Tim Thiên Tình thắt lại, cô ta nhìn Mộ Thương Nam cầu cứu, mặc dù anh chỉ ngồi trên sofa ở phòng cô một đêm thôi, nhưng cô dù sao cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh, anh không thể để cô cùng một giuộc với đám trai bao được?
Nhưng mà ánh nhìn lạnh lẽo của Mộ Thương Nam không hướng về cô, chỉ chăm chăm vào gương mặt của Diệp Phi
“Diệp Phi, chị thay Lạc Lạc xin lỗi em!” Cô ta nhắc nhở Diệp Phi, không nể mặt cô ta tức là không nể mặt Mộ Lạc Lạc và Mộ gia.
Tiếc là Diệp Phi không hề để ý đến cô ta, cô xoay đầu nhìn Liễu Họa, mắt ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương như bị ai đó ngược đãi!
Liễu Họa không nhìn được nữa, còn tưởng rằng con trai sẽ ra mặt, kết quả anh lạ làm như người dưng đứng nhìn thôi.
“Đủ lắm rồi! Lại ép cả chị họ mình như vậy! Trái tim để đâu chứ? Thương Nam, con xem người phụ nữ này độc ác tới mức nào?”
“Nếu tôi độc ác, thì con gái của bà tìm cho tôi ba trai bao thì cô ta là gì?” Diệp Phi chống trả.
“Làm sai thì không xin lỗi sao?” Mộ Thương Nam lạnh lùng hỏi.
Liễu Họa ôm chặt ngực áo, bà ta tức đến mặt xanh mét, thở mạnh!
Mộ Thâm đỡ lấy vợ mình, “Thương Nam mau gọi bác sĩ, bệnh tim của mẹ con tái phát rồi!”
Ông gọi một người hầu, bế Liễu Họa về phòng.
“Mẹ!” Mộ Lạc Lạc cất bước chạy theo.
Mộ Thương Nam một tay giữ lấy cánh tay em mình, “Quỳ xuống xin lỗi! Không thì cút khỏi Mộ gia, Nhiếp Hạo, khóa hết tất cả thẻ ngân hàng của nó lại.”
Lực của anh rất mạnh, trực tiếp đẩy Mộ Lạc Lạc xuống nền nhà.
Một tay kia thì gửi tin cho Sở Nhiễm, báo cho Sở Nhiễm đến khám bệnh cho mẹ mình.
Mộ Lạc Lạc từ dưới đất bò dậy, ngước mắt nhìn ánh mắt lạnh lẽo bức người của Mộ Thương Nam, anh giống như không phải đang nhìn em gái, mà giống như nhìn một người lạ, nên nói là đến cả người lạ cũng không bằng!
Cơ thể cô ta không kiềm được mà run lên, tuy là ngang ngược kiêu ngạo từ nhỏ, nhưng khi anh mình nổi giận cô ta vẫn rất sợ. Quan trọng nhất là vẫn là thẻ ngân hàng, không có tiền thì làm sao cô ta sống cuộc sống đại tiểu thư đây?
Cô ta cúi đầu, ép bản thân xin lỗi Diệp Phi, “Xin lỗi.”
“Anh không nghe thấy.” Mộ Thương Nam nói.
“Anh!” Mộ Lạc Lạc gào lên, nhưng sắc mặt Mộ Thương Nam càng thêm u ám, cô ta cắn răng hô to, “Xin lỗi!”
Nước mắt giàn giụa, trước giờ cô chưa từng chịu nhục như vậy.
“Nhớ kỹ, cho dù em là em gái anh, nếu em làm ra những chuyện bỉ ổi thì anh cũng không dễ dàng cho qua đâu!” Mộ Thương Nam cảnh cáo.
Mộ Lạc Lạc đưa tay lau nước mắt, “Em đã xin lỗi, còn chưa xong sao?”
“Lên lầu xem mẹ đi.” Mộ Thương Nam nói.
Mộ Lạc Lạc đứng dậy, tức giận nhìn Diệp Phi, “Diệp Phi, cho dù tôi xin lỗi thì đã làm sao? Cô đã bị đám trai bao dùng qua rồi, không có đàn ông nào chịu lấy cô đâu!”
Lòng Diệp Phi chợt trở nên lạnh lẽo, tin này truyền ra ngoài thì cô thật sự không cần lấy chồng nữa.
Không thể không nói, Mộ Lạc Lạc và Thiên Tịnh đều tàn nhẫn như nhau.
“Ai nói sẽ không có người muốn Diệp Phi?” Cung Trạch Vũ bước lên, “Phi Phi, anh đồng ý lấy em, em không cần trả lời anh ngay, lời cầu hôn này của anh có hiệu lực cả đời, chỉ cần em gật đầu, anh sẽ lấy em!”
Gương mặt Mộ Thương Nam nhăn lại trong một lát, “Người đâu, đuổi Cung Trạch Vũ ra ngoài! Mộ gia không cho phép người họ Cung bước chân vào!”
Theo lệnh của anh, Nhiếp Hạo dẫn người xông về phía Cung Trạch Vũ, đuổi anh ra khỏi Mộ gia.
Mộ Lạc Lạc vội vàng kéo tay Mộ Thương Nam, “Anh, anh không thể đánh anh ấy! Hôm qua ở khách sạn anh đã đồng ý cho em qua lại với Cung Trạch Vũ rồi!”
Sắc mặt Mộ Thương Nam cứng đơ, “Đưa tiểu thư đến Phật đường hối lỗi, phạt quỳ ba ngày!”
Mộ Lạc Lạc bị mấy người hầu kéo đi, cô ta không cam tâm mà quay đầu lại, “Anh, anh không giữ lời hứa! Hôm qua anh đã đồng ý rồi!”
Mộ Thương Nam vung tay một cái, người hầu kéo Mộ Lạc Lạc đi không dám chần chừ, còn Nhiếp Hạo thì đem người đến đánh đuổi Cung Trạch Vũ ra khỏi biệt thự.
Thiên Tịnh vội vã chạy đi tìm Mộ Lạc Lạc, may là hôm qua cô ta thông minh dùng thân phận của Mộ Lạc Lạc mướn phòng, nếu không hôm nay cô cũng bị lộ rồi, cô ta thay Mộ Lạc Lạc xin lỗi, chính là muốn Mộ Lạc Lạc nợ cô ta một ân tình, cô ta không yên tâm nên đi tìm Mộ Lạc Lạc dặn dò tuyệt đối không được khai cô ta ra.
Trong sảnh lớn chỉ còn Mộ Thương Nam và Diệp Phi, anh chầm chậm bước tới chỗ cô.
“Để em chịu ấm ức rồi, xin lỗi.” Mấy chữ sau anh nói với ngữ khí nặng nề.
Trái tim Diệp Phi đột nhiên đập nhanh, giọng nói nặng nề của anh suýt chút nữa khiến cô tưởng anh đang xót xa vì cô, nhưng anh lại là vị hôn phu của Thiên Tịnh.
Nhưng anh lại có thể tát Mộ Lạc Lạc, đánh Mộ Lạc Lạc, cô thật sự bất ngờ.
“Không…” Môi cô động đậy, muốn nói không có gì, nhưng đến bản thân cũng không biết rốt cuộc đêm qua mình đã bị xâm hại chưa, càng không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Mộ Thương Nam cúi đầu, ghé sát vào vành tai của cô, “Nếu em cảm thấy tối qua có gì không thỏa đáng, anh sẽ chịu trách nhiệm mọi thứ của em.”
Diệp Phi vô cùng kinh ngạc ngẩng lên nhìn anh, đầu của vẫn giữ trạng thái cui thấp, môi cô đập vào cằm của anh.
Cảm giác khác thường này tác động thẳng đến tim cô, giống như chạm phải nguồn điện.
Cô bị cảm giác của mình làm cho kinh ngạc rồi, bàn tay nắm chặt, móng tay thì đâm vào lòng bàn tay của mình, dùng cảm giác đau để nhắc nhở bản thân, người đàn ông này là vị hôn phu của Thiên Tịnh!
Hơi thở của Mộ Thương Nam càng mạnh, chỉ là chạm vào cô một chút, ngửi thấy mùi thơm của cô, chỗ bị phỏng của anh lại có cảm giác căng đau.
Anh nhíu mày, anh không còn lời nào với cơ thể của mình.
Giữa hai người vương vấn một bầu không khí mờ ám.
Sở Nhiễm cầm theo hộp cứu thương chạy vào trong biệt thự, “Mẹ của anh đâu?”
Lúc này Mộ Thương Nam mới kéo khoảng cách giữa mình với Diệp Phi ra, “Mẹ tôi ở trong phòng ngủ trên lầu. Có lẽ là do bệnh khó thở cũ, cô lên khám xem thế nào đi.”
Mẹ của anh một khi đã tức giận thì sẽ khó thở, trước đây cũng trải qua việc như vầy, nhưng mà không nguy hiểm đến tính mạng.
“Ừ, tôi biết rồi.” Sở Nhiễm đi lên lầu hai của biệt thự một cách quen thuộc.
Thời gian trôi qua không quá dài, Sở Nhiễm bước ra khỏi phòng, “Tôi đưa dì đến bệnh viện để theo dõi, tôi cảm thấy bệnh tim của dì ấy nặng hơn rồi, không chỉ là căn bệnh cũ nhịp tim không đều và khó thở nữa.”
Mộ Thâm dìu vợ của mình chầm chậm bước xuống lầu, “Thương Nam, bây giờ mẹ của con không chịu thêm đả kích được nữa, sau này không được đưa Diệp Phi về biệt thự, còn nữa, ý của mẹ con là bảo Thiên Tịnh ở lại đây chăm sóc bà ấy.”
Thiên Tịnh bước ra phỏi Phật đường thì vừa hay nghe thấy câu nói của Mộ Thâm, vội vàng chạy qua đỡ Liễu Họa, “Dì à, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho dì!”
Cô ta đắc ý nhìn Diệp Phi, cho dù quỳ xuống trước Diệp Phi thì có sợ gì, từ hôm nay trở đi cô ta đã có thể tiến dần từng bước để ở lại biệt thự của Mộ gia rồi!
Mộ Thương Nam hơi gật đầu, “Đượng thôi, con và Diệp Phi đi làm trước.”
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay của Diệp Phi.
Ánh mắt của Diệp Phi chăm chú nhìn ánh mắt đắc ý của Thiên Tịnh, không thèm né bàn tay của Mộ Thương Nam, chủ động đan mười ngón tay với anh, tình tứ như một đôi yêu nhau vậy, cô dửng dưng bước ra khỏi biệt thự cùng anh trước ánh nhìn của Thiên Tịnh, ngồi vào trong xe của anh.
Không cần nhìn thì cũng biết, gương mặt của Thiên Tịnh sẽ trở nên như thế nào!
Oa ha ha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT