Không ngoài dự đoán của Bối Nhi, Diệp Thần sưu tập một ít tư liệu về
người mới có năng lực trong giới châu báu, bên trong bao gồm cả Bối Nhi, lần này Bối Nhi muốn tham gia thi đấu, người đầu tư cũng là Diệp thị.
Bởi vì Bối Nhi là một nữ thiết kế xinh đẹp, cho nên ngay từ đầu độ chú ý đã rất cao nhưng lần đầu tiên Diệp Thần nhìn thấy Bối Nhi sau khi ba năm
xa cách lại là ở trong hội nghị, nhìn thấy video phỏng vấn Bối Nhi.
Diệp Thần không nghĩ tới anh sẽ nhìn thấy Bối Nhi thông qua cách đó.
Anh thừa nhận, anh không quên được Bối Nhi, đặc biệt là sau khi biết cô bị oan, càng quyến luyến không quên.
Ngay từ đầu, anh coi Bối Nhi như thế thân của người nào đó, tham luyến sự ôn nhu mà cô cho anh, nhưng mà địa vị của hai người cách xa quá lớn, trong tiềm thức của anh từ trước nay Bối Nhi và hắn không phải ngang nhau, cô chính là đồ vật của anh, là đồ vật anh có thể tùy ý xử
trí.
Sau đó không biết bắt đầu từ khi nào,
chính anh cũng không hề phát hiện, anh lại có thể hơi động tình với bối
nhi, càng ngày càng để ý cô, dục vọng chiếm hữu càng ngày càng mạnh mẽ,
Bối Nhi đối với anh không còn đơn thuần là quan hệ chủ tớ nữa, thời gian anh nhớ tới người kia càng ngày càng ngắn, thời gian nhớ tới Bối Nhi
lại là càng ngày càng dài, anh thích nhìn cô vì hắn bận lên bận xuống,
mỗi khi anh giật mình tỉnh lại, luôn cảm thấy có cảm giác gia đình.
Càng ở chung lâu lại càng để ý, càng để ý lại càng muốn chiếm hữu, giây phút biết được cô phản bội mình kia, anh vô cùng tức giận, anh căn bản không hề nghĩ tới có phải phía sau có âm mưu gì hay không, anh bị tin tức Bối Nhi phản bội mình làm chấn động, không có cách nào tự hỏi, chờ đến khi
thanh tỉnh một chút Bối Nhi đã rời khỏi thành phố S.
Anh khắc chế bản thân không được chú ý tin tức của Bối Nhi, bởi vì anh không biết
mình có thể nhịn không đi tìm cô hay không, nhưng mà Bối Nhi là do anh
tự tay đưa đi, là lễ vật anh tự tay tặng đi, làm thế nào lấy lại được?
Lấy lại, mặt mũi của anh biết để đâu?
Thế là anh liều chết giữa mặt mũi của mình suốt ba năm, mặt ngoài anh không để bụng cái lễ vật đã tặng đi nhưng khi biết Bối Nhi bị mấy cái tính nô không an phận của anh liên thủ hãm hại, hắn nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp giận chó đánh mèo, ngay lúc đó anh ném hết tính nô của hắn tới khu đèn
đỏ, không bao lâu một đám bạo bệnh chết đi.
Nhưng mà có tác dụng gì đâu? Người anh để ý nhất vẫn không về được.
Anh thử đi tìm nhưng mà nhà họ Lâm chính là nhà họ Lâm, thế lực ở thành phố H không phải là giả, hắn cứ thế không có tìm được một chút xíu tin tức
gì về Bối Nhi, duy nhất biết được chính là đại thiếu gia nhà họ Lâm mang về một mỹ nữ sau đó kim ốc tàng kiều, nhưng cụ thể giấu ở đâu thì không có người nào biết.
Thậm chí người anh phái ra còn bị Lâm Thư
phát hiện, rồi tiện thể để người đó nhắn tin cho anh, trong tối ngoài
sáng đều trào phúng anh làm minh châu phủ bụi trần, còn có ý định thu
lại ly nước đã hắt ra sao, thậm chí còn trả lại cho một tấm ảnh chụp
chung rất thân mật của Bối Nhi với Lâm Thư, nói Bối Nhi ở chỗ Lâm Thư
hạnh phúc hơn ở chỗ anh.
Anh lập tức xé nát ảnh chụp ngay tại chỗ nhưng sau đó lại hối hận, dùng băng dính lại chỉ để lại một mình Bối
Nhi, lừa mình dối người.
Đôi khi anh cũng nghĩ, nếu không phải
Bối Nhi rời đi kích thích anh, có lẽ anh sẽ vẫn luôn cảm thấy Bối Nhi
đặc biệt nhưng sẽ không biết thật ra bản thân đã thích cô.
Ba
năm, trong ba năm này đủ để tình cảm không sâu sắc và những tình cảm
khác như hối hận, không cam lòng, ghen ghét trộn chung với nhau rồi lên
men, làm anh đối với Bối Nhi càng ngày càng không bỏ xuống được, trở
thành một nốt chu sa trong ngực anh.
Không nhất định hoàn toàn là tình yêu nhưng chính là không bỏ xuống được.
Phục hồi lại tinh thần, vừa lúc thấy cuối đoạn video, hình ảnh Bối Nhi nắm tay Lâm Thư bước đi.
Phương án nắm trong tay trực tiếp bị bóp nát, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT