Ngắn ngủi trong một đêm, tin tức Tiêu Viêm của Bàn Môn và Hàn Nhàn của Dược Bang tỷ thí về luyện đan thuật cơ hồ giống như sóng biển lan khắp toàn bộ Nội Viện.
Dưới loại tin tức rung động này, nhất thời bên trong Nội Viện oanh động lên, đồng dạng tuy trong Nội Viện mỗi ngày đều có tranh đấu phát sinh nhưng mà loại tranh đấu về luyện đan này thì cực kì hiếm thấy, cho nên cơ hồ tất cả các đệ tử đều ôm lòng hiếu kỳ muốn đi xem.
Hơn nữa một ít trưởng lão rãnh rỗi bên trong nội viện cũng nghe nói đến chuyện tỷ thí này cũng không khỏi dâng lên lòng hiếu kỳ một chút, Tiêu Viêm tên này trong khoảng thời gian này bọn họ nghe nhắc đến liên tiếp đến nỗi cực kỳ quen tai.
Sáng sớm khí luồng rạng đông thứ nhất vừa hé mở, tại dưới vô số người chờ đợi bên dưới, rốt cục chậm rãi từ phía chân trời khuynh sái chiếu xuống đem thâm sơn khổng lồ bên trong Nội Viện bao phủ hoàn toàn.
Trong Nội Viện được bố trí tứ đại quảnh trường tương ứng với bốn hướng, từng cái quảnh trường đều chứa được trên cả ngàn người, mà nơi bọn Tiêu Viêm tỉ thí được thiết lập tại quảng trường phía bắc.
Hôm nay, nguyên bản tại quảng trường phía bắc thường ít người lui tới lại nhất thời xuất hiện người đông nghìn nghịt lấp đầy quảng trường, thanh âm tiếng động lớn cơ hồ so với một trận thi đấu thể thao còn muốn nóng nảy hơn, mà trong số người đông nghìn nghịt có một ít trưởng lão âm thầm tới xem có chút không nhịn được cảm thán, này bên trong Nội Viện ngoại trừ khu giao dịch cùng một số khu đặc thù thì đã lâu quảng trường này không náo nhiệt như ngày hôm nay.
Đông!
Tiếng chuông thanh thúy, bỗng nhiên chậm rãi từ bên trong quảng trường vang lên, mà theo tiếng chuông truyền ra tức thì những tiếng động lớn xung quanh nhất thời im lặng đi rất nhiều.
Tại lúc cặp mắt vô số người chú mục vào bên trong quảnh trường, bỗng nhiên một đạo bóng người già nua như thiểm điện bay xuống, xem diện mạo người này thì không ai khác chính là Hách trưởng lão.
Ánh mắt Hách trưởng lão chậm rãi đảo qua nghìn nghịt người xung quanh, ngẫu nhiên ánh mắt đảo mắt qua vài chỗ thì dừng lại một chút, lập tức trong mắt hiện lên vẻ tiếu ý:
- Lão gia hỏa này quả nhiên không chịu nổi …
"Khụ …"
Tiếng ho khan khàn khàn từ trong miệng Hách trưởng lão phun ra nhất thời đem thanh âm ồn ào khắp toàn trường ép nhỏ lại.
Theo tiếng động lớn lao xao chợt im lặng lại, một đạo thân ảnh mặc áo bào Luyện Dược Sư chợt từ phía dưới bay lên đài, sau đó đứng bên cạnh Hách trưởng lão không nhúc nhích một chút nào, xem bốn cái màu bạc sóng gợn trên ngực hiển nhiên đúng là thủ lĩnh Hàn Nhàn của Dược Bang.
Nhất thời tại lúc Hàn Nhạt lộ diện, phía dưới liền vang lên từng trận kinh hô, xem ra người này ở bên trong nội viện thực sự có danh vọng không nhỏ.
Tại lúc Hàn Nhàn đứng trên đài không lâu, bỗng nhiên trong đám người phía dưới tránh ra một cái thông đạo, hắc bào thanh niên với vẻ mặt mỉm cười dưới từng đạo ánh mắt kỳ dị chăm chú nhìn của những người xung quanh chậm rãi tiến lên, cuối cùng một mình đặt chân lên quảng trường hơi hơi khom người về phía người xung quanh. Trạng thái thong dong mà lạnh nhạt làm một vài người đang âm thầm quan sát không khỏi trong lòng khen ngợi.
Dưới vô số ánh mắt, trên quảng trường hai đạo nhân ảnh riêng rẽ đều ngẩng đầu mà đứng, thân hình cao ngất làm nổi bật lên khí chất riêng biệt bất đồng, cũng có vẻ khí vũ hiên ngang. Trong lúc nhất thời làm cho quảng trường bên dưới không ít nữ sinh Nội Viện con ngươi phải tỏa sáng.
Đứng giữa hai người Tiêu Viêm, Hách trưởng lão một thân quần áo mộc mạc, mặc dù tóc đã hoa râm, nhưng bề ngoài nhìn qua thân thể lại cường tráng không thua gì người trẻ tuổi. Khuôn mặt có một ít nếp nhăn mặc dù bởi vì không khí hào hứng của hôm nay mà hơi có chút ý cười, nhưng từ nhãn tình trầm ổn mơ hồ hiện ra của ông mà xét, vị Hách trưởng lão này thật là có chút cảm giác thiết diện.
Lại lần nữa nhẹ ho khan một tiếng, thanh âm ẩn chứa đấu khí hùng hậu đem âm thanh xung quanh áp chế. Ánh mắt nhìn quanh toàn trường, Hách trưởng lão lúc này mới chậm rãi lấy ra từ trong nạp giới một quyển trục màu vàng phong cách cổ xưa, nhàn nhạt cười nói:
- Lão phu xưa nay đối với luyện đan cực kì cảm thấy hứng thú, nhưng bởi vì điều kiện trở thành Luyện Dược Sư hà khắc kia, cho nên chỉ có thể buồn bực mà bỏ qua. Hôm nay có thể đến chủ trì công đạo cho cuộc tỉ thí luyện đan thật khó khăn mới xuất hiện trong Nội Viện này, cũng là cực kì vui mừng. Bất quá chư vị cũng biết thanh danh thường ngày của lão phu, cho nên, mời đem một ít hoài nghi về tính công bình của cuộc thi bỏ qua đi.
Nghe được lời Hách trưởng lão nói, quảng trường phía dưới nhất thời vang lên từng trận hò hét đáp trả. Hiển nhiên, danh dự công chính ông có được bên trong Nội Viện là việc mọi người đều biết.
- Đề thi tỉ thí hôm nay, là lão phu tự mình chọn lựa, cho đến hiện nay, Tiêu Viêm cùng Hàn Nhàn đều chưa từng biết bọn họ cần phải luyện chế cái gì.
Âm thanh hô ứng bên dưới làm cho ý cười trên mặt Hách trưởng lão cũng nhiều hơn một chút, bàn tay nhè nhẹ vỗ trên quyển trục, sau đó dưới sự soi mói của mọi người, nghiêng đầu cười nói với hai người Tiêu Viêm:
- Nói trước, đề thi này có chút khó khăn… Không biết hai vị có dám tiếp không?
Hàn Nhàn bỗng tiến liên một bước ôm quyền nói:
- Kì thực người đại diện của Dược Bang không phải tiểu tử nhưng người đó hôm nay có việc mới tới trễ một chút nên tiểu tử thay mặt người đó nhận đề.
Lời Hàn Nhan vừa dứt mọi người xung quanh trở nên xôn xao. Họ cứ nghĩ đích thân Hàn Nhàn sẽ tham gia luyện đan hóa ra là người khác luyện. Các lão sinh ngồi trên quảng trường cười lạnh nói:
- Cũng đúng, Tiêu Viêm là ai, chỉ là thủ lĩnh của một đám tân sinh hơn nữa niên kỉ có chút nhỏ. Dù có biết luyện đan nhưng sao có thể để Hàn Nhan ra tay được.
- Xem ra Bàn Môn tự dát vàng lên mặt mình, cứ kĩ một vài con kiến nhỏ đáng để con voi ra mặt tiêu diệt.
- Nhưng xem ra Dược Bang muốn diệt uy của lũ tân sinh này. Tránh cho bọn chúng quá kiêu ngạo.
Những nhóm lão sinh bất mãn với nhóm tân sinh hiện nay lên tiếng chế nhạo Bàn Môn.
- Các ngươi….
- Sao hả tiểu tử nhà ngươi muốn chiến sao.
Một vài tân sinh ở dưới quảng trường nghe vậy phần nộ, đứng phắt dậy phẫn nộ chỉ về phía lão sinh. Tên lão sinh vừa nói đó cũng đứng dậy cười gằn, tên lão sinh này cao hơn tên tân sinh một cái đầu, cơ thể gân guốc, làn da ngăm đen, trên mặt có vết sẹo thập phần dữ tợn. Cuối cùng mấy tên tân sinh cũng đành nhẫn nhịn
Hổ Gia nhíu mày tay siết chặt cây trường tiên, đang muốn quay cãi nhau với nhóm lão sinh thì bị Huân Nhi ngăn cản. Nàng ta nắm lấy tay Hổ Gia lắc lắc đầu. Tinh thần tập chung vào quảng trường. Hổ Gia đành hậm hực trừng mắt nhìn mấy tên lão sinh.
Trên quảng trường. Hách lão tiếp tục nói:
- Làm quản lý giả của Nội Viện dược phương quản lý khố, ta cũng có quyền lấy ra phương thuốc. Hôm nay để cảm tạ hai vị trình diễn Luyện Dược Thuật cho chúng ta đại khai nhãn giới, phương thuốc này, liền xem như là lễ vật tặng cho các vị.
Hách trưởng lão vuốt râu cười cười, đem quyển trục hướng về phía hai người giơ lên, cười nói:
- Ai xem trước?
Hàn Nhàn ôm quyền nói với Hách lão.
- Tiêu Viêm học đệ đi.
Tiêu Viêm khẽ cười nói:
- Vậy đa tạ Hàn học trưởng.
Hách trưởng lão cười cười, bên trong nét cười lại có thêm một chút gian trá nhàn nhạt, nắm quyển trục, chuyển hướng đưa cho Tiêu Viêm.
Tiếp nhận phương thuốc, Tiêu Viêm không chần chờ, đem nó mở ra, linh hồn lực lượng bay nhanh xâm thực vào trong.
Hai phút qua đi, trên khuôn mặt Tiêu Viêm, tịnh không xuất hiện cái vẻ chật vật khó coi giống như hắn lúc trước, mà chỉ hơi nhiều hơn một phần ngưng trọng cùng kinh dị.
- Xem ra tình huống cũng không phải hỏng bét…
Bên dưới quảng trường, Huân Nhi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Viêm toát ra một chút trịnh trọng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói.
Ngô Hạo, Hổ Gia, Lâm Tập ba người ở một bên đều xoa xoa tay. Luyện đan chưa tới lúc cuối cùng thì chưa thể nói được gì, hiện tại nói gì cũng đều có chút vô lực.
- Hàn Nhàn, người đại diện thi đấu của ngươi bao giờ mới tới? Chả nhẽ hắn không biết điều quan trọng nhất trong tỷ thí là thời gian sao? Hay Dược Bang các ngươi muốn bỏ cuộc.
Khi Tiêu Viêm đang tập chung vào đan phương thì Hách trưởng lão quay về phía Hàn Nhàn nói. Hàn Nhàn đang tính nói gì đó thì trên tời hai đạo thân ảnh lao về phía quảng trường với tốc độ cực nhanh. Không chính xác là một đạo thân ảnh đang xách theo một người.
Thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Hách trưởng lão, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Hách trưởng lão.
- Không nghĩ tới đại hội này cũng khiến nha đầu ngươi có hứng thú… Di, tiểu tử này là…..
Hách trưởng lão gật đầu với Hàn Nguyệt rồi nhìn thấy “ thứ ” nàng đang mang theo thì mắt trợn tròn lên.
Đột nhiên trên khán đài vọng lại tiếng hét của ai đó rồi toàn bộ khán đài trở nên ồn ào:
- Đó không phải Hàn Nguyệt sao?
- Nàng đang mang theo một nam nhân kìa…. Không thể nào Hàn Nguyệt tiên tử sao có thể tiếp xúc với nam nhân… Không thể nào.
Trong khi khán đài đang nhôn nhao vì sự xuất hiện của Hàn Nguyệt và mối quan hệ của người nam nhân bị mang theo thì dáng vẻ Hàn Nguyệt bình đạm hơn nhiều. Nàng vứt người nam nhân đó xuống đất “ Bộp ” một cái.
- Ái… Tỷ không thể nhẹ tay với ta được sao? Cứ thế này cô sẽ không gặp được chân ái đâu. Mà có gặp được cũng bị dọa chạy mất.
Người nam nhân bị Hàn Nguyệt vứt xuống, ôm cục u sưng to trên trán oa oa kêu to. Có điều thấy sắc mặt Hàn Nguyệt trầm xuống, tay thon từ từ chuyển tới thanh trường kiếm bên eo thì cậu rất biết đường câm lặng, dáng vẻ thập phần uất ức.
Hàn Nguyệt nhìn người nam nhân này dáng vẻ ôm đầu, uất ức thì nở nụ cười hiếm hoi. Chỉ một nụ cười nhẹ nhàng mà khiến băng tuyết tan chảy, khoảng khắc đó diễn ra rất nhanh rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Hàn Nguyệt băng lãnh nói:
- Phải chiến thắng đó.
Nói xong mặt kệ đám người ngơ ngác dười khi phi thân rời đi. Mà Cơ Huyền nhìn quen mỹ nữ cũng bị kinh ngạc trong phút chốc.
- Tiểu tử ngươi làm gì ở đây? Nếu muốn xem thì lăn lên trên kia mau, đây không phải chỗ cho ngươi quậy.
Hách lão trợn mắt nhìn tên ăn vạ nắm dười đất kia gằn giọng. Đúng lúc này Hàn Nhàn bỗng lên tiếng:
- Hách trưởng lão, đây chính là đại diện của Dược Bang ứng chiến - Cơ Huyền.
Cơ Huyền lúc này từ từ đứng dậy, phủi lại quần áo, thu lại dáng vẻ uất ức nước mắt như bốc khói biến mất, cậu cười hì hì với Hách lão:
- Hách lão lại gặp ngài rồi, hôm nay ta đại diện cho Dược Bang ứng chiến. Ta không đến muộn chứ.
…..
Dưới quảng trường, nhóm tân sinh nhìn Cơ Huyền thì càng ngạc nhiên hơn vì ở Ngoại Viện đã từng chứng nhìn thấy Cơ Huyền. Hơn nữa còn biết cậu được đặc cách tiến vào nội viện nên ai cũng hâm mộ và ghen tị. Không nghĩ tới Cơ Huyền lại giúp bên kia, nên đối với cậu nhiều thêm cảm giác chán ghét.
- Tên kia có ý gì vậy, lại tham gia với lũ Dược Bang kia ức hiếp Bàn Môn. Tiêu Viêm kia cho tên khốn đó một bài học đi. Đánh bại hắn đi.
Hổ Gia cũng tức giận gầm lên, ánh mắt như muốn lăng trì Cơ Huyền vậy.
- Cơ Huyền rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy.
Huân Nhi thì tĩnh lặng bên cạnh Hổ Gia, mày liễu nhíu chặt lại. Nàng chưa bao giờ hiểu Cơ Huyền, mỗi hành động của Cơ Huyền luôn đi ngược lại tính toán của nàng. Nhưng ngược lại Cơ Huyền giống như rất hiểu nàng, mỗi bước đi của nàng như bị cậu nhìn thấu. Nàng rất ghét cảm giác bị người khác bắt bài nên luôn cố gắng hiểu được Cơ Huyền. Nhiều năm vậy vẫn âm thầm phải người tìm hiểu Cơ Huyền, cuối cùng trong vô thức vị trí của cậu trong lòng nàng ngày một nặng.
Áp chế cái cảm giác kì lạ mỗi khi gặp Cơ Huyền, Huân Nhi tự nhủ với bản thân “ Tiêu Viêm mới là người quan trọng nhất của nàng ”. Có điều việc đó có đúng vậy không chỉ có nàng mới biết.
…..
- Không nghĩ tới sẽ gặp huynh ở đây, Cơ Huyền.
Tiêu Viêm cũng bị sự xuất hiện đầy chú ý của Cơ Huyền thu hút, nhìn thấy cậu Tiêu Viêm cũng ánh lên tia ngạc nhiên sau đó giấu nhẹm đi, chỉ cười cười nói.
- Viêm huynh, một thời gian không gặp thực lực tịnh tiến không ít, lại còn lập được thế lực của riêng mình.
Cơ Huyền cũng tươi cười nghênh đón.
- Huyền huynh cũng gia nhập được Dược Bang, xem ra trình độ luyện dược của huynh cũng không tầm thường. Còn được phái ra tham gia cuộc thi quan trọng vậy nữa. Ta thấy có chút xấu hổ
- Hắc, ngại ngùng….. Ta nào có bản lĩnh như huynh… Chỉ là nhỡ may thắng luôn cái chức thủ lĩnh Dược Bang nên miễn cưỡng ngồi trên ghế quyền lực này thôi.
Hách trưởng lão nhìn hai con hồ li trẻ tuổi ngươi một câu ta một câu thập phần “ khiêm tốn ”. Còn đối với Cơ Huyền dành được chức thủ lĩnh dược bang cũng không phải không thể. Dù sao thầy của cậucũng là lục phẩm dược sư nên bản lĩnh luyện dược không thể kém được. Nhưng người duới khán đài không nghĩ vậy, từ câu nói của Cơ Huyền và sự im lặng của Hàn Nhàn đã chứng minh sự thật.
Một tân sinh lại có thể thắng được chức thủ lĩnh Dược Bang nghĩa là tài luyện đan của cậu không hề thua kém Hàn Nhàn, có khi còn nhỉnh hơn.
Ngay cả Tiêu Viêm trên khuôn mặt cũng biểu hiện bất ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT