Vẻ mặt Y Bối Nhi rất bình đạm, giống như cô cũng không hề quan tâm đến
chuyện này. Nhưng cô càng như vậy, trong lòng Âu Dương Hạo càng nghi ngờ nhiều hơn, anh đã bắt đầu tra nhà họ Y.
Nhưng mà mới hai ngày
ngắn ngủi lại có thêm hai thi thể, trong đó có một thi thể nữ là người
hầu lúc trước của nhà họ Y, ngay khi cha mẹ Y Bối Nhi đồng thời xảy ra
chuyện đã từ chức.
Âu Dương Hạo càng ngày càng khẳng định việc
này có quan hệ với nhà họ Y và Y Bối Nhi, chẳng qua xuất phát từ suy
nghĩ trong đáy lòng, anh không hề nói với bất cứ ai về manh mối mà anh
đã phát hiện mà chỉ yên lặng tự mình điều tra chuyện đã xảy ra với nhà
họ Y vào năm đó.
Ở cục cảnh sát lăn lê bò lết nhiều năm năng lực
và nhân mạch của Âu Dương Hạo tất nhiên không phải ít nhưng năm đó những chuyện về nhà họ Y nên vùi lấp đều đã vùi lấp, cho nên một chút tư liệu đến được trong tay Âu Dương Hạo không dễ lại vẫn còn không toàn diện.
Giống như đi lại trong sương mù, mỗi khi bạn cho rằng đã đẩy ra được mây mù
thấy bầu trời xanh lập tức sẽ có một màn sương mù dày đặc khác xuất
hiện.
Càng ngày càng nhiều thi thể bị phát hiện, cấp trên ra lệnh nhất định phải nhanh hơn phá án, hơn nữa để không tạo thành khủng hoảng còn phong tỏa giới truyền thông. Nhưng thiên hạ này có chuyện gì có thể thật sự che dấu được chứ?
Âu Dương Hạo một bên điều tra án, một
bên điều tra về nhà họ Y, một bên còn bị cấp trên thường thường gọi vào
văn phòng báo cáo tiến độ rồi lại bị mắng hai câu.
Rồi sau đó dự cảm ẩn sâu trong lòng Âu Dương Hạo cũng đã xảy ra, thi thể của đám người Từ Dương bị phát hiện.
Khuôn mặt cứng rắn của anh nhìn không ra vui buồn nhưng ít nhất có thể khẳng
định một chuyện, đó là chuyện lần này chính là nhằm vào Y Bối Nhi. Thủ
pháp giết người giống nhau và thi thể của những người bị Y Bối Nhi giết
được phát hiện, chuyện này hoàn toàn chính là phải giá họa cho Y Bối
Nhi, khiến cô không có cách nào cãi lại. Dựa vào quan hệ của anh và Y
Bối Nhi, khả năng đến lúc đó ra tòa làm chứng, tỷ lệ toà án tin tưởng
cũng rất thấp.
Trong quán cà phê.
Tóc Y Bối Nhi rối tung,
ngồi một góc, sợi tóc như thác nước buông xuống bên cổ, khuôn mặt nhỏ
nhìn nghiêng vừa thuần tịnh lại tốt đẹp nhưng ánh mắt chuyển động lại
tăng thêm vài phần yêu diễm.
Một người đứng ở trước mặt cô, cô nghiêng đầu, mỉm cười xinh đẹp: “Cậu đã đến rồi.”
Nếu nói một cái liếc mắt, một động tác của Y Bối Nhi lộ ra sự quyến rũ động lòng người, như vậy người phụ nữ này chỉ có thể nói toàn thân đều tản
hai chữ ‘chơi tôi’.
Mái tóc màu đỏ sậm, cuốn xoăn lọn to dài chạm mông, khuôn mặt tinh xảo trang điểm đậm, trên người ăn mặc váy cúp ngắn màu đen hở ngực, bó sát người, hai bầu ngực lộ ra hơn phân nửa, tất cả
đàn ông bên cạnh đều nhìn về phía tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phách này,
trong lòng không có chỗ nào mà không nghĩ nếu cái váy này nổ tung thì
thật tốt.
Tiểu yêu tinh này còn làm ra hành động càng thêm câu
nhân, đôi mắt quyến rũ ma mị nhẹ nhàng khẽ nhìn thoáng qua những người
đàn ông đang ngắm cô, những người đàn ông đó lập tức cảm thấy máu trong
người đều dồn xuống phía dưới. Cô vô cùng thong thả ngồi xuống, một cái
chân thon dài đeo tất da mỏng màu đen nhẹ nhàng nâng lên, giày cao gót
màu đỏ nâng lên khẽ cọ qua bắp đùi của chân kia, ngay khi phong cảnh
phía dưới sắp lộ ra hai chân của người phụ nữ đã ưu nhã khép lại. Những
người đàn ông đó thiếu chút nữa chảy máu mũi, nhìn thấy nụ cười như có
như không trên mặt cô, lập tức có cảm giác bị người xuyên thấu, xấu hổ
và cảm thấy thẹn thùng, mỗi người không dám nhìn chằm chằm chỉ có thể
trộm ngắm một hai lần.
“Cậu vẫn thích đùa dai như vậy.” Y Bối Nhi cười nhẹ, rất quen thuộc tính nết của người này.
“Ai da, Tiểu Bối Bối, chán ghét quá đi ~~~ Nếu cậu làm như vậy, tôi tin
tưởng bọn họ càng cầm giữ không được đâu nha ~~~” Âm cuối kéo thật dài,
giọng nói trung tính khàn khàn ngoài ý muốn hấp dẫn người khác, ngón tay vươn ra muốn thưởng thức sợi tóc khiến người khác ngứa ngáy trong lòng
trên cổ Y Bối Nhi.
“Không cần nhiều lời vô nghĩa, tôi hỏi cậu có
phải cậu làm hay không?” Y Bối Nhi không có tâm tình nói giỡn, lập tức
dùng một tay ngăn động tác của cô ấy.
“Cậu đang nói cái gì? Người ta không biết đâu ~~~” Mỹ nhân trước mắt chớp chớp mắt, trên khuôn mặt
trang điểm đậm xuất hiện sự ngây thơ và vô tội.
“Trâu Hàn Nguyên, tôi tới đây chính là nhìn vào giao tình trong quá khứ, nhắc nhở cậu một tiếng, thu tay lại đi nếu không... Cậu tự biết đấy!” Y Bối Nhi gọi nhân viên phục vụ, đóng gói một ly cà phê đen, định lập tức rời đi.
“Bối Nhi, cậu thật sự yêu tên cảnh sát kia?” Trâu Hàn Nguyên thấp giọng gầm lên, trên mặt giống như bị chọc giận.
“Xì, liên quan cái rắm gì đến cậu. Bắt đầu từ năm đó, chuyện của tôi đã
không liên quan gì đến cậu nữa, Trâu Hàn Nguyên xin cô nhớ kỹ thân phận
của mình!” Y Bối Nhi cười nhạo, lần này mới thật sự phất tay áo bỏ đi
không hề lưu luyến.
“Không liên quan gì đến tôi? Như thế nào lại
như vậy? Tiểu Bối Bối thật là không nghe lời đâu ~~~” Bi thương trên mặt Trâu Hàn Nguyên chợt thoáng qua, cô vỗ về chơi đùa tóc rồi mỉm cười giả dối với người đàn ông ngồi bàn bên cạnh: “Soái ca, muốn đi uống một
chén không?”
Sau khi Y Bối Nhi về đến nhà phát giác không khí không đúng, Âu Dương Hạo trầm mặt nhìn Y Bối Nhi: “Cháu đi đâu?”
“Cháu đi mua cho chú một ly cà phê đen, có chuyện gì thế?” Y Bối Nhi mở nắp
ra, trong nhà lập tức tỏa ra một mùi hương cà phê nồng đậm, đắng chát.
Âu Dương Hạo thấy túi trong tay cô, vẻ mặt mới hòa hoãn xuống, anh bước
lên nhẹ nhàng ôm lấy Y Bối Nhi: “Gần đây bên ngoài rất loạn, không cần
đi lung tung, chú lười phải tìm cháu.” Ngón tay vuốt dọc theo mái tóc
đen của cô bé trước mặt, anh không nói lúc anh bắt đầu phát hiện không
thấy Y Bối Nhi, di động cũng không mang theo trong lòng anh sợ hãi và
bất an như thế nào.
Hơn phân nửa đời, nguy hiểm gì mà anh không
từng trải qua? Anh không biết nguy hiểm càng không sợ chết, càng nguy
hiểm càng là kề cận cái chết ngược lại anh càng hưng phấn, trước khi
không gặp được Y Bối Nhi, loại hưng phấn này thậm chí có thể hưng phấn,
sung sướng hơn khi đạt cao trào lúc làm tình.
Nhưng Y Bối Nhi
dùng thân thể nói cho anh biết, đó là hai chuyện khác nhau. Lúc trước
chỉ là anh không gặp được đúng người mà thôi.
Anh thử trốn tránh
bởi vì không muốn bị trói buộc nhưng thân thể hết lần này đến lần khác
luân hãm giống như đang cười nhạo anh không chịu nổi một kích. Những
người phụ nữ khác cho dù khiêu khích như thế nào đi nữa, anh cũng rất
bình tĩnh, nhưng chỉ một ánh mắt người con gái nhỏ xinh trước mắt cũng
có thể khiến anh cứng rắn.
Trước làm tình sau yêu có lẽ chính là Âu Dương Hạo.
“Có phải có chuyện gì hay không? Âu Dương... Chú, ngay cả cháu chú cũng
muốn dấu diếm hay sao?” Y Bối Nhi bĩu đôi môi đỏ, trong giọng nói hơi
bất mãn.
“Cháu còn nhớ rõ lúc trước nhà cháu đã xảy ra chuyện gì
sao?” Cánh tay ôm cô dùng thêm một ít lực, rõ ràng là sợ cô nhớ lại
chuyện cũ lại sẽ khiến cô đau lòng.
“Nhà cháu? Ý chú muốn nói
chuyện của ba mẹ cháu hay sao?” Y Bối Nhi thật ra không có yếu ớt như Âu Dương Hạo tưởng tượng, trong lòng không phải không đau buông nhưng bi
thương đã qua, hiện tại suy nghĩ của cô là tìm ra chủ mưu đứng phía sau
để báo thù.
“Đúng, bọn họ có phải... đã xảy ra chuyện... rất kỳ
lạ... hay không?” Âu Dương Hạo không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả,
giống như dùng từ nào cũng không thích hợp, nói cho cùng đây cũng là ba
mẹ vợ tương.
“Thật ra bọn họ bị người hại, nguyên nhân cụ thể thì cháu không biết nhưng cháu biết ba mẹ tuyệt đối không phải bị tai nạn
xe cộ đơn giản như vậy!” Lúc này Y Bối Nhi nghĩ lại đều nghiến răng
nghiến lợi: “Chú còn nhớ rõ chuyện năm cháu mười sáu tuổi hay không?
Chính là do bọn họ muốn ngăn cản cháu tiếp tục điều tra, sợ gây náo loạn sẽ lòi đuôi, muốn giết người diệt khẩu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT