Bối Bối chạy vào tiệm, thả mèo con xuống, sau đó tru lên một tiếng.
“Gâu gâu gâu ~~~” Ba ba mau tới nha, có người bị thương a!!!
“Bối Bối! Bữa tối hôm nay đã không còn nữa!” Cảnh Diệp Thu, cũng chính là ba ba của Bối Bối, vẻ mặt khó chịu nhìn Bối Bối, mặc kệ là ai bị quấy rầy
giấc ngủ trưa đều sẽ không dễ chịu, nhìn một người đàn ông ưu nhã trở
nên táo bạo như vậy là sẽ biết.
“Gâu? Oẳng ử ử ử ~~~” Không có bữa tối? Không thể nha a ba ba, Bối Bối không muốn đói bụng!
Bối Bối cũng biết sinh tử ( đồ ăn ) của mình nẳm ở trong tay Cảnh Diệp Thu, cô rất sợ hãi ngậm mèo con đến dưới chân ba ba, làm nũng lăn lộn bán
manh với ba ba một trận.
“Gâu ~~~” Ba ba mau đến xem xem cho mèo con, thật đáng thương ~~~ Ba ba, con xoay tròn cho ba, ba ba vui vẻ sao?
Cảnh Diệp Thu vô lực che mặt mình lại, rốt cuộc là do vấn đề gien hay là vấn đề khí hậu, tại sao mình lại dưỡng ra một con chó ngu ngốc như vậy? Dù
sao Cảnh Diệp Thu kiên quyết không thừa nhận do cách chăn nuôi của mình
có vấn đề!
Cảnh Diệp Thu bước lên hai bước, trực tiếp dùng tay xem xét con mèo mà con chó ngu ngốc của mình nhặt về.
“Thật tốt, vết bỏng, vết đao, bị đánh, cảm mạo, dinh dưỡng không đầy đủ, bọ
chó... Tuy rằng thứ con nhặt cũng không đơn giản nhưng nếu nó thật sự
chết đi như vậy còn có thể trở lại chỗ vốn dĩ thuộc về nó... Con xác
định muốn cứu?” Cảnh Diệp Thu ý vị thâm trường nhìn đứa con ngu ngốc nhà mình, lời nói đầy ẩn ý.
“Gâu? Gâu gâu ~~~” Ba ba, tại sao lại có thể không cứu? Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh cứu mèo con đáng thương đi
mà ~~~ Cô lăn vòng tròn tại chỗ mấy lần, gấp đến độ muốn cắn cái đuôi!
“Vậy được, ba ba cứu.” Cảnh Diệp Thu vừa nhìn đã biết cô nghe không hiểu
mình giải thích cái gì, chẳng qua thật sự không nghĩ tới đứa con ngốc
nhà mình nhặt đồ, ánh mắt cũng liều mạng giống ba nó, nhưng mà sau khi
cậu ta biết chân tướng mọi chuyện thật sự sẽ không oán hận đứa con ngốc
nhà mình chứ?
Thôi kệ, mỗi người đều có số mạng. Nói không chừng
cậu ta còn vì vậy mà có phúc ấy chứ, cũng không biết phúc này cậu ta có
tiêu thụ nổi không.
“Gâu gâu ~~~” Ba ba là tốt nhất ~~~
Cảnh Diệp Thu phát giác đứa con ngốc nhà mình đối với con mèo nó nhặt về đặc biệt chú ý, một ngày đến bên cạnh mèo con xem xét rất nhiều lần. Cái
mũi đẩy mèo con vẫn còn hôn mê, cái mông lúc lắc thật sự vui sướng không nói, vừa nhìn thấy Cảnh Diệp Thu lập tức làm ra vẻ mặt trách cứ, trong
ánh mắt trần trụi biểu đạt ba ba thật vô dụng, vì sao mèo con còn không
tỉnh, có phải ba không được việc như lời nói hay không?
“Răng
rắc” Ly sứ có lịch sử 300 năm trong tay vỡ nát, rồi sau đó Cảnh Diệp Thu mới đau lòng nâng cái ly lên, đầu ngón tay khẽ động lập tức sửa xong
cái ly, Cảnh Diệp Thu tuyệt đối không thừa nhận đang ghen ghét con mèo
kia cướp đi lực chú ý của con gái nhà mình!
“Gâu ~~~ Gâu gâu ~~~” A a a, cậu tỉnh rồi! Mèo con tỉnh! Ba ba, mèo con tỉnh!
“Răng rắc” Ly sứ mới được chữa trị không lâu lúc này rơi trên mặt đất, Cảnh
Diệp Thu không thể nhịn được nữa, nhắc nhở Bối Bối: “Lại để ba nghe thấy con tru lên lần nữa, con sẽ bị nhịn đói ba ngày!”
“Gâu?” Ba ba vào thời mãn kinh sao?
Bỏ qua, người đàn ông vào thời mãn kinh không đáng chú ý, cô vẫn nên chú ý tới mèo con cô nhặt đi!
Mèo con được nhặt về nhờ Cảnh Diệp Thu chữa trị đã khôi phục rất nhiều, hôn mê lâu như vậy cũng bởi vì bản thân đang tự chữa trị.
Bối Bối
vẫn luôn kiêu ngạo với ánh mắt của mình, cô tùy tùy tiện tiện nhặt về
một con mèo cũng xinh đẹp không thể tưởng tượng được. Phần lưng có lông
màu vàng xám, trên người có hoa văn đậm màu xinh đẹp, bụng lại là màu
trắng mềm mại. Mấy ngày nay ăn ngon uống tốt, màu lông của mèo con đẹp
hơn rất nhiều, lộ ra thân thể và bốn chân cường tráng hơn rất nhiều so
với những con mèo bình thường, cái đuôi rất ngắn cuộn thành hình tròn,
khiến Bối Bối thích nhất chính là hai lỗ tai nhọn đứng thẳng và những
sợi lông dựng thẳng như ngòi bút, điều này tỏ rõ mèo con cô nhặt về
không giống bình thường.
Cảnh Diệp Thu rất tốt bụng không có nói
tỉnh Bối Bối, cô nhặt về nói đúng ra tên khoa học của nó là linh miêu,
là động vật cấp hai được quốc gia bảo vệ, thuộc về mãnh thú cỡ trung...
“Gâu ~~~” Cậu tỉnh rồi!
Cung Thừa ngủ một giấc tỉnh lại đã nhìn thấy một con chó ở trong mắt không ngừng phóng đại...
“Miao...!” Đừng tới gần tôi!
Cung Thừa nhe răng, cái đuôi ngắn nhỏ vung lên, tư thái cao ngạo tiếp tục bá chiếm chậu nước của Bối Bối để uống nước.
“Ẳng~~~” Bối Bối vô cùng đáng thương nức nở một tiếng, đó là bồn nước nhỏ công
chúa màu hồng nhạt chuyên dụng của cô, nhưng mà mèo con thật hung dữ cô
thật không dám đến gần. Vì vậy hai chân trước và cằm của cô hoàn toàn
chấm đất, mông vểnh cao, ánh mắt trông mong nhìn Cung Thừa một bên ghét
bỏ một bên dùng bồn nước nhỏ của cô.
Có lẽ do con chó trước mắt
thật sự quá đáng thương, hoặc bởi vì nó cứu anh, vì vậy Cung Thừa khó có được làm ra một hành động, chờ anh uống nước xong, anh đẩy đẩy chậu
nước, ý bảo con chó ngu ngốc này có thể dùng.
“Gâu?” Cho tôi?
Cung Thừa vẫn là lần đầu tiên biết giữa động vật có thể nghe hiểu được ý
nhau, hơn nữa con chó ngốc nghếch còn biểu đạt cực kỳ rõ ràng, vì vậy
anh ngẩng đầu, chân trước chỉ vào bồn nước.
“Miao...” Đúng.
“Gâu gâu ~~~” Bối Bối thật vui vẻ khi bồn nước nhỏ đã trở lại, cô vui vẻ
nhảy hai cái. Nhưng cô vẫn nhớ rõ ba ba đã dạy, cho dù là một con chó
cũng phải ăn cơm một cách ưu nhã. Liếm hai miếng nước, cô cảm thấy không thích hợp, có phải cô đã cùng một con động vật nguyên sinh cùng uống
nước trong một chậu hay không? Ba ba, cứu con!
“Meo meo?” Tại sao lại không uống?
Mèo con trước mắt nheo đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách lại, trong nháy mắt
Bối Bối cảm thấy lưng chợt lạnh, vô cùng túng quẫn, không có tiền đồ. Cô cúi đầu liếm một ngụm nước, nhìn mèo con một cái, liếm một ngụm nước
lại nhìn mèo con một cái...
Cung Thừa: ... Thật ngu ngốc!
“Gâu, gâu, gâu gâu ~~~” Mèo con, chúng ta đi chơi đi, đi chơi đi!
Mới qua một lúc, Bối Bối đã quên mất mèo con không thích cô quấn lấy nó. Cô đi xùng quanh Cung Thừa chỉ để mèo con đáp ứng cùng cô đi chơi, cắn cái đuôi, xoay vòng vòng, lăn lộn, ca hát... Cung Thừa bình tĩnh nhìn con
chó ngu ngốc còn đang mua ngốc trước mắt, đột nhiên chùm lông thẳng như
ngọn bút trên chóp tai giật giật, bước vào trong trạng thái đề phòng.
Bối Bối rõ ràng là nhất trí đối ngoại, biết mèo con nhà mình không thích
cái người mới từ ngoài vào này, cô cũng bày ra vẻ không thích, nhe răng
nhếch miệng thấp giọng gầm gừ.
Linh miêu là mãnh thú cỡ trung khi nhe răng nhếch miệng vẫn dọa người nhưng là Husky...
Cho nên Cung Hàn vừa đến đã nhận đại lễ như thế này, theo bản năng lựa chọn phương hướng của Bối Bối để đi vào.
“Nha, có khách sao ~ Bối Bối không được dọa khách, nếu không...” Cảnh Diệp
Thu nở nụ cười dịu dàng nhưng Bối Bối và Cung Thừa nhìn thấy trong lòng
căng thẳng. Đặc biệt là Cung Thừa, anh mờ mịt tiếp thu được cảnh cáo của người đàn ông này.
Bối Bối vừa nghe đã biết ba ba muốn nói cái
gì, vội vội vàng vàng ngậm mèo con lên, đứng sang bên cạnh, phe phẩy cái đuôi, vô cùng ngoan ngoãn, đương nhiên đối với người khách mà mèo con
không thích này, cô cũng khinh miệt thoáng nhìn qua, lỗ mũi hừ một
tiếng.
Cung Thừa vốn không cao hứng lại tự nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT