Diệp Phi nhìn người đàn ông yêu nghiệt từng bước tiến lại gần mình, cô tức tới muốn bể phổi!
Cô tát một bạt tay lên mặt anh, “Anh đi chết đi!”
“Muốn tôi chết? Dã tâm không nhỏ đấy. Đáng tiếc, cả đời cô cũng không làm được! Trang điểm cũng đẹp đấy! Tay nghề của thợ makeup tài quá. Cô như vậy mà có thể hóa thành dáng vẻ thần tiên, chắc sẽ bán rất được đây!” Anh nói một cách châm biếm.
“Chệt tiệt! Husky! Tôi giết chết anh!” Diệp Phi giơ chân đang mang guốc cao của mình đá vào đùi anh, có đá chết anh cô cũng không hả dạ!
Thế nào cũng không nghĩ tới, là do Husky sai người bắt cóc cô!
Một tay anh bắt lấy cổ chân của cô, tay kia giữ lấy cánh tay đang vung lên của cô, kiềm cô lại, “Đồ gặm nhấm, cô phải cảm ơn tôi, tôi bán cô cho hào môn, ít nhất cô có thể giống như cá chép hóa rồng.”
“Đồ khốn! Anh bán tôi, anh không phải là người!” Diệp Phi la lớn.
“Sai! Trước giờ tôi không buôn bán lỗ vốn, đều là người khác đặt hàng rồi tôi mới bắt người. Có người muốn cô, tôi cũng không ngờ tới. Cô đáng giá nhiều tiền như vậy, có biết có người ra giá bao nhiêu không?” Con ngươi màu tím của Mộ Ly lóe lên.
“Gía gì? Tôi sắp bị bán đi rồi, tôi còn quan tâm tới cái giá quỷ quái của anh nữa sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi đáng giá mười triệu, anh làm hư tổn tôi chút nào thì anh đừng mơ bán được giá tốt!” Diệp Phi mắng.
Cô nghĩ thông suốt một chuyện, Mộ Ly dùng cô để kiếm tiền, cũng nói là, Mộ Ly sẽ không làm gì cô, nếu không cô chết rồi thì anh ta thu tiền ở đâu chứ?
Mộ Ly nhảy xuống giường, sắc mặt tức đến co giật, ngón tay chỉ vào cô mà không thể nói được chữ nào.
Diệp Phi cười mỉm vô hại, “Sao vậy? Rất tức giận sao? Tôi cứ thích nhìn nét mặt của anh khi bị tôi làm cho tức chết mà không thể làm được gì đấy!”
Cô vỗ vỗ mặt anh, ha ha, coi cô làm anh tức chết như thế nào!
Miệng Mộ Ly giật giật hồi lâu mới phát ra thành lời, “Dám đấu khẩu với tôi, cô nhớ kỹ cho tôi! Người đâu! Mang bữa tối lên!”
Ánh mắt tím của Mộ Ly lóe lên, “Nhìn thấy chưa, lẩu phô mai bơ của Thụy Sĩ đó, không có phần của cô đâu! Cô nhìn tôi ăn đi!”
Anh biết Diệp Phi đi một quãng đường rất dài tới đây, đã một ngày một đêm không ăn gì rồi, anh cố tình kích thích thần kinh của cô.
Anh dửng dưng đi ngang qua cô, bắt đầu ăn bữa ăn sang trọng của mình.
Diệp Phi nhìn người đàn ông đi ngang qua mình, bàn tay nhỏ đưa ra, nắm lấy một bên của chiếc khăn, lúc anh đi qua thì chiếc khăn bị giữ lại.
Cô nhìn phía sau trơn nhẵn của anh, suýt chút sặc cười, “Ha ha ha, Husky, anh thích ăn trong tình trạng lõa lồ à!”
“Diệp...Phi!” Khóe môi anh phát ra từng chữ, thể hiện sự tức giận vô tận của anh, anh không gì là không thể, chỉ là nhiều lần bị Diệp Phi ức hiếp, bị Diệp Phi chơi ngay trước mặt cô.
Nhìn thấy đám người hầu đang ngắm “vật” nam tính của anh một cách mê đắm, tay anh cuộn thành nắm đấm, “Cút!”
Anh tuôn ra một chữ lạnh lùng, anh không phải là đồ vật mà người thì có thể nhìn được.
Đám người hầu vội vã chạy đi mất.
Mộ Ly quay người đi về phía Diệp Phi, “Không đợi được nên tháo khăn của tôi anh, muốn cho tôi làm sao?”
“Khỉ gió! Tháo khăn của anh thì muốn anh làm? Anh cướp tôi về thì muốn cưới tôi sao? Đều là người nặng hơn chục ký rồi, có thể trưởng thành một chút được không? Tôi là không ưa anh, thích lột trần anh để mọi người biết anh là đồ thụ nhỏ bé!” Diệp Phi nói oang oang.
“Tôi không phải thụ! Diệp Phi, cô muốn tôi chứng minh cho cô thấy khả năng của tôi sao?” Mộ Ly nói.
“Ha ha, không phải thụ thì cũng là công, tôi không hứng thú với năng lực của anh, nghe nói anh nam nữ đều ăn tất, khẩu vị thật tốt, cái gì cũng ăn được hết. Anh từ từ ăn, tôi về phòng nghỉ ngơi đây.” Diệp Phi nói oang oang, nhưng mà không đưa mắt nhìn lấy anh một cái, cô không thèm hứng thú với anh, còn sợ nhìn rồi bị đau mắt nữa!
“Cô nghĩ nếu không có tôi, cô có thể bước ra khỏi căn phòng này sai? Cô cứ ngoan ngoãn ở đây nhìn tôi ăn đi!” Mộ Ly bước về phía bàn ăn, cứ bắt đầu ăn lẩu với bộ dạng trần trụi như vậy.
Anh tự nhận bản thân là đàn ông mạnh mẽ, tuyệt đối không thua Mộ Thương Nam, lại bị cô gái nhỏ này coi thường, anh tuyệt đối phải để cô biết anh cường tráng tới cỡ nào.
Diệp Phi chớp chớp mắt, thật tình là hận cô không chết được, cô đã đói lắm rồi, anh còn cố ý ngồi ăn trước mặt cô.
Ăn thì ăn đi, cô đi về phía sofa ngồi xuống, vừa đói vừa mệt, cô ngồi xuống nghỉ một lát, sofa mềm mại giống như cái ôm bao bọc cô lại.
Mộ Ly gắp miếng tôm, bỏ vào nồi lẩu pho mát bơ, ăn ngon lành, ngước mắt lên thì lại thấy cô gái hỏ đã ngủ trên sofa rồi!
Anh sải bước tới chỗ cô, nhìn bộ dạng lúc cô ngủ, toàn thân anh nóng bừng, đặc biệt là đôi môi của cô, môi cô rất đẹp, mềm mại khiến người ta muốn hòa vào làn môi của cô.
Chỗ nào đó trên cơ thể của anh rục rịch ngóc đầu dậy, muốn chui vào miệng cô…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT