Lăng Tuyết hận tới cắn răng, cô ta chỉ giả vờ ngây thơ, giả vờ quan tâm Thủy Tinh, kết quả khiến bây giờ cô ta có miệng cũng không nói được, giống như cô ta thật sự có ý với Thủy Tinh vậy!
Quả thực là bị Thủy Tinh hại chết!
“Dì, dì đừng tức giận, con thật sự không phải đồng tính! Con không có ý gì với Thủy Tinh cả!” Cô ta vội vàng giải thích.
Bà ta tức giận đi ngang qua Lăng Tuyết, sau lưng là đám phụ nữ quý tộc chỉ chỉ trỏ vào cô ta cười cười nói nói, cô ta sắp không còn mặt mũi nào rồi!
Lăng Tuyết vo tay thành nắm đấm, đây là lần đầu tiên Đào Dung tức giận với cô ta kể từ khi cô ta đặt chân vào Bắc Minh gia, cô ta cùng Đào Dung rời đi mà không dám nói thêm lời nào.
Bắc Minh Phong cũng kéo Thủy Tinh đi, đỉnh đầu toàn là sừng, tức giận hơn là người cắm sừng cho anh lại là phụ nữ!
Anh kéo Thủy Tinh tham gia bữa tiệc ở sân trước trong nhà thờ. Nếu không phải là hôn lễ của anh em tốt của mình thì anh đã đưa cả nhà về rồi.
Diệp Phi cười đến sống hông, cô thèm tin Thủy Tinh sẽ chơi đồng tính!
Đôi mắt cô nhíu lại, đây tuyệt đối là cách tốt để trả thù tình địch!
Tay cô vắt ngang vai anh như anh em, chớp mắt như mèo chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt.
“Hình như không thể kết hôn cận huyết thống nhỉ?”
Mộ Thương Nam kinh ngạc, không hiểu sao cô gái nhỏ có thể thốt ra câu đó, nhưng cô cười rồi, đây là nụ cười đầu tiên của cô trong hôn lễ của họ cho tới bây giờ.
Trời ơi, chỉ cần Mộ Thương Nam dám động vào cô một tí cô sẽ đợi Thiên Tịnh tỉnh dậy, nói cho Thiên Tịnh biết, bảo đảm khiến Thiên Tịnh tức chết lần nữa!
Mộ Thương Nam thu ánh mắt lại, khiến Thiên Tịnh tức tới trở thành người thực vật? Anh phải cảm ơn cô sao? Đỡ cho anh phải ra tay rồi!
“Em đang ám chỉ tối nay anh phải cùng em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng à?”
“Mộ tổng, anh nghĩ nhiều rồi! Tôi hoàn toàn không có ý đó. Anh giữ lại trinh tiết đợi chị họ của tôi đi!”
Mộ Thương Nam đen mặt, anh đợi Thiên Tịnh làm gì?
Người phụ nữ của anh trước giờ đều là Diệp Phi! Đều đã kết hôn rồi, anh không yêu cầu cô gái nhỏ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, não anh bị úng rồi sao?
Anh đảm bảo sẽ khiến cô nhận thức sâu sắc rằng, làm vợ của anh là cảm giác như thế nào!
Lần đó làm cô bị thương, anh biết cô chưa hưởng thụ được sự cưng chiều của anh dành cho cô, nhưng lần này anh sẽ khiến cô say đắm sự sủng ái của anh, lưu luyến chiếc giường của anh!
“Thiên Tịnh rất hiền lành, trước giờ sẽ không tính toán những việc này. Em thay cô ấy kết hôn, thay cô ấy thỏa mãn yêu cầu của anh, cô ấy sẽ vui mà.”
Anh kéo tay cô, dẫn cô ra ngoài sân trước.
Nơi đây bày bàn buffet kiểu Tây, đều là món ăn cao cấp, toàn bộ đều được vận chuyển bằng đường hàng không tới đây từ nước ngoài vào sáng sớm.
Diệp Phi đi theo Mộ Thương Nam để kính rượu cùng quan khách, Mộ Thương Nam không cho cô dùng thức uống thay thế, anh nói việc này là không tôn trọng quan khách, cô chỉ đành uống rượu vang cùng khách, nhưng tửu lượng của cô không nhiều, một lúc sau thì mặt cô đã đỏ lên rồi.
Cung Trạch Vũ chưa đi, anh thay một bộ vest sạch sẽ, xử lý sạch sẽ vết thương của mình, anh vẫn luôn cầm bó hoa cưới của Diệp Phi, giống như vị thần hộ mệnh đứng phía sau Diệp Phi.
Diệp Phi nhìn ánh mắt thâm tình của học trưởng, trong lòng cảm thấy rất đau. Cô rất muốn nói một câu với Cung Trạch Vũ, bảo anh về, không phải nhìn cô kết hôn, cô cảm thấy mình quá tàn nhẫn với anh.
Nhưng mà Mộ Thương Nam vẫn luôn nắm chặt tay cô, không cho cô rời xa anh nửa bước.
Ánh mắt Cung Trạch Vũ nhìn cô mong mỏi, không diễn tả được nỗi đau.
“Chúng ta đã kết hôn rồi, em còn dám nhìn người đàn ông khác?” Mộ Thương Nam thấp giọng cảnh cáo cô.
“Lạc Lạc, sao em lại trở về?” Mộ Thương Nam hỏi.
Gương mặt Mộ Lạc Lạc cứng lại, “Anh, anh làm gì vậy? Nhốt em lâu như vậy! Anh yên tâm em nhất định sẽ nghe lời mà! Sẽ không chọc giận anh nữa! Em chỉ muốn tham gia hôn lễ của anh, tiện thể thăm học trưởng!”
Cô ta vội vàng nói, ánh mắt quét nhìn Diệp Phi, lóe lên ý nghĩ lạnh lùng.
Diệp Phi đã thành chị dâu của cô ta, chỉ có điều, Cung Trạch Vũ và Diệp Phi không thể nữa rồi. Nhưng mà Thiên Tịnh nằm viện trở thành người thực vật là vì Diệp Phi, cô ta sẽ không bỏ qua cho người đê tiện như Diệp Phi đâu!
“Là ông nội cho em quay về sao? Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của em, nếu như còn làm sai chuyện gì nữa thì anh sẽ không tha cho em!” Mộ Thương Nam ra lệnh, không cần nghĩ cũng biết là Mộ Thành cho Lạc Lạc trở về.
Lần này cô ta thông minh rồi, tuyệt đối nghe lời.
Cô nhìn bó hoa cưới trong tay của Cung Trạch Vũ, “A! Học trưởng, anh giành được hoa cưới rồi! Anh sẽ là người tiếp theo! Học trưởng, em muốn làm cô dâu của anh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT