45200.Ánh mắt Cung Trạch Vũ lướt qua bốn phía nhà thờ lớn, anh đã bố trí xong vệ sĩ, phòng bị có người muốn cướp bản đồ.

Tất cả khách mời đều nhìn chằm chằm Thiên Tịnh, đám người cúi đầu phát ra tiếng bàn tán nhỏ.

Đây chính là tài sản kếch xù đấy! Lại còn nghe nói nhà họ Cung và nhà họ Mộ vì tranh cướp Thiên Tịnh mà Mộ Thương Nam cũng gặp nạn rồi.

Thiên Huệ, Đỗ Mai nhìn chằm chằm tay Thiên Tịnh.

“Nhanh lên một chút, mở nhanh lên một chút đi, để khách khứa của chúng ta có thể chiêm ngưỡng!” Thiên Huệ thúc giục.

Bọn họ mời nhiều khách khứa tôn quý như vậy, chính là muốn khoe khoang tài sản, khoe khoang sự giàu có!

Thiên Tịnh xoay chìa khóa: “Học trưởng, chúng ta đã thống nhất rồi. Đoạt được mỏ vàng này, mỗi nhà chúng ta một nửa.”

Cô ta không quên xác định lại điều kiện. Hôm qua biết được Mộ Thương Nam đã chết, cô ta liền đồng ý kết hôn với Cung Trạch Vũ hôm nay, hai nhà bởi vì chuyện tài sản thừa kế mà thương lượng cả đêm.

“Ừ, ta đồng ý sẽ không thay đổi.” Cung Trạch Vũ nói.

Anh ta đồng ý thì sẽ không thay đổi, thế nhưng Dạ Thần một khi đã đáp ứng, có được vật này rồi sẽ như thế nào thì anh ta cũng không biết!

Anh ta thầm nghĩ cứ lấy được trước đã, giao cho Dạ Thần, nhanh chút cứu Diệp Phi!

Thiên Tịnh không kiêm chế đáy lòng kích động, lập tức cô ta sẽ trở thành quý tộc chân chính rồi!

Tay cô ta cố hết sức mở két an toàn, một cái hộp nhỏ nằm lặng trong tủ sắt.

Cô ta lấy hộp ra, ở trước tiếng kinh hô của mọi người mà mở nắp hộp, hiện lên trang giấy màu vàng thu hút mọi ánh nhìn của người xung quanh.

Cung Trạch Vũ lấy tờ giấy ra, tỉ mỉ kiểm tra, quả nhiên là một tấm bản đồ. Mặt trên rõ ràng có ký hiệu mỏ vàng.

Nhưng mà, những vị trí đều dùng chữ số để viết. Cho dù có nhìn thấy được bản đồ thì cũng không thể biết được mỏ vàng ở đâu.

“Tại sao lại có thể như vậy? Đều là chữ số, chúng ta làm sao tìm được?” Thiên Tịnh buồn bực.

“Nơi này có ý nghĩa chữ số biểu thị, có thể đối chiếu với cái này” Cung Trạch Vũ chỉ vào chỗ ghi chú trên bản đồ.

Anh ta cầm điện thoại di động chụp ảnh bản đồ, gửi tin nhắn hình ảnh cho Dạ Thần.

Tất cả mọi người đều chúc mừng nhà họ Thiên và nhà họ Cung sắp sửa leo lên vị trí bá chủ giới thương nghiệp rồi.

“Ha ha, cảm ơn lời chúc của mọi người. Chúng ta, nhà họ Thiên sẽ không bao giờ quên những người bạn tốt, sau đấy lại còn là bạn làm ăn hợp tác. Chờ chúng ta tìm được mỏ vàng, chúng ta sẽ thành lập tập đoàn nhà họ Cung và Thiên Tịnh. Đại gia có tiền cùng nhau kiếm!” Thiên Huệ đắc ý nói.

“Xem ra chúng ta cần phải ôm lấy Diệp phu nhân thôi, phát tài theo Diệp phu nhân!”

“Đúng vậy, chúng ta muốn hợp tác liền tìm Diệp phu nhân! Diệp phu nhân tiền tài nhiều như vậy, nhất định sẽ có hạng mục hợp tác tốt cho chúng ta làm!”

“Nhà họ Thiên và nhà họ Cung sau này hợp nhất rồi, chúng ta nhà họ Cung cũng sẽ không bạc đãi bạn cũ!” Đỗ Mai nói.

Một đám người sau đó tiến đến nịnh bợ.

Đang lúc mọi người chúc mừng, thanh âm cánh quạt vang lên, trực thăng đáp xuống cửa nhà thờ lớn.

Diệp Phi và Mộ Ly đi xuống khỏi trực thăng.

Mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Phi, bởi vì trên bản tin nói rằng, Diệp Phi bị bắt vì mưu sát Mộ Lạc Lạc!

Ánh mắt ác độc của Thiên Tịnh nhìn Diệp Phi. Diệp Phi mặc bộ lễ phục dạ hội màu bạc, đi đôi giày màu bạc, trên đầu có kẹp tóc thủy tinh, dung nhan trang điểm nhẹ nhưng lại đẹp như tiên nữ không dính bụi trần.

Mà Thiên Tịnh đàm phán cùng Thiên Huệ và nhà họ Cung cả một đêm, vành mắt thâm quầng đen xì. Váy cưới cũng chưa kịp đặt, tùy tiện chọn một chiếc, đương nhiên hôn lễ không thể hoành tráng hơn so với Diệp Phi.

Các loại không cam lòng tràn ngập lòng cô ta.

“Diệp Phi! Cô vượt ngục sao? Người đâu, nhanh bắt phạm nhân trốn tù!” Cô ta vội vàng hô, thế nhưng không ai để ý đến cô ta cả,, bởi vì Mộ Ly đã cho người bao vây toàn bộ nhà thờ lớn.

Cung Trạch Vũ đến gần nhìn Diệp Phi, trong lòng run rẩy không kiềm chế nổi. Điều anh ta không muốn để Diệp Phi nhìn thấy nhất, rốt cục vẫn để cô nhìn thấy rồi!

“Phi Phi…” Anh ta cất bước muốn lại gần Diệp Phi, cánh tay lại bị Thiên Tịnh kéo.

“Học trưởng, Phi Phi là phạm nhân trốn tù. Em biết anh vẫn cảm thấy chuyện chúng mình kết hôn là có lỗi với Phi Phi, nhưng chúng mình không thể bao che phạm nhân được!” Thiên Tịnh chỉ sợ Cung Trạch Vũ không buông bỏ được Diệp Phi.

“Chị họ khẩn trương như vậy làm gì, tôi là phạm nhân vượt ngục thì có liên quan gì đến các người đâu? Hay là chị sợ học trưởng vì tôi mà vứt bỏ chị?” Diệp Phi nói.

“Còn lâu! Người học trưởng yêu là tôi!” Thiên Tịnh tức giận hô lên.

“Là yêu chị, hay yêu tiền của chị? Học trưởng, anh nói đi!” Diệp Phi cười nhìn Cung Trạch Vũ.

Cung Trạch Vũ lúng túng,. Kỳ thực chỉ cần đợi một giờ nữa, anh ta xử lý được Thiên Tịnh, anh ta có thể đi tìm Diệp Phi rồi.

“Phi Phi, anh xin lỗi.” Anh ta bất lực nói, tay nắm chặt, hận đến tận cùng, lại không tìm được cách giải quyết. Chí ít trước mắt nhiều người như vậy, anh ta không thể quăng Thiên Tịnh đi được.

Diệp Phi đáy lòng lạnh lẽo, dù cho là Mộ Thương Nam hay Cung Trạch Vũ, dù cho là trúc mã thuở nhỏ hay người yêu sâu đậm thì cũng con mẹ nó vì tiền của Thiên Tịnh mà phản bội lại cô.

Khóe môi cô nhếch lên cười đầy nham hiểm. Cô không hành hạ bọn họ thì làm sao xứng đáng với bản thân mình đây?

“Chị yên tâm, tôi không phải đến phá hư các người! Chị họ có được hạnh phúc, tôi còn chúc phúc không kịp nữa là! Tôi chỉ là đến lấy lại đồ của mình thôi! Bản đồ mỏ vàng, nên trả lại cho tôi chứ! Dì, dì nói có đúng hay không?” Ánh mắt cô nhìn sang Thiên Huệ.

Thiên Huệ run lên, thiếu chút nữa quên cả thở: “Cô, cô nói cái gì?”

“Tôi gọi dì là dì đó! Dì coi tôi là con gái ruột mà nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, còn bảo tôi gọi dì là mẹ, lại bảo con gái ruột gọi mình là dì. Tôi có cần phải cảm ơn dì nuôi tôi như con gái ruột không?” Diệp Phi một câu nói vạch trần chân tướng sự thật.

Mặt Thiên Tịnh trắng bệch không còn chút huyết sắc: “Cô nói bậy! Dì, đây là con gái ngoan của dì đây! Còn muốn tới cướp tài sản thừa kế của con này!”

Cô ta vội vàng nhắc nhở Thiên Huệ.

“Đúng vậy! Diệp Phi, dù mẹ có đau lòng con, nhưng con cũng không thể đến cướp tài sản thừa kế của chị họ được. Đấy là cậu con để lại cho chị họ con đó.” Thiên Huệ liên tục nói.

“Dì làm người tốt cũng mệt lắm nhỉ! Chỉ vì tài sản thừa kế mà để con gái ruột cả đời gọi mình là dì, tống con vào ở ký túc xá của trường. Đáng tiếc con mệnh lớn, ốm đau bệnh tật nhưng không chết được! Mộ Thương Nam mang Thiên Tịnh đi thử máu, dì lại thay đổi máu của Thiên Tịnh thành máu của tôi! Dì, dì lấy máu của tôi đổi cho Thiên Tịnh, cuối cùng kết quả Thiên Tịnh là con gái nhà họ Thiên. Dì giải thích thế nào về kết quả thử máu này đây?” Diệp Phi chất vấn.

Mọi người ồ lên. Tất cả mọi người đều biết Thiên Huệ yêu thương cháu gái mà không thích con gái ruột thịt, nhưng lại không nghĩ tới Thiên Huệ sẽ ngược đãi Diệp Phi như vậy.

Không có người mẹ nào lại ngược đãi chính con ruột của mình cả. Dường như tất cả mọi người đều tin lời Diệp Phi.

“Con có chứng cớ gì, chứng minh ta tìm người thay đổi máu cho Thiên Tịnh? Cung thiếu gia, cậu còn không mau bắt Diệp Phi lại!” Thiên Huệ hung hăng nói, hận không thể đi tới xé xác Diệp Phi.

Diệp Phi khẽ nhướn đuôi lông mày: “Tôi có chứng cứ. Thiên Huệ, bà nói chuyện với tôi bằng cái thái độ gì vậy? Đây là thái độ của một người mẹ ruột sao?”

Cô cười nhìn Thiên Huệ. Cô chính là muốn từ từ xé xác Thiên Huệ và Thiên Tịnh, đem bọn họ ngược đãi thương tích đầy mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play