“Để hắn đổi. Thả cho hắn đi” Mộ Thương Nam ra lệnh.
“Ừm. Tất cả các camera đều ghi lại rồi, tôi sẽ gửi cho anh” Sở Nhiễm nói.
“Gửi qua đây. Người của tôi đang ở bên ngoài chờ hắn” Mộ Thương Nam cúp máy, rất nhanh video đã được gửi đến điện thoại anh.
Mộ Thành tiến đến gần “Có người muốn đổi máu của Thiên Tịnh?”
“Vâng, người này sẽ không chạy thoát” Mộ Thương Nam nói.
“Con sẽ công khai thân phận của Diệp Phi?” Mộ Thành hỏi
“Bây giờ không được, Phi Phi sẽ gặp nguy hiểm, trước tiên cháu sẽ xử lý những kẻ muốn hại Phi Phi” Mộ Thương Nam nói.
“Điểm này ta ủng hộ con, con là đàn ông có việc gì thì phải tự mình gánh vác.” Mộ Thành nói.
“Ông, ông yên tâm, cháu sẽ không cho ông cơ hội, để ông tìm bà nội cho cháu đâu!” Mộ Thương Nam lạnh lùng nói. Nghĩ đến việc Diệp Phi ôm Mộ Thành, anh vô cùng tức giận, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn tranh giành phụ nữ với anh, nghĩ xem, thể lực có đủ không? Anh bước nhanh ra khỏi phòng.
Mộ Thành cũng bước ra khỏi phòng, sang phòng ăn ăn tối, ông nở một nụ cười, đứa cháu này cái gì cũng làm ông hài lòng, duy chỉ có không biết làm cho phụ nữ thích, ông không ép tiểu tử thối này, chỉ sợ cháu dâu đến tay rồi còn bay mất.
Hai người một trước một sau đi vào phòng ăn, những người khác đều đến đủ cả rồi, chỉ chờ Mộ Thành đến là có thể nhập cuộc.
Mộ Thành ngồi ở vị trí chính, Mộ Thâm ngồi phía bên tay phải ông, và Mộ Thương Nam nên ngồi bên tay trái ông, “Phi Phi, hôm nay cháy ngồi bên ông”
Diệp Phi nghe lời đi đến, ngồi bên cạnh Mộ Thành, Mộ Thương Nam chỉ có thể ngồi bên cạnh Diệp Phi.
Liễu Họa phải ngồi bệnh cạnh Mộ Thâm, bà đẩy Thiên Tịnh lại phía bên kia của Mộ Thương Nam, để Thiên Tịnh ngồi sát bên Mộ Thương Nam.
Bên cạnh Thiên Tịnh là Mộ Lạc Lạc, Mộ Ly ngồi bên cạnh Liễu Họa.
Mộ Thành nâng chén rượu lên “ Hôm nay là tiệc chào mừng Mộ Ly trở về ngôi nhà cũ của nhà họ Mộ, người nhà họ Mộ bôn ba bao nhiêu năm, rất hiếm khi mới có thể tụ họp, Ta hi vọng người nhà họ Mộ mãi mãi đoàn tụ! Mộ Ly, sau này đón ông cháu về đây, bao nhiêu năm rồi, tất cả mọi việc hãy để gió cuốn đi.”
Mộ Ly cong môi “Cháu sẽ nói ông cháu, cháu nghĩ đến lúc đó, ông sẽ trở về”.
“Thế là tốt rồi! Mọi người cạn ly nào” Mộ Thành nâng ly lên, chạm ly với mọi người.
“Thiên Tịnh, con sau này sẽ là thiếu phu nhân tương lai nhà họ Mộ, việc của gia đình, con phải gánh vác nhiều, Mộ Ly là chú em con, con phải để ý chăm sóc nó!” Liễu Họa vội vàng tuyên bố thân phận của Thiên Tịnh.
“Dì, con sẽ chăm sóc tốt Mộ Ly!” Thiên Tịnh nói dịu dàng. Cô lấy đũa gắp thức ăn cho Mộ Ly.
“Cảm ơn chị dâu nhiều, có chị dâu chăm sóc, cuộc sống của tôi ở nhà họ Mộ sẽ rất vui” Mộ Ly thờ ơ.
Mộ Thành mặt lạnh lùng “Diệp Phi và Thương Nam còn chưa ly hôn, người làm mẹ như con lại để con trai mình trùng hôn?”
“Ba, ly hôn không phải việc sớm muộn sao? Chỉ cần Thương Nam ký tên, Diệp Phi bất cứ lúc nào cũng có thể là gái bị chồng bỏ” Liễu Họa nói.
“Ồ ồ...cũng đúng! Thế Thương Nam ký tên đi!” Mộ Thành nói.
Mộ Thương Nam vừa cho đồ ăn vào miệng suýt nữa bị chết sặc, ông rốt cuộc là đang giúp ai?
“Tâm trạng con tốt, không muốn ký tên!” Anh lạnh lùng nói.
Diệp Phi nghe anh nói, suýt nữa bị tức chết, vừa nãy anh nói, tâm trạng anh không tốt, anh không ký tên, bây giờ lại nói tâm trạng tốt cũng không ký tên? Đúng là khốn kiếp! Tóm lại tâm trạng anh ta tốt hay không tốt, anh ta cũng không chịu ký tên.
“Chị họ, thật ngại quá, chồng em không muốn ký tên, vậy nên chị tiếp tục là người thứ ba đi! Chồng ăn đi!” Cô cố ý cười điệu hồ ly, lấy đũa gắp thức ăn cho Mộ Thương Nam.
Thiên Tịnh lập tức phát hiện ra vấn đề “Anh Thương Nam không thể ăn cay! Em họ em gắp nhầm thức ăn rồi!”
“Xời! Còn muốn làm vợ của anh trai tôi, chị cũng xứng sao? Đến anh trai tôi thích ăn gì cũng không biết” Mộ Lạc Lạc nói leo.
Diệp Phi ghé sát vào tai anh nói nhỏ “không ăn cay thì ký tên ly hôn!”
Ánh mắt Mộ Thương Nam quyện lấy cô gái đang huênh hoang, to gan thật dám uy hiếp anh!
“Con dạo này rất thích ăn cay” Anh cầm đũa gắp món gà cay Trùng Khánh cho vào miệng.Cảm giác tê tê cay cay nóng bỏng trong miệng anh, anh trước giờ chủ yếu ăn đồ thanh đạm.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Mộ Thương Nam lại thích ăn cay?
Diệp Phi nhìn Thiên Tịnh với anh mắt khinh thường, xem cô ngược đãi anh như thế nào, cô cuối cùng cũng tìm ra cách hiệu quả để ép Mộ Thương Nam nhanh ly hôn. Cô tiếp tục gắp đồ ăn cho anh, toàn bộ đều là món cay.
Mộ Thương Nam cay mặt đỏ bừng bừng, góc trán ra đầy mồ hôi, ánh mắt anh quyện lấy cô, quả nhiên cô hận anh không chết!
“Chồng! Anh ăn nhiều vào! Dạo này anh gầy đi rồi đấy” Diệp Phi cười lông mày cong cong.
“Đi múc cho anh bát canh! Anh phải bồi bổ!” Mộ Thương Nam nói. Anh muốn uống chút canh để làm giảm cay trong miệng.
Diệp Phi nghe lời đi lấy một bát canh cho anh, canh bò nhân sâm nóng, nhưng Diệp Phi không biết trong canh có gì, một viên hình trụ, giống như một đoạn lạp xưởng lớn. Cô dùng muôi múc một miếng lẫn nước canh đút cho anh ăn, đương nhiên không để cho anh tự uống rồi, cô phải để anh uống lúc canh còn nóng.
Mộ Thương Nam nhăn nhó, không hiểu sao nhà lại chuẩn bị loại canh này, cái này để bồi bổ anh chảy máu cam sao? Nhưng hiếm khi anh được người phụ nữ của mình đút cho, anh đương nhiên phải ăn rồi. Một ngụm canh nóng vào mồm anh, anh suýt nữa cay đến hít ngược khí lạnh, tất cả vị cay và tê, không biết bị canh nóng làm tăng gấp mấy lần.
Anh nắm chặt tay, người phụ này kiếp trước chắc chắn có hận thù với anh.
“Anh quên mất phải ăn chất dinh dưỡng, em đi vào phòng anh lấy cho anh” Anh dặn dò cô.
Diệp Phi đành phải bỏ bát xuống, đứng lên đi về phòng Mộ Thương Nam tìm chất dinh dưỡng, anh từ khi nào bắt đầu uống thuốc dinh dưỡng? Khỏe như thú dữ còn cần ăn thứ đó? Cô đã có cách.
Nhưng cô tìm tất cả mọi nơi trong phòng, cũng không tìm thấy cái đó, chính là lúc cô mở ngăn kéo cúi đầu tìm, cô nghe thấy tiếng bước chân đàn ông đang đi đến. Đoán là anh chờ, không kiên nhẫn được nữa, về phòng hỏi cô.
“Tôi không tìm thấy, anh tự tìm đi” Cô nói mà không quay đầu lại.
Cánh tay anh ôm lấy cô từ phía sau, kéo cô ôm trọn vào lòng, hơi thở của anh gấp gáp sau tai cô.
“Cố ý cho tôi ăn cay, anh phải phạt em thế nào đây? Mộ Thương Nam khẽ hỏi.
Diệp Phi đẩy tay anh ra “Anh có thể không ăn mà”
“Tôi không ăn, em bắt tôi ký tên! Diệp Phi, trò chơi do em mở đầu, nếu như em đã bắt đầu, thì ngoan ngoãn chơi tiếp cho tôi!” Giọng anh phát ra.
Tay anh lật váy cô lên.
Diệp Phi hoang mang hết mức, trạng thái của anh không đúng, toàn thân anh nóng lên, còn cái gì cứng cứng chạm vào bên dưới cô.
“Tôi không chơi trò gì hết. Tôi đói rồi. Tôi đi ăn cơm.” Cô vặn vẹo muốn rời đi,
“Trò chơi đã bắt đầu, em không có tư cách dừng lại! Vừa khéo anh cũng đói rồi, mình cùng ăn!” Tay Mộ Thương Nam kéo chướng ngại vật cuối cùng trong váy cô xuống, để hai người tiếp xúc mà không có trở ngại nào.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT