“Ôi! Trời ơi!” Liễu Họa bị dọa đến hồn bay phách lạc: “Con trai, con không sao chứ?”

Đấy là cả một bát canh nóng đấy!

“Diệp Phi! Sao con lại làm bỏng tổng giám đốc Mộ chứ! Con bé ngốc nghếch này, đã sớm bảo con không làm được đâu mà con cứ ương bướng không nghe lời! Mau về nhà với mẹ!” Thiên Huệ vươn tay kéo Diệp Phi.

“Cô à, cô đừng trách Phi Phi nữa. Con bé vẫn còn quá trẻ, không biết chăm sóc người khác.” Thiên Tình nói.

“Tôi không sao. Diệp Phi, em hãy gọi điện thoại cho Sở Nhiễm, bảo cô ấy mang thuốc mỡ trị bỏng đến.” Mộ Thương Nam ra lệnh.

“Vâng! Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy!” Diệp Phi nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Sở Nhiễm.

Mộ Thương Nam đứng dậy rời khỏi phòng ăn, về phòng ngủ của mình. Vết bỏng ở chân anh khá nghiêm trọng, cần phải được làm dịu vết bỏng gấp.

“Anh Mộ, anh sao rồi? Để em xem vết thương giúp anh nhé!” Thiên Tình đuổi theo anh.

“Diệp Phi, Sở Nhiễm mang thuốc đến, em cầm vào đây!” Mộ Thương Nam làm lơ Thiên Tình, ra lệnh cho Diệp Phi xong liền quay trở về phòng mình.

Đáy lòng Thiên Tình nghẹn lại, Mộ Thương Nam hoàn toàn không có ý trách cứ Diệp Phi. Bàn tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm. Đến cả chuyện đưa thuốc Mộ Thương Nam cũng đều để cho Diệp Phi làm!

“Bà Mộ à, tôi thấy Diệp Phi thực sự không thích hợp làm trợ lý của tổng giám đốc Mộ, hay là cứ để Thiên Tình ở lại chăm sóc tổng giám đốc Mộ đi thôi!” Thiên Huệ nói.

“Tôi cũng định như vậy” Liễu Họa nói. Đây cũng là một cơ hội tốt để Thiên Tình tiếp xúc và xây đắp tình cảm với Mộ Thương Nam.

Thiên Huệ kéo tay Diệp Phi lại, lôi ra ngoài biệt thự. Bà ta muốn lập tức ném cô cho Vương Kim Tài.

“Con không đi!” Diệp Phi vùng vẫy.

Thế nhưng bà ta chẳng quan tâm cô nói gì, vẫn cưỡng ép cô ra khỏi cổng biệt thự, nhét cô vào trong xe.

Cô liên tục đập cửa xe, nhưng cửa xe đều đã bị khóa, có làm cách nào cũng không thể mở được.

Lái xe dường như sợ cô bỏ trốn liền lái nhanh như bay vậy.

“Con sẽ không lấy Vương Kim Tài! Mẹ đừng hòng bán con lấy tiền!”

“Ha ha, mày còn nghĩ đến việc gả cho Vương Kim Tài cơ á. Nhưng mày không phải gái trinh nữa rồi, Vương Kim Tài cũng chẳng muốn mày đâu! Mày cứ đợi bị bán cho hộp đêm để người ta cưỡi đi!” Thiên Huệ độc ác nói.

Diệp Phi nghi ngờ nhìn người được gọi là mẹ ruột bên cạnh mình: “Rốt cục con có phải là con gái ruột của mẹ không vậy? Tại sao mẹ có thể hận con đến thế?”

Có thể nhẫn tâm bán con gái mình đứt ruột đẻ ra cho hộp đêm, Diệp Phi không thể nghĩ ra được Thiên Huệ rốt cục hận mình bao nhiêu.

Sắc mặt Thiên Huệ chợt thay đổi, như là đã bị Diệp Phi phát hiện ra bí mật: “Tao, tao đương nhiên là mẹ mày rồi. Nhưng cho dù có là mẹ, tao cũng không thể bao che cho mày được. Năm ấy nhà ta nợ tiền cậu mày, tao không trả nổi, nghiễm nhiên mày phải trả rồi! Đừng quên, cậu mợ mày chết vì tai nạn xe, tao mới phải trở thành người giám hộ cho Thiên Tình, cả cái nhà này sống dựa vào tài sản thừa kế của Thiên Tình. Làm người thì phải có lương tâm chứ!”

Diệp Phi cười lạnh ra tiếng: “Công ty của cậu vốn dĩ chẳng làm được ra tiền, Thiên Tình do mẹ nuôi lớn. Cho dù năm đó mẹ có nợ tiền cậu đi chăng nữa thì sớm cũng đã trả lại hết rồi!”

Từ nhỏ cô đã bị Thiên Huệ bắt vừa học vừa làm, tiền kiếm được đều dùng để phục vụ cho cuộc sống của tiểu thư Thiên Tình, thế mà Thiên Huệ vẫn muốn bán cô để trả nợ Thiên Tình cơ đấy.

“Chuyện đó, là do tao nợ quá nhiều tiền, nợ những mấy triệu nhân dân tệ!” Thiên Huệ viện cớ. Bà ta có chết cũng chẳng ngờ rằng Diệp Phi được Mộ Thương Nam cứu. Định mệnh thật là đáng sợ, nhưng thế thì đã sao, bà ta sẽ không để Diệp Phi có cơ hội ở bên Mộ Thương Nam nữa.

Bên trong biệt thự, Sở Nhiễm nhanh chóng phi xe như bay đến: “Tôi mang thuốc mỡ đến rồi.”

Liễu Họa ra lệnh: “Thiên Tình, con mang thuốc vào cho Thương Nam đi.”

Sở Nhiễm đưa thuốc cho Thiên Tình: “Đây là thuốc mỡ trị bỏng tốt nhất. Cũng may là tôi đi thăm bạn ở gần đây, nếu không thì bạn trai cô sẽ bị tàn phế rồi.”

Nhưng Mộ Thương Nam sẽ để Thiên Tình mang thuốc vào phòng mình sao?

Sở Nhiễm quyết định ở lại xem trò vui. Căn phòng của Mộ Thương Nam từ trước đến nay chưa từng để cho ai bước vào.

Thiên Tình không thể kiềm chế nổi sự vui mừng, cô ta còn chưa từng bước vào phòng của đàn ông. Đồng ý lời Sở Nhiễm, vội vàng chạy đi.

Mắt nhìn thấy Mộ Thương Nam bước ra từ phòng tắm, trên eo quấn một chiếc khăn tắm, để lộ ra thân hình rắn rỏi, cơ bụng từng múi săn chắc, đẹp đến mức không thể dời mắt!

“Cút ra! Gọi Diệp Phi vào đây!” Khuôn mặt Mộ Thương Nam đầy kích động và tức giận, thanh âm lạnh lẽo đến tổn thương người khác.

“Cô… Cô ấy biết mình gây họa nên đã chạy trốn theo cô của em rồi.” Thiên Tình vội nói.

“Khiến tôi bị bỏng mà vẫn còn muốn chạy trốn sao?” Mộ Thương Nam lấy điện thoại gọi cho Nhiếp Hạo “Bắt Diệp Phi lại cho tôi!”

Khuôn mặt Thiên Tình trắng bệch, chỉ mong Thiên Huệ hành động đủ nhanh, xử lý xong Diệp Phi rồi!

“Anh Mộ, Diệp Phi chưa từng phục vụ ai, không biết săn sóc, hay là cứ để em chăm sóc anh nhé!” Cô ta nhẹ nhàng nói, cầm thuốc mỡ bước đến bên Mộ Thương Nam, không tin sắc đẹp của mình không bằng Diệp Phi!

Mộ Thương Nam đoạt lấy lọ thuốc trong tay Thiên Tình, thanh âm lạnh lẽo “Cút ra ngoài! Đừng để tôi phải nói đến lần thứ ba!”

Thiên Tình bị lời nói lạnh lùng của Mộ Thương Nam dọa sợ run rẩy. Cô ta có thể cảm nhận được sự tức giận của anh, chẳng dám chọc giận anh hơn nữa, đành phải đi ra khỏi căn phòng của anh.

Sở Nhiễm nhìn Thiên Tình đi ra khỏi căn phòng, xém chút nữa là cười to thành tiếng, cái tên kia vẫn là tên quỷ mắc bệnh ám ảnh sạch sẽ!

“Thuốc mỡ bôi mỗi ngày ba lần, thay thuốc đúng giờ. Dù sao thì anh ấy cũng đã từng học ngành y, chắc là cũng phải biết điều này.”

“Cảm ơn cháu đã tới.” Liễu Họa nói.

“Cô đừng khách khí, cháu với tổng giám đốc Mộ là bạn học. Chút chuyện vặt này có gì đâu.” Sở Nhiễm nói đoạn liền rời khỏi nhà họ Mộ.

Sở Nhiễm và Mộ Thương Nam đã từng là bạn học cùng học ngành y. Sau này, Mộ Thương Nam kế thừa sản nghiệp gia đình thì không theo ngành y nữa.

Hơi kỳ lạ là không thấy Diệp Phi ở đây, Sở Nhiễm vẫn còn có việc cần phải nhắc nhở cô ấy, chỉ là vừa nãy quên mất. Cô gọi điện thoại lại cho Diệp Phi, thế nhưng trong điện thoại chỉ là tiếng tút kéo dài, điện thoại của Diệp Phi từ đầu đến cuối vẫn chẳng có ai nhấc máy.

-

Chiếc xe chở Diệp Phi dừng lại trước cổng một tòa biệt thự nhỏ, Vương Kim Tài bước ra đón.

“Người đưa tới rồi!” Thiên Huệ nắm cánh tay Diệp Phi, kéo cô xuống xe.

“Con nhóc thối tha này, làm hại ta thiếu chút nữa đắc tội tổng giám đốc Mộ!” Ánh mắt Vương Kim Tài xoáy vào cô bé trước mắt, đừng nói con bé này thay đổi một bộ quần áo, xinh đẹp lên bao nhiêu, khiến cho hắn dấy lên một trận tà hỏa.

“Chúng ta đã nói trước rồi, còn để mất nữa, cũng không phải là trách nhiệm của ta, ngươi không thể tìm ta đòi tiền!” Thiên Huệ nắm tay Diệp Phi không buông.

Vương Kim Tài phủi miệng: “Đó là đương nhiên! Người trong tay ta còn muốn chạy được ư?”

“Ha ha, ta khuyên ngươi nhanh bán con bé cho hộp đêm để đỡ đêm dài lắm mộng đi!” Thiên Huệ nhắc nhở.

“Ta coi như muốn bán thì cũng phải hưởng thụ trước đã! Đem người cho ta!” Vương Kim Tài cướp lấy Diệp Phi.

“Ngươi tự xem làm đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến ta nữa.” Thiên Huệ quay trở về xe, để cho tài xế lái xe đưa mình về nhà.

Vương Kim Tài lôi cô gái vào biệt thự: “Con nhóc thối tha này, tao xem mày còn chạy đằng nào!”

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Diệp Phi hô to.

Vương Kim Tài không kịp đợi mà đem Diệp Phi ném lên ghế sofa, cởi dây thắt lưng ra: “Giỏi thì kêu đi, để xem ở trong nhà tao, ai có thể cứu mày!”

“Ba, đây chính là con bé ba mua về đây hả?”

Hai thằng con trai của Vương Kim Tài nghe tiếng liền chạy ra.

“Chính là con nhóc thối tha này! Đừng nói ba không thương các con, chờ ta hưởng thụ xong rồi sẽ cho hai đứa các con!” Vương Kim Tài nói.

“Thế thì có gì vui đâu? Bằng không cha con chúng ta ba người chơi threesome?” Thằng con trai thứ hai của Vương Kim Tài nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play