Bàn tay tái nhợt như cây khô đột nhiên chuyển động, nhanh như chớp kết xuất ấn kết quỷ dị, chỉ thấy một trận đấu khí màu đỏ bốc lên, phun trào ra, cuối cùng dưới sự chuyển động của bàn tay, một huyết mâu đỏ sậm nhanh chóng ngưng tụ, xuất hiện trước ánh mắt chăm chú của mọi người.

Huyết mâu ngưng thực, Phạm Lao tay trảo vung lên, nắm chặt nó trong tay, ngẩn đầu hướng về phía Lâm Tu Nhai, miệng khẽ nhếch, lộ ra răng nanh bén nhọc trắng hếu.

Hai cánh sau lưng dột nhiên chấn động, nhất thời một tiếng rít gào bén nhọn lại lần nữa vang lên, mang theo sát ý hỗn loạn vô cùng, từ trong miệng Phạm Lao bạo rống ra, mà trong luồng sóng âm to rõ đó, thân hình hắn như ngự gió mà đi, hóa thành một đạo huyết ảnh cực kỳ mơ hồ nhanh như chớp đến gần bọn họ, kình phong bao bọc trường mâu trong tay, cực kỳ tàn nhẫn đâm thẳng đến vị trí trái tim.

Sau khi sử dụng cái gọi là "huyết biến", Phạm Lao tuy vẩn chưa có dấu hiệu tăng vọt đấu khí, bất quá tốc độ lại tăng lên rất nhiều, thậm chí động tác vừa nãy, rất nhiều người chỉ có thể nhìn thấy hắn ngươi hơi hơi run rẩy, chợt nhìn lại lần nữa thì kinh hãi phát hiện, đạo thân ảnh kia đã dần dần trở nên hư ảo, hiển nhiên, đây là bởi vì khi tốc độ đã đạt đến một giới hạn nào đó, sẽ để lại tàn ảnh.

- Lão cẩu khốn nạn.

Thấy hành động của Phạm Lao thì Tiêu Viêm biến sắc, iêu Viêm tay áo bào vung lên, nhất thời thanh sắc hỏa diễm thổi quét phía chân trời kia cấp tốc mấp máy, cuối cùng lại lần nữa ngưng tụ thành hai đạo như hai con rắn lửa màu phỉ thúy, thiểm lược quay về, theo đầu ngón tay, chui vào trong thân thể.

Đấu khí bạo phát đem thân thể gia tốc tới cực hạn xuất hiện trước mặt của Phạm Lao đối chiến.

Đồng tử tối đen, huyết sắc trong mắt cấp tốc phóng đại, trong nháy mắt, huyết sắc quang đột nhiên hóa thành khuôn mặt dữ tợn, huyết sắc mâu sắc bén xuyên thấu không khí trở ngại, mang theo kình phong lạnh lẽo, bắn thằng đến.

- Đinh!

Bóng đen rộng thùng thình đột nhiên thoáng hiện ra, thật dày, giống như một tấm chắn, đứng sững thẳng tắp trước mặt Tiêu viêm, huyết mâu thật mạnh đâm vào, nhất thời, một cỗ kình phong giống như gió bão, mạnh mẽ quay cuồng, thổi quét ra, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy tiếng gió, sấm cực nhỏ.

Hai cánh hỏa diễm sau lưng vỗ mãnh liệt một trận, Tiêu Viêm cước bộ lui ra sau hai bước, cánh tay hung hăng vung lên, lúc này mới đem nộ kích của Phạm Lao ngăn cản xuống.

Ánh mắt nhẹ nâng, đảo qua huyền trọng thước, nhìn Phạm Lao kia âm hàn dữ tợn, khuôn mặt đôi mắt tràn ngập huyết sắc, phóng thích sát ý vô cùng cùng huyết tinh.

- Tử Nghiên mang Liễu Kình cùng Lâm Tu Nhai rời đi, nơi này giao cho ta.

Chu miệng, Tử Nghiêm có chút không muốn gật gật đầu:

- Được rồi, bất quá lão gia hỏa kia rất đáng giận, ngươi phải giúp ta hung hăng giáo huấn hắn một chút.

- Không thành vấn đề.

Tiêu Viêm cười gật đầu, nhìn nụ cười sáng lạn kia, Phạm Lao cách đó không xa đột nhiên thấy lạnh cả người.

Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu đáp ứng, Tử Nghiên lúc này mới một tay giữ chặt Liễu Kình, sau đó thân hình chợt lóe, xuất hiện sau lưng Lâm Tu Nhai.

- Muốn chạy sao.

Phạm Lao cười lạnh nhìn ba người Tử Nghiên đang rồi đi, cánh tay trắng nhợt khô héo đột nhiên run lên, nhất thời năm cỗ huyết sắc đấu khí hùng dũng bay ra, đọng lại thành ba con huyết xà tráng kiện to chừng cánh tay. Phạm Lao bấm tay bắn ra, huyết xà đột nhiên vọt tới, cái miệng đỏ như máu mở lớn dữ tợn, một cỗ tanh hôi ập vào mặt.

Huyết xà nháy mắt đã vọt tới. Tử Ngiên cảm nhận được trong cơ thể huyết xà ẩn chứa năng lượng cuồng bạo dày đặc, sắc mặt thoáng ngưng trọng, bàn tay chậm rãi mở ra, năm ngón tay nhắm ngay huyết xà kia:

- Phá!

- Thình thịch!

Theo thanh âm vang lên, năm ngón tay Tử Nghiên bỗng nắm chặt lại. Nhất thời, một cỗ tia chớp vô hình dao động dần khuếch tán ra, không gian mười thước trước mặt giống như bị một cỗ cự lực khủng bố làm cho vặn vẹo. Huyết xà vừa vặn bay qua bay qua chỗ này, liền bị bóp nát thành một cỗ huyết vụ.

Tử Nghiên một kích bóp chết một con Huyết xà, nhưng lại bị hai Huyết xà còn lại làm cho có chút luống cuống chân tay. Liễu Kình cùng Lâm Tu Nhai, hai người bấm tay, bắn ra hai đạo kình phong, đem hai con Huyết xà đánh cho rách tả tơi thành một đoàn huyết vụ.

- Đừng quên đối thủ của ngươi là ai.

Nhất thời như quỷ mị nương theo huyết mâu, năm ngón tay nắm chặt, trên tay thanh hỏa diễm lượn lờ, nóng cháy hỗn loạn, không hề nhân nhượng hướng khuôn mặt Phạm Lao đập tới.

Đối với Tiêu Viêm như cá chạch trơn trượt kia, Phạm Lao trên tay phải đồng dạng huyết khí lượn lờ, sắc bén như đao, móng tay nhẹ nhàng dài ra, chỉ nghe tiếng vang "xuy lạp" rất nhỏ, không gian lúc này liền giống như bị xé rách.

Năm ngón tay khép lại, tựa như một thanh huyết kiếm sắc bén, trực tiếp hướng nắm tay Tiêu Viêm đâm tới, kình phong bén nhọn, lưỡi đao như tờ giấy mỏng, làm người khác thân thể hơi lạnh, cảm thụ được huyết kiếm trảo kia ẩn chứa kình lực bén nhọn, Tiêu Viêm mày hơi nhíu lại, nghe thanh âm kia, xem ra trình độ sắc bén của móng tay này, chỉ sợ không kém huyết mâu kia, như vậy trực tiếp dùng nhục quyền va chạm, lại là có chút bất lợi.

Ý niệm trong lòng cấp tốc xẹt qua, trong chớp mắt, cánh tay Tiêu Viêm lại đột nhiên biến hóa. Phía trên nắm tay đang bao phủ thanh sắc hỏa diễm, đột nhiên hỏa diễm rời tay, hóa thành một quả thanh sắc hỏa cầu, hướng về phía Phạm Lao bắn tới!

Hỏa diễm rời tay, giống như một quả đạn pháo, chỉ một chốc, đem sức nóng lúc trước đè nén lại hoàn toàn bạo phát ra, nhất thời màu sắc trở nên thâm trầm hơn nhiều, hỏa cầu xẹt qua, ngay cả không gian cũng xuất hiện một chút nếp nhăn, giống như trên khoảng không sa mạc, vặn vẹo mà hư ảo.

Phạm Lao nở nụ cười nhạt, năm ngón tay sắc bén đột nhiên bị thu hồi lại, huyết dực đạt tới cực hạn xuất hiện ở phía Tử Nguyên đang bị huyết xà quấn lấy.

Liễu Kình cùng Lâm Tu Nhai bất chấp thương thế tham chiến, hai người bấm tay, bắn ra hai đạo kình phong, đem hai con Huyết xà đánh cho rách tả tơi thành một đoàn huyết vụ.

Thấy Phạm Lao tiến tới Tử Nghiêm điểm mũi chân một cái, thân hình nhỏ lao ngược lại, xuất hiện trước người Phạm Lao, vòng eo hơi uốn, bàn chân nhỏ nhắn tinh tế xoay một hình cung tròn, hung hăng hướng sau đầu đối thủ đá tới.

Đôi tay khô héo cấp tốc chuyển động, một cỗ huyết sắc năng lượng đột nhiên từ trong cơ thể Phạm Lao trào ra, cuối cùng ngưng tụ bên trên thân thể hắn một đạo tựa như tấm màng năng lượng bằng máu.

"Phanh!" Chân Tử Nghiên mang theo lực bạo âm trầm, hung hăng đá lên Huyết sắc tráo. Nhất thời, một đạo tiếng oanh tạc nặng nề vang lên, bề mặt Huyết sắc năng lượng tráo lập tức bị chấn động.

Mũi chân ẩn chứa kình lực khủng bố, Tử Nghiêm trực tiếp đem Huyết sắc năng lượng tráo đánh cho lõm sâu vào trong. Bất quá, ngay khi mũi chân chỉ còn cách khuôn mặt Phạm Lao vẻn vẹn nửa tấc, thì khí thế mạnh mẽ rốt cục bị Huyết sắc năng lượng tráo hoàn toàn hoá giải. Một tiếng "Băng" tiếng vang, Huyết sắc năng lượng tráo đột ngột hung hăng bật ngược lại, đem mũi chân Tử Nghiên dội ra, cách xa khỏi thân thể Phạm Lao.

Tử Nghiên thấy thế công bị cản trở lại, khẽ hừ một tiếng, thân thể mượn cỗ phản lực kia, thoáng di động rồi chợt loé lên cắp lấy Lâm Tu Nhai và Liễu Kình bỏ chạy.

- Huyết Ma Thủ.

Theo tiếng quát vang lên, trên bầu trời cuồng phong đột nhiên đại chấn, trong gió thậm chí còn mang theo một tia huyết tinh, một bàn tay bằng máu khổng lồ tầm hai trượng, đột ngột xuất hiện, hung hăng hướng nhóm Tử Nghiên đập xuống.

- Thịnh liệt sơn! Thanh yên kiếm cương!

Ngay lúc huyết thủ khổng lồ hung hăng đánh xuống, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên. Tiếng phá phong bén nhọn vang vọng, một đạo đạm kim sắc kình phong sắc bén bạo bắn từ phía chân trời và một trận kiếm minh thanh thuý, năng lượng cấp tốc ngưng tụ, trong nháy mắt, toàn bộ thân kiếm đều được năng lượng bao phủ, thậm chú chung quanh thân kiếm còn hiện ra hơn mười đạo lốc xoáy, điên cuồng xoay tròn.

Sau tiếng quát lạnh, trường kiếm đột nhiên rời tay, cùng hơn mười đạo lốc xoáy hợp nhất lại, cuối cùng hoá thành một đạo tia chớp mơ hồ lặng yên không một tiếng động, bắn thẳng đến huyết thủ, cuối cùng cùng huyết thủ oanh kích thật mạnh. Nhất thời, chân trời như vang tiếng sét đánh, năng lượng mãnh liệt tuỳ ý trào ra, đem cả không gian kịch liệt rung động.

- Tiếp thử chiêu này xem…. Phệ huyết ấn!

Tiếng quát lạnh từ biển máu vang lên, biển máu mãnh liệt quay cuồng, một đạo huyết thủ ấn tạo hình có chút kỳ lạ ám trầm từ biển máu bạo bắn ra, trên đường đi, toả ra từng trận huyết khí.

- Xuy.

Ngay lúc huyết thủ ấn sắp nện thật mạnh xuống thân thể Tử Nghiên, đột nhiên có tiếng sấm nhàn nhạt phía chân trời vang vọng. Chợt, tất cả ánh mắt đang nhìn chăm chăm chiến trường nhất thời co rụt lại! Sau khi tiếng sấm vang lên chốc lát, một đạo bóng đen như quỷ mị xuất hiện trước mặt Tử Nghiêm, tay vung lên, một cỗ thanh sắc hoả diễm hùng hồn thổi quét ra, đem Huyết thủ ấn ngăn lại.

- Ra tay độc ác như vậy với một cô gái.

Tiêu Viêm quả nhiên cũng đuổi đến nơi rồi, nhưng lúc này sắc mặt hắn thoạt trắng bệch. Xem ra đuổi theo Phạm Lao và bảo vệ nhóm người Tử Nghiên tốn rất nhiều sức của hắn, nếu như Tiêu Viêm nhân lúc Phạm Lao ra tay với Tử Nghiên rồi tấn công thì Phạm Lao đã chết vài lần rồi nhưng bản lĩnh anh hùng nổi lên đành vậy.

Phạm Lao nhìn thấy Tiêu Viêm lần nữa xuất hiện thì cười lớn, hai cánh tay chụm lại đánh ra một đống thủ ấn kì dị. Huyết sắc trong ánh mắt cũng dần dần mờ đi, thế nhưng trên đầu trời huyết khí mau chóng ngưng kết thành một đối thủ chưởng hắc sắc khổng lồ!

Sắc mặt Tiêu Viêm tại hắc thủ khổng lồ ngưng tụ kia, dần dần trở nên ngưng trọng, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, Phạm Lao lúc này công kích sợ là thật sự đạt tới tình trạng toàn lực, một Đấu hoàng toàn lực đánh một kích, đủ để chấn vỡ một ngọn núi, bởi vậy, cho dù là có thêm lực lượng Dược Lão phụ trợ, Tiêu Viên vẫn ra không dám có một chút khinh thường.

- Đại Bi Âm Ma Thủ!

Một đối thủ chưởng khổng lồ rít gào phóng tới, giống như Cự Ma tiền sử tạo ra áp lực vô tận cho người khác. Vô số ngươi phía dưới đột nhiên cảm giác được một cổ hơi thở huyết tinh nồng đậm đập vào mặt, tuy mặt trời chói chan chiếu rọi nắng hè xuống, nhưng mọi người vẫn là có cảm giác như ở chỗ vực sâu, cả người phát lạnh, nguyên bản bầu trời đang trong sáng, lúc này như bị huyết khí mông lung bao phủ, toàn bộ thiên địa hoang vắng mà âm trầm.

- Diễm phân phệ lãng thước!

Sau tiếng quát một chốc, một đạo năng lượng màu xanh khổng lồ ước chừng hơn mười phụ bạo bắn ra, lướt qua, không gian ven đường không ngừng bị đánh rách tả tơi, vặn vẹo như thủy tinh vỡ!

Trong vô số đạo ánh mắt ẩn chứa các loại cảm xúc, năng lượng màu xanh chớp động, vẻn vẹn trong một cái nháy mắt, cùng huyết sắc làm thiên địa biến sắc kia, như vẫn thạch, ầm ầm va chạm.

- Oanh!

Núi lở đất rung vang lên như sấm nổ, ở xa xa phía trên bầu trời, ầm ầm vang vọng, giờ phút này, vô số người dưới tác động của âm thanh lớn, hai tai ngắn ngủi lâm vào tình trạng giống như bị điếc.

Trên bầu trời trong xanh, một đạo năng lượng gợn sóng, tựa như vòi rồng hung mãnh, từ nơi tiếp xúc của luồng thanh sắc năng lượng với huyết sắc năng lượng bùng phát mà ra, tức thời trong ánh mắt vô số tia kinh hãi, cuồn cuộn khắp nơi!

Tại nơi năng lượng va chạm, không gian không chịu nổi vặn vẹo, có thể thấy được cả vết rách không gian, ở bên trong Tiêu Viêm lần này toàn lực cùng Phạm Lao ngạnh kháng, thậm chí ngay cả không gian thiếu chút nữa trực tiếp bị phá tan, va chạm với Đấu Hoàng cường giả, như thế cũng thật đáng sợ.

Nơi thanh sắc hỏa diễm và huyết sắc năng lượng xung đột tràn ngập năng lượng phong bạo, to lớn khoảng chừng mấy chục trượng, giống như quái vật khổng lồ hoành thiên lập địa, lúc này phong bạo điên cuồng xoay chuyển, phóng xuất ra lực phá hoại, trên bầu trời cho dù là các vị cường giả, cũng không khỏi có chút biến sắc.

Năng lượng phong bạo tiếp xúc bên dưới nội viện, ngay lúc này vô số lầu các phòng ốc... bị phá hủy hoàn toàn, trừ bỏ bên ngoài Hắc sắc Thiên Phần Luyện Khí Tháp, ở chung quanh mấy trăm thước nơi tất cả phòng ốc thậm chí cây cối, lúc này đều bị gió lốc kia thổi quét, bị phá hủy thành một mảnh phế tích! Lực phá hoại thật kinh khủng, dù được lệnh ở xa tránh né chiến loạn các học viên phải trợn mắt há hốc mồm.

Phong bạo tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, đem một góc nội viện phá hư rối tinh rối mù, gió lốc kia thổi quét cũng dần dần suy yếu, cho đến khi cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.

Phong bạo tán đi, bầu trời um ám thoáng chốc khôi phục xanh trong, nhưng lại lưu một đống mảnh hỗn độn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play