Mặc Khí ngơ ngác nhìn Bối Nhi đang quỳ trên mặt đất, hắn mím môi cuối cùng vẫn lặp lại câu hỏi: “Vì sao lại là ta?”
“Ngài là người Mặc Khanh muốn tìm.” Bối Nhi cúi đầu càng thấp.
“Ta hận Vọng Tinh Các.”
“Ta biết.”
Sau ngày ấy, Bối Nhi bắt đầu dạy dỗ Mặc Khí làm sao để trở thành một vị quân vương.
Sau khi nói chuyện với lão các chủ, Bối Nhi nhìn tinh tượng một đêm, tinh
tượng về tương lai Mặc Khí rất mơ hồ nhưng Bối Nhi nhìn đến một tia kim
quang ảm đạm. Hơn nữa lúc sau nàng còn mơ một giấc mộng, trong mộng nàng thấy núi thây biển xương, Mặc Khí lẻ loi đứng một mình trên đỉnh núi
nhưng còn có vô số người đứng ở phía đối diện muốn thảo phạt hắn.
Nàng không muốn cuối cùng Mặc Khí bị vạn người phỉ nhổ, hơn nữa mặc kệ cuối
cùng Mặc Khí có thể xưng đế hay không, học nhiều một chút tóm lại cũng
không sai.
“Vì sao phải luyện chữ?”
“Vì sao không luyện? Luyện chữ có thể tống cổ thời gian, ngô chủ (chủ nhân của ta) ngày sau cũng không cần rảnh rỗi như vậy.”
“Ta không rảnh rỗi, chơi với tiểu hắc, trồng rau, nấu cơm...”
Mặc Khí nói xong một từ, sắc mặt Bối Nhi lập tức trầm một phân, đáy lòng tự nhiên chột dạ khiến Mặc Khí cuối cùng không nói được nữa.
“Ngô chủ cần phải luyện chữ!”
“Luyện...”
Bởi vì vấn đề luyện chữ này, quan hệ giữa Mặc Khí và Bối Nhi có chút không
được tự nhiên. Đương nhiên sự không được tự nhiên này là do Mặc Khí đơn
phương cảm thấy.
Bối Nhi nói cười nhẹ nhàng như cũ giống như
không có việc gì, dạy dỗ Mặc Khí văn học, võ thuật, thuật đế vương...
Thậm chí ôm một chút bất an, ngay cả cách chạy trốn nàng cũng dạy.
Có lẽ Mặc Khí cảm thấy bị một tiểu hài tử làm hắn không còn mặt mũi, tuy
rằng không dám nói chính mình không học, nhưng trước sau luôn không cho
Bối Nhi sắc mặt tốt.
Một người dụng tâm dạy dỗ, một người học rất nhanh chóng. Từng ngày từng ngày qua đi, quan hệ giữa hai người dần dần thâm hậu, lại ăn ý không hề đề cập dến đề tài Vọng Tinh Các.
Bốn năm qua đi, sự tối tăm trên người Mặc Khí dần dần tan đi, càng thêm ôn
nhuận như ngọc. Dáng vẻ này đi ra ngoài có lẽ ai cũng cho rằng đây là
lang quân anh tuấn thư sinh nhà ai nhưng Bối Nhi lại biết chẳng qua Mặc
Khí đã học xong cách ngụy trang.
Đáy lòng nàng thở dài một tiếng, vốn tưởng rằng oán giận của Mặc Khí sẽ giảm bớt một chút, ai ngờ...
“Mặc Khanh, khi nào ta có thể đi ra ngoài?”
“Đầu tháng sau.”
Ngoài cửa sổ, một con chim giương cánh lao ra ngoài bức tường.
Đưa Mặc Khí ra cung là chuyện cần thiết, Mặc Khí không nên vượt qua cả đời
trong lãnh cung, cho dù có nguy hiểm lớn hơn nữa Bối Nhi cũng muốn đưa
Mặc Khí ra cung, cho dù có khả năng Mặc Khí ra ngoài cung sẽ không bao
giờ trở về.
Chuyện này cần thiết gánh vác nguy hiểm rất lớn nhưng Bối Nhi vẫn tình nguyện như lúc đầu.
“Ngô chủ, ta đi về trước.”
“Ừ... Từ từ, ngươi bị thương? Chỗ này có rất nhiều máu...”
Mặc Khí đi lại đây, chỉ vào một vết máu to ở sau mông của nàng, nhở lại
nàng nhìn không thấy, nghĩ thầm đều là nam nhân sợ cái gì, bản tay lập
phủ lên...
Bối Nhi còn không kịp phản ứng lại, trên mông đã nhiều thêm một bàn tay, Mặc Khí còn nghi ngờ tại sao trên mông của nàng lại
có máu, thậm chí muốn vén áo choàng lên xem xét thân thể của nàng.
Lúc này cuối cùng nàng cũng phục hồi tinh thần, đây là lần đầu nàng có quỳ
thủy, sớm như vậy đã tới rồi! Khuôn mặt nhỏ hoàn toàn đỏ rực, thưa dạ
mượn một cái áo ngoài của Mặc Khí, mặc vào xong lập tức chạy như bay rời đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Bối Nhi mặt đỏ kinh hoảng như vậy,
Mặc Khí nhìn bóng dáng nàng hoang mang rối loạn rời đi tự nhiên lại cảm
thấy buồn cười... Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy thì ra Bối Nhi
đẹp như vậy. Hai má trắng nõn kia như áng mây tung bay làm tâm thần hắn
thoáng hoảng loạn, thiếu chút nữa đã muốn duỗi tay đụng vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT