, trước tiên đừng cho bọn họ giết người!”Thiên Tịnh nói.

“Tại sao? Cô thương xót em họ cô rồi? Tôi nói cho cô, tôi luôn coi cô là bạn, nếu như cô dám bảo vệ em họ cô, đừng trách tôi không khách sáo.” Mộ Lạc Lạc tức giận nói.

Thiên Tịnh cong môi, “Tôi biết cô tức giận cô ta câu dẫn Cung học trưởng không tha, tôi đương nhiên sẽ không giúp cô ta rồi. Chỉ là nghĩ đến 1 cách khác tốt hơn, so với giết cô ta càng hả giận! Cô cùng người của cô nói bảo bọn họ theo dõi rốt cuộc Diệp Phi đi đâu, báo cáo bất kỳ lúc nào.”

Mộ Lạc Lạc nghĩ 1 lúc, gửi tin nhắn cho người mình thuê, cô ta cũng hiếu kỳ Diệp Phi ruốt cuộc đi đâu rồi.

Nếu như không phải cô ta bảo thị vệ trong biệt thự đều rút lui, Diệp Phi căn bản không thể ra ngoài dễ dàng như vậy, đương nhiên cũng không dấu được anh trai cô ta rồi.

Cung Trạch Vũ trong bệnh viện, ngạc nhiên nhìn thấy Diệp Phi đến tìm anh ta.

“Diệp Phi! Em đến như này cũng không báo 1 tiếng, anh có thể đi đón em.” Cung Trạch Vũ vội bước tới Diệp Phi.

“Em là ngang qua, cho nên vào thăm anh 1 chút.” Diệp Phi kéo ra 1 lý do.

Cô câu thúc ngữ khí, nghĩ đến muốn hỏi Cung Trạch Vũ sự việc ngày hôm đó, liền mọi loại bối rối.

“Anh đưa em đi gặp ba mẹ anh nhé!” Cung Trạch Vũ nói.

“Cái đó, trời muộn quá rồi, có khi bọn họ nên nghỉ ngơi rồi, em hay là không gặp đâu, anh đưa em tham quan 1 chút bệnh viện của anh, em vẫn chưa xem qua mà!” Diệp Phi cố gắng tìm chủ đề nói, chỉ sợ bối rối viết đầy mặt.

“Được, anh đưa em đi xem bệnh viện, có điều chúng ta rất nhanh liền rời đi rồi.”Ngữ khí Cung Trạch Vũ lộ rõ đáng tiếc.

Đầu Diệp Phi thấp xuống, mảnh đất này bị chiếm dụng đều vì cô, “Học trưởng xin lỗi, là em hại bệnh viện của anh bị buộc dời đi.”

Bước chân của cô đi theo Cung Trạch Vũ đến trước cửa sổ sát sàn cuối hành lang, ở đây có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao vô tận.

Cung Trạch Vũ dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Diệp Phi, tay anh ta nâng mặt Diệp Phi lên “Phi Phi, anh không cho phép em nghĩ như vậy! Đây là cuộc đo sức giữa đàn ông bọn anh, không biết bọn anh làm gì, làm như nào, đều không liên quan đến em. Anh chỉ tự trách bản thân không thể bảo vệ em thật tốt! Làm em bị ép làm việc ở công ty của Mộ Thương Nam.”

Ánh mắt Diệp Phi đặt trên khuôn mặt chân thành của Cung Trạch Vũ, sự ấm ấp của anh ấy không có gì thêm vào, phảng phất là buổi đầu gặp mặt của bọn họ.

“Học trưởng, em muốn hỏi anh 1 việc, người đàn ông mang nặt nạ bạc là anh sao?” Cô lấy dũng khí hỏi.

Ánh mắt Cung Trạch Vũ thu về, “Em nhìn thấy anh mang mặt nạ rồi?”

“Vâng, hôm đó lúc anh cứu em, anh đeo mặt nạ bạc.” Diệp Phi nhỏ tiếng nói.

“Có lúc, anh không muốn bạo lộ thân phận, liền đeo lên mặt nạ, anh không phải cố ý dấu thân phận trước mặt em đâu.” Cung Trạch Vũ nói.

“Em biết, anh mang mặt nạ chắc chắn có nguyên nhân của anh, em là muốn hỏi, người đàn ông đêm hôm đó, có phải anh không? Ở tiệm trai bao…” Diệp Phi ngừng nói, nghĩ đến đêm đó, cô liền rụt rè 1 chữ cũng không nói ra được. Tay cô vặn vào nhau, dường như không khí đều bị sự ngại ngùng làm tĩnh lại rồi, khó chịu làm cô muốn bỏ trốn.

Trong giây lát không đợi đến lời nói của người đàn ông, tim cô đột nhiên thả lỏng, có lẽ không phải Cung Trạch Vũ, là cô nghĩ nhiều rồi.

“Em đi trước đây. “ Âm thanh của cô lộ ra sự vui mừng, trời biết cô không muốn người đó là Cung Trạch Vũ.

”Diệp Phi!” Cung Trạch Vũ nắm lấy cánh tay Diệp Phi, “Là anh.”

Diệp Phi nâng mắt, ngạc nhiên nhìn người đàn ông “Anh, tại sao anh luôn không nói với em, vừa nãy hỏi anh, anh cũng không trả lời.”

Tim vừa thả lỏng lại bị lời nói của người đàn ông nâng lên.

“Anh sợ em không muốn nhắc đến sự việc đêm đó, cho nên mới cứ không nói với em. Anh biết đó là 1 đêm em cảm thấy nhục nhã, 1 đêm em không muốn nhắc đến nhất.”Cung Trạch Vũ đưa tay ôm cô gái vào lòng.

“Phi Phi, chúng ta quên đêm đó đi, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra!” Cung Trạch Vũ thì thầm nói.

Anh ta không muốn lại nghĩ đến, chỉ bởi vì 1 đêm anh ta quay về muộn, anh ta và Diệp Phi bỏ lỡ nhau, nhưng 1 đêm tính là gì, bọn họ còn cả 1 đời sống cùng nhau, chỉ cần Diệp Phi cả đời này đều là của anh ta, anh ta mãn nguyện rồi.

Diệp Phi ở trong lòng người đàn ông thân thể cứng nhắc, cho dù biết người đêm đó là Cung Trạch Vũ, cô đối với Cung Trạch Vũ vẫn là bài xích theo bản năng. Tay cô chống giữa 2 người, không cho anh ta dán lấy cô.

Đích thực là 1 đêm không muốn nhớ lại, đặc biệt là sau khi biết Cung Trạch Vũ chính là người đàn ông đeo mặt nạ bạc đó.

“Được, chúng ta về sau không nhắc đến nữa. Học trưởng, anh bỏ em ra, em phải đi rồi.” Cô nói.

Cung Trạch Vũ cúi đầu nhìn cô gái, tay anh ta xoa mặt cô, “Anh không phải người vô trách nhiệm, chúng ta nhanh chóng kết hôn đi, em trở thành vợ của anh, Mộ Thương Nam không dám bắt nạt em nữa.”

Ông nội Mộ Thương Nam tìm thấy rồi, hôn kỳ của anh ta và Thiên Tịnh cũng sắp đến rồi, anh ta sẽ không lấy em, anh không muốn em trở thành tiểu tam bỉ ổi.”

Sắc mặt Diệp Phi trắng nhợt “Em sẽ không trở thành tiểu tam của bất kỳ ai, nhưng em vẫn chưa chuẩn bị tốt để lấy anh, hơn nữa em đến đại học cũng chưa học.”

“Anh sẽ không ép em bây giờ gả cho anh, nếu em cảm thấy quá vội vàng, chúng ta có thể học đại học trước, đợi em tốt nghiệp thì kết hôn!Anh chỉ muốn cho em biết tình yêu của anh đối với em!” Cung Trạch Vũ nói.

Đầu anh ta cúi thấp dường như hôn môi Diệp Phi, đầu Diệp Phi phản xạ có điều kiện rủ xuống, cái hôn của anh ta chỉ rơi trên trán của cô.

Tim Cung Trạch Vũ đau đớn, cô vẫn là không tiếp nhận anh, cho dù anh vì cô trả giá tất cả, cô vẫn như vậy bài xích anh ta.

1 tia sáng lên lên từ trong rừng cây đối diện cửa sổ bằng kính, chụp lại ảnh Cung Trạch Vũ và Diệp Phi.

Góc độ bức ảnh rất tốt, từ góc độ chụp nhìn đi giống như 2 người đang hôn nhau.

Theo ngón tay người đàn ông ấn lên màn hình, bức ảnh được gửi đi.

Điện thoại Mộ Thương Nam đột nhiên vang lên, nhận được 1 tin nhắn, là MMS nặc danh gửi đi, anh ta mở tin nhắn, trên màn hình liền là bức ảnh Cung Trạch Vũ và Diệp Phi đang hôn nhau.

Tức thì, điện thoại anh ta ném trên đất, anh ta bước ra khỏi phòng, anh ta còn cho rằng cô đang nghỉ ngơi, không đi làm phiền cô, kết quả cô lại chạy đi hẹn hò với Cung Trạch Vũ!

Toàn thân anh ta đầy phẫn nộ xông ra ngaoài biệt thự, lái xe đi tìm người phụ nữ nhỏ của anh ta tính sổ, cô coi lời anh ta nói đều là cứt thối sao?

Trong không trung đột nhiên lóe lên vài tia chớp lợi hại, mưa to như trút nước.

Trong biệt thự, Thiên Tịnh và Mộ Lạc Lạc nhìn thấy Mộ Thương Nam tức giận đi, cười ngọt ngào, mặc dù lần này không cho người giết Diệp Phi nhưng bọn họ dám cá, kết cục của Diệp Phi sẽ so với chết còn đau khổ hơn!

Xe Mộ Thương Nam phi như bay trong mưa, giống như dã thú bị chọc giận, 1 chiếc xe trực diện lái tới, theo hướng xe của Mộ Thương Nam lái đến, trực tiếp đâm vào xe của Mộ Thương Nam.

Sau đó trong mưa to, nước mưa che chắn mọi tầm nhìn, tay Mộ Thương Nam chuyển động vô lăng, cố gắng hết sức tránh xe lái đến trực diện, nhưng chiếc xe đó chuyển hướng, đâm vào xe của Mộ Thương Nam, đâm xe Mộ Thương Nam bay lên…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play