Tay Diệp Phi xoa đầu Mộ Dã “Đúng vậy, cô muốn đưa Thiên Thiên đi, nhưng con có thể giữ bí mật cho cô không?” Nhìn vào đôi mắt trong veo của thằng bé, cô không nhẫn tâm lừa dối.
“Con thề! Con sẽ không nói ra ngoài!” Mộ Dã giơ ba ngón tay mập mạp lên thề. Ngay sau đó, cậu bé tiến sát đến bên Diệp Phi “Vậy cô có thể cho con đi theo không? Con đảm bảo con sẽ yêu thương Thiên Thiên.”
Diệp Phi cay đắng cắn môi mình “Cô phải ba năm mới có thể ra ngoài. Mộ Dã, con phải ngoan, mẹ đẻ con tìm thấy rồi, phải nghe lời mẹ đẻ con.”
“Nghe thấy chưa? Mộ Dã!” Sở Nhiễm bước vào phòng tiếp đón, ánh mắt sắc nhọn nhìn Diệp Phi.
“Phải, tôi đến đón con trai tôi. Diêp Phi, cô cũng có con gái có Mộ Ly, tại sao cô nhất định phải xuất hiện?” Sở Nhiễm chất vấn.
“Tôi chỉ đến tìm bản đồ của gia đình tôi.” Diệp Phi nói.
“Bây giờ cô tìm thấy rồi, tôi hi vọng cô không còn làm phiền đến gia đình nhà tôi. Mộ Dã vẫn là một đứa trẻ, không có năng lực phân biệt, không được lợi dụng sự lương thiện của nó!” Sở Nhiễm không khách sáo nói thẳng.
“Cô dựa vào gì mà nói Tiểu Phi Phi của cháu? Cô mới là người phụ nữ xấu xa!” Mộ Dã cầm lấy cốc nước trên bàn hất vào người Sở Nhiễm.
Nước nóng rơi vào người Sở Nhiễm, cô vội vàng tránh ra sau, Mộ Dã nhân cơ hội này chạy mất. Sở Nhiễm ướt hết, giận giữ nhìn Diệp Phi, chạy ra ngoài phòng tiếp đón đuổi theo Mộ Dã. Nhưng Mộ Dã sớm đã chạy thoát, không thấy bóng dáng đâu rồi. Cô vội vàng gọi điện cho Mộ Thương Nam, để người nhà họ Mộ đi tìm Mộ Dã, nhưng Mộ Thương Nam không đồng ý điều người, chỉ nói, anh sẽ không quan tâm đến việc của Mộ Dã nữa. Trái tim Sở Nhiễm lảo đảo, là vì anh biết Mộ Dã là con của cô nên mới không quan tâm việc của Mộ Dã sao? Cái nhận thức này khiến trái tim cô tan vỡ.
Cô lại nhấc điện thoại lên gọi “Giúp tôi tìm Mộ Dã, nó chạy mất rồi.”
Điện thoại vang ra giọng nói yêu nghiệt “Sao lại bắt tôi tìm Mộ Dã? Ba nó đâu?”
“Mộ Thương Nam không quan tâm đến việc của Mộ Dã nữa, nên tôi mới tìm anh” Sở Nhiễm nói.
“Chẹp chẹp, ba nó không quan tâm đến nó nữa, cô quan tâm cái gì? Thực sự coi mình là mẹ nó sao? Sở Nhiễm, cô từ lúc nào biến thành thánh nữ rồi vậy?” Người đàn ông đó trêu chọc.
“Tôi thành cái gì không liên quan đến anh, tôi yêu cầu anh cho người đi tìm Mộ Dã, thì anh cho người đi tìm! Nếu không đừng trách tôi lật mặt vô tình!” Sở Nhiễm nói dõng dạc.
“Chẹp chẹp, ngữ khí như này mới đúng, đây mới là Sở Nhiễm máu lạnh! Nhưng, cô muốn lật mặt vô tình như nào? Sở Nhiễm, cô chắc chắc cô làm như vậy, ba cô sẽ không giết cô sao? Đừng quên thứ ông ấy muốn là gì?” Người đàn ông nói xong thì cúp máy.
Sở Nhiễm suýt chút nữa đập nát điện thoại của mình, nếu như cô làm hỏng chuyện tốt của ba cô, ba cô nhất định sẽ không tha cho cô. Dường như việc tìm Mộ Dã là vô vọng, cô thậm chí Mộ Dã có thể chạy đi đâu cũng không biết, cô đành phải quay về bệnh viện của mình.
Diệp Phi nhìn thấy người đàn ông yêu nghiệt trong phòng tiếp đón “Thiên Thiên đâu?”
“Chẹp chẹp, thật là vô tình, tôi đến, cô đến nhìn tôi lấy một cái cũng không thèm nhìn, chỉ biết hỏi Thiên Thiên đâu? Có phải trong lòng cô, tôi không quan trọng một chút nào?” Mộ Ly thở dài.
“Chúc mừng anh trả lời đúng rồi, tôi chỉ quan tâm Thiên Thiên!” Diệp Phi lạnh lùng nói.
“Có lúc tôi đã nghĩ, cô quan tâm Thiên Thiên như vậy, rốt cuộc vì Thiên Thiên do cô sinh ra, hay là vì ba của Thiên Thiên là Mộ Thương Nam? Diệp Phi, bao nhiêu năm rồi cô vẫn không từ bỏ được anh ta, thậm chí cho dù bên cạnh anh ta có bao nhiêu phụ nữ sao?” Mộ Ly hỏi.
“Thiên Thiên là con gái tôi, tôi đương nhiên yêu thương nó” Diệp Phi đáp lời. Cô bỏ qua điểm mấu chốt trong câu hỏi của Mộ Ly, còn về vấn đề quan tâm hay không quan tâm bên cạnh Mộ Thương Nam có bao nhiêu phụ nữ, cô không muốn nghĩ đến, vì nghĩ đến đều là đau, đau đến xé tim xé phổi.
Rõ ràng đây không phải đáp án Mộ Ly cần “Nếu như chúng ta có một đứa con gái, cô có quan tâm đến nó như Thiên Thiên không?” Anh không can tâm hỏi tiếp.
“Cái giả thiết này vốn dĩ không có ý nghĩ gì, vì tôi sẽ không sinh con gái cho anh. Mộ Ly, chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm như vậy, việc không có ý nghĩa như này, không cần phải vướng víu nữa.” Diệp Phi nói.
“Sao cô biết, những việc này không có ý nghĩa với tôi?” Mộ Ly cay đắng cắn chặt môi “Thế thì nói việc có ý nghĩa đi, bản đồ ở đâu? Đưa tôi” Mộ Ly hỏi.
“Tôi sẽ không nói cho anh bản đồ ở đâu, nếu như tôi phải ngồi tù 3 năm, 3 năm sau khi tôi được ra ngoài, tôi sẽ tìm anh đổi lấy Thiên Thiên” Diệp Phi nói.
Mộ Ly lạnh lùng nói “Cô cảm thấy cô giấu đi tôi sẽ không tìm thấy sao?”
“Anh không thể tìm thấy” Diệp Phi nói dõng dạc.
Mộ Ly tay nắm chặt “Diệp Phi, tại sao nhất định phải ép tôi? Mộ Thương Nam ngồi máy bay ra nước ngoài rồi, lúc cô bị nhốt, anh ta nhởn nhơ ra nước ngoài, đây là người đàn ông ngày nhớ đêm mong của cô! Cô còn cần quan tâm đến con gái anh ta sao?” Anh đấm nắm đấm của mình lên bàn.
“Nếu như anh đến vì bản đồ, vậy chúng ta không còn gì để nói, có bản lĩnh, anh sẽ không để tôi bị kết án, tôi có thể đưa bản đồ cho anh, đưa Thiên Thiên đi.” Diệp Phi nói.
“Cô yên tâm, tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây, năm đó tôi có thể đưa cô ra, bây giờ cũng vậy, tôi có thể đưa cô ra!” Mộ Ly nói.
“Không. Anh hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi không muốn chạy trốn, tôi muốn đường đường chính chính bước ra khỏi cánh cửa này, năm đó việc tôi giết Mộ Lạc Lạc, đã điều tra rõ rồi là Thiên Tịnh làm, năm đó tôi vô tội, lần này cũng vậy, tôi cần vô tội ra ngoài” Diệp Phi nói. Cô biết rất rõ, nếu như lại một lần nữa để Mộ Ly đưa cô ra ngoài hậu quả sẽ như thế nào, cô lại thành đào phạm và chỉ có thể cầu xin sự bảo vệ từ Mộ Ly.
Lông mày Mộ Ly cau lại thành cục, đứng dậy ra khỏi cục cảnh sát, muốn để Diệp Phi vô tội ra khỏi đây, trừ phi chứng minh Thiên Thiên không phải con của cô, Diệp Phi không trùng hôn.
Diệp Phi bị giam giữ trong cục cảnh sát chờ ra tòa án, đã chờ ba ngày.
Sáng sớm ngày thứ tư, cô bị áp giải đến tòa án, nguyên cáo Mộ Thương nam đã đến hiện trường, cô đứng ở vị trí bị cáo, Mộ Ly, Sở Nhiễm, Liễu Họa, Cung Trạch Vũ, lão gia nhà họ Mộ cũng có mặt ở tòa án, và Thiên Thiên là bằng chứng thép cho tội trùng hôn của Diệp Phi, được coi như nhân chứng ngồi ở bàn nhân chứng.
Tình tiết vụ án rất đơn giản, thẩm phán theo thông lệ hỏi một chút về tình hình, liền bắt đầu đi vào quá trình kết án.
“Chờ một chút, tôi còn có một chứng cứ chưa đưa ra!” Mộ Thương Nam lấy ra một tập tài liệu đưa cho thẩm phán.
Quan toàn nhận lấy tài liệu, ngạc nhiên nhìn Mộ Thương Nam “Anh chắc chắn đệ trình cái này?”
“Đúng vậy, tôi phải đưa ra cái này, mời ông phán xử theo pháp luật”. Mộ Thương Nam nói dõng dạc, ánh mắt anh nhìn Thiên Thiên đang ngồi ở bàn nhân chứng. Thiên Thiên đột nhiên chớp chớp đôi mắt to của mình, không biết ông chú đẹp trai này, đưa ra chứng cứ mới, là thứ liên quan đến mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như ngừng lại.
Thẩm phán gật đầu “Nếu như cái này là anh tự nguyện đệ trình lên, thì tôi tuyên bố!” Ông cầm chứng cứ mới lên bắt đầu tuyên đọc...............................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT