45225.Diệp Phi kinh ngạc nhìn Mộ Dã, không nghĩ tới đứa bé này lại bảo cha mình không phải người.
“Có mắt nhìn đấy. Con làm sao biết cha con không phải người?” Cô rất muốn vỗ tay cho cậu bé này.
“Ba ba con độc tài, cái gì cũng đều phải nghe ông ấy. Con thích làm hacker, ông ta lại càng muốn con đi nhà trẻ làm mấy chuyện ấu trĩ. Bây giờ con lớn rồi, đúng là sỉ nhục con!” Mộ Dã nói.
Diệp Phi kinh ngạc nhìn cậu bé trước mặt. Một đứa bé còn chưa đầy năm tuổi lại làm hacker?
“Bạn của cô đã được cứu ra rồi, con có thể giúp cô tra số điện thoại của một người bạn được không?” Cô chợt nhớ tới chính mình còn chưa có số điện thoại của George.
“Nói cho con biết tên đầy đủ của hắn.” Mộ Dã lấy điện thoại di động của mình ra.
Diệp Phi báo ra tên họ George: “Thật có thể tra ra được sao?”
“Chuyện nhỏ thôi, chỉ cần thâm nhập vào cục điện thoại một chút, từ kho số liệu tìm tên người sử dụng là George, rồi tra tin tức hắn đăng ký là có thể biết người nào là bạn của cô.” Mộ Dã nói và tìm danh sách số điện thoại của những người tên George: “Bạn của cô bao nhiêu tuổi?”
“27 tuổi.” Diệp Phi nói.
“27 tuổi chỉ có một người thôi, chắc hắn là bạn của cô. Con gửi tin nhắn số điện thoại của hắn cho cô.” Mộ Dã nói.
Diệp Phi hít một hơi khí lạnh: “Con tìm tín hiệu điện thoại của những người gần nhất, sau đấy thêm số điện thoại của cô thôi.” Mộ Dã nói không hề sợ hãi.
Diệp Phi nghe được phía sau lưng nổi hết da gà. Cậu bé này cái gì cũng biết vậy?
“Chuyện đó, cảm ơn con.” Cô nỗ lực bình phục tâm tình. Cũng may là chiếc điện thoại di động này và số điện thoại là cô mới mua, mà tín hiệu cũng mới mở, chứ nếu không bị cậu bé đào ra bí mật của cô mất.
Con gái bảo bối của cô không thể để cho bất cứ kẻ nào biết, nhất là Mộ Thương Nam!
Ánh mắt của cô bỗng thấy trên màn hình điện thoại có một tin tức. Đầu đề là Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh cùng con trai tham gia hoạt động tập thể ở nhà trẻ, cả gia đình còn đoạt giải thưởng.
Thế nhưng nhìn ba người bọn họ đi qua cầu độc mộc với lại chơi mấy trò cái gì bóng bàn kia, cô thật tình nghĩ đúng là sỉ nhục Mộ Dã.
Tuy nhiên cô lại nhìn Mộ Thương Nam với Mộ Dã chơi mấy trò chơi ấu trĩ này, nhất là ảnh hai cha con đi trên cầu độc mộc bị ngã trên mặt đất. Đúng mất mặt! Khóe môi của cô cười to, ha ha ha.
“Cô nhìn cái gì? Không được nhìn!” Mộ Dã vươn tay nhỏ bé, bắt lấy điện thoại của Diệp Phi.
“Cậu bé cướp đồ của người khác là không lẽ phép nhé! Ha ha ha, kỳ thực hình dáng con ngã sấp mặt thật đáng yêu.” Diệp Phi sắp cười ra nước mắt. Trong tin tức, Mộ Dã bộ dáng uy nghiêm lạnh lùng lại như con sâu róm, trên người đều là bùn đất, trông giống như một chú mèo nhỏ mới nghịch đất bò ra.
“Phi Phi, cô cười rất không phúc hậu nha!” Mộ Dã lườm nguýt.
“Cô chính là thẳng thắn vậy đó, không có biện pháp nha! Ha ha ha!” Diệp Phi thực sự không kiềm chế được, nhìn dáng dấp cậu bé lạnh lùng cao ngạo này, cô thầm nghĩ cười.
“Cô thẳng thắn như vậy có tốt không? Không được, con phải xóa hết những cái tin tức này, nếu không sẽ bị giới hacker cười nhạo mất!” Mộ Dã tức giận tràn ngập khuôn mặt, cầm điện thoại di động bắt đầu thao tác.
“Mộ Dã! Tại sao con lại ở đây? Đi nhanh một chút, cha con đang tìm con đó.” Thanh âm của Thiên Tịnh từ xa truyền đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dã khi nhìn đến Thiên Tịnh liền thu lại tất cả biểu cảm, lại biến thành khuôn mặt băng giá, lạnh giọng dật ra ba chữ: “Đã biết.”
Cậu bé từ trên ghế nhảy xuống mặt đất, trực tiếp đi lướt qua người Thiên Tịnh, chưa từng liếc mắt nhìn Thiên Tịnh lấy một cái.
Thiên Tịnh sắc mặt tái nhợt, thái độ Mộ Dã đối với cô ta còn không bằng đối với người hầu.
Cô ta chuyển tầm mắt nhìn về phía Diệp Phi, ánh mắt sắc bén nhìn vào khuôn mặt Diệp Phi: “Lẩn trốn năm năm, cô trở về muốn chết sao? Nói đi, cô không trốn đi còn quay về làm gì?”
Cô ta chất vấn Diệp Phi, từ giây phút nhìn thấy Diệp Phi, lòng của cô ta vô cùng bất an, hoảng loạn như thể vị trí của cô ta sẽ không còn ngồi vững được nữa.
Diệp Phi lạnh lùng nhếch môi, ngón tay lắc ly thủy tinh rượu vang đỏ, nhìn màu đỏ rượu vang xoay chuyển, giống y như màu đỏ của máu.
“Cô cho là, cô và mẹ cô chiếm đoạt tài sản của nhà tôi là xong rồi sao? Tôi làm sao có thể để cho cô và Thiên Huệ an ổn sống như vậy? Đã là đồ của nhà tôi, tôi sẽ đoạt lại toàn bộ!”
Thiên Tịnh kinh ngạc, cô ta sợ nhất chính là điều này: “Bây giờ tôi là vợ của Mộ Thương Nam, chúng tôi cũng đã có con rồi, anh ấy sẽ bảo vệ tôi. Đừng quên, cô hại Mộ Lạc Lạc liệt giường đấy, nhà họ Mộ sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Cô chờ chết đi!”
Lòng Diệp Phi bị câu nói của Thiên Tịnh khiến cho đau nhói. Dù cho đã sớm biết bọn họ sinh con, dù cho đã nhìn thấy Mộ Dã, lúc nghe Thiên Tịnh nói như vậy, cô vẫn thấy đau.
“Ha ha, cái tên khốn nạn kia, cô thích thì cứ giữ lại bên mình qua tiết thanh minh đi. Tôi sẽ trừng trị tất cả luôn, đến lúc đó hợp táng các người một thể.”
“Cô! Cô quá cuồng vọng! Cô cho rằng cô là ai? Đến nhà họ Mộ cũng dám đối phó!” Thiên Tịnh tức giận hô lên.
“Tôi là Diệp Phi! Làm sao vậy? Không phục? Tôi chuyên trị các loại không phục!” Diệp Phi không khách khí kêu gào. Cô trở về không phải là để chơi mà là để báo thù. Những ai nợ cô, cô đều sẽ không bỏ qua.
Khuôn mặt của Thiên Tịnh rút gân, một cái tát hướng đến mặt Diệp Phi: “Cô chết đi!”
Ly rượu trong tay Diệp Phi lập tức hất thẳng vào mặt Thiên Tịnh, tất cả rượu đều văng lên mặt Thiên Tịnh.
Bản năng của con người khi bị công kích là sẽ dùng tay đỡ, vì vậy tay của Thiên Tịnh cũng theo bản năng mà thu lại, chưa hề đánh tới Diệp Phi, lại còn bị Diệp Phi hắt thẳng rượu lên mặt.
“A! Anh Thương Nam!” Cô ta hướng về phía người đàn ông đối diện khóc lóc.
Ánh mắt Diệp Phi rơi vào trên khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Thương Nam. Bảo sao Thiên Tịnh dám kêu gào với cô, thì ra sớm có âm mưu này.
Thế nhưng, cô là người đến Mộ Thương Nam cũng dám đối đầu thì cô còn sợ ai nữa?
Cô cứ như vậy trừng mắt nhìn Mộ Thương Nam bước ngày càng gần đến mình.
Ánh mắt cô gái như con mèo hoang dại kêu gào rơi vào mắt Mộ Thương Nam, một loại quen thuộc không rõ khiến trái tim anh đập loạn.
Thiên Tịnh túm lấy cánh tay Mộ Thương Nam: “Anh Thương Nam! Diệp Phi mới nói cô ta muốn giết chúng ta! Không để anh sống quá tiết thanh minh!”
Mộ Thương Nam nhíu con ngươi hẹp dài, nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ: “Em muốn giữ anh lại qua tiết thanh minh?”
Diệp Phi khinh bỉ cười ra tiếng: “Không để lại qua tiết thanh minh, chẳng nhẽ để qua năm mới à? Anh có nhiều thịt hơn heo chắc?”
Khuôn mặt Mộ Thương Nam co rút: “Em muốn chết?”
“Năm năm trước tôi đã muốn chết rồi, thế nhưng tôi vẫn sống được thật tốt! Mộ Thương Nam, tấm bản đồ mỏ vàng nhà tôi đã bị anh bá chiếm, anh còn không đáng chết sao?” Ánh mắt sắc bén của Diệp Phi đánh về phía mặt Mộ Thương Nam.
“Anh chiếm lấy bản đồ mỏ vàng nhà em?” Mộ Thương Nam trầm mặt xuống, hỏi ngược lại Diệp Phi, tựa hồ có chút không ngờ đến.
Diệp Phi tức nổ phổi. Không thể hiểu nổi người đàn ông này sao lại mặt dày như vậy, cái này cũng dám phủ nhận.
“Mộ Thương Nam, năm năm không gặp, anh khốn nạn đến cảnh giới mới rồi đấy!”
Cô đứng dậy muốn rời đi. Người đàn ông này, nói nhiều thêm một câu cũng có thể bị tức đến giảm thọ.
Mộ Thương Nam ngăn cản lối đi của Diệp Phi: “Nói rõ ràng!”
“Ha ha, chuyện chính anh làm, anh lại còn bắt tôi nói rõ ràng? Cút!” Diệp Phi cầm bát canh hải sản sốt bơ mà người phục vụ vừa mang tới, hất thẳng vào đũng quần người đàn ông.
Bỏng phế anh đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT