Trời đã gần tối, Y Bối Nhi một mình ngồi ở thư viện tự học.
“Bối
Nhi, tới sân thể dục đón tớ đi, một mình người ta sợ quá à ~~~” Lưu Trúc Quân phát tới tin nhắn thứ nhất, Y Bối Nhi gần như có thể tưởng tượng
đến hình ảnh cô làm nũng, giọng nói trẻ con kéo dài, mỉm cười trả lời:
“Chờ tớ một chút”.
“Bạn học Từ Dương, Bối Nhi nói đợi chút cô ấy
tới ngay!” Vốn dĩ Lưu Trúc Quân có chút khó xử nhưng cô đối với soái ca
hoàn toàn không có sức chống đỡ, Từ Dương lại giả bộ thâm tình với Y
Bối Nhi, cầu xin vài cái cô đã đáp ứng Từ Dương giúp cậu ấy hẹn Y Bối
Nhi tới sân thể dục.
“Cảm ơn bạn học, vậy tớ đi đến sân thể dục
đây!” Trong lòng Từ Dương âm thầm đắc ý, trên mặt lại tỏ vẻ cảm kích,
nói xong trực tiếp rời đi.
“Ai... Có muốn tớ giúp đỡ hay không? Tớ cũng muốn xem thổ lộ nha...” Vẻ mặt Lưu Trúc Quân đáng tiếc nhìn Từ Dương chạy đi.
Sân thể dục rất lớn, Y Bối Nhi đứng ở một bên đang định gửi tin ngắn hỏi
Lưu Trúc Quân đang ở nơi nào, kết quả sau cổ đau đớn, cô bị người ta
đánh hôn mê.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, cô không biết mình đang ở
nơi nào, có lẽ đang ở bên trong một cái công trường bị bỏ hoang, ba
người đàn ông đang ở bên kia thương lượng cái gì đó, cũng không phát
hiện cô đã tỉnh.
Mà Y Bối Nhi nhân cơ hội, tính toán giải quyết như thế nào cho tốt, và mắng chửi người...
Hiện tại cô mới thật sự tỉnh lại, năm mười sáu tuổi kia cũng như thế này, cô vừa tỉnh tới đã gặp gỡ mấy người đàn ông muốn gây rối với cô.
Ở
những thế giới trước, cô đã từng học làm thế nào để tự bảo vệ mình, cô
giả vờ thuận theo, những tên đàn ông sống bằng nửa người dưới đã bị cô
giải quyết.
Nhưng mà cô đã giết người, cô không khống chế được mà giết mấy tên đàn ông ghê tởm kia.
Sau đó chờ đến khi cô chải vuốt rõ ràng tư duy mới biết nguyên nhân như thế nào, mỗi thế giới cô đều sẽ chịu nguyên chủ ảnh hưởng nên cô mới lấy
phương thức của nguyên chủ xử lý vấn đề.
Thế giới này cũng không ngoại lệ.
Cha mẹ của Y Bối Nhi đều không đơn giản nhưng lại đồng thời mất vì tai nạn
xe cộ khi cô mười sáu tuổi. Y Bối Nhi hoài nghi nguyên nhân cái chết của cha mẹ không bình thường, vì vậy cô đơn thuần muốn một mình tìm kiếm
chân tướng, mới phát hiện được một chút đồ vật lại bị bắt cóc.
Chủ mưu phía sau muốn cô chết nhưng mấy tên đàn ông kia lại coi trọng cô, muốn trước gian sau giết.
Chờ đến khi Y Bối Nhi giải quyết mọi việc, không hiểu sao cô bị nhốt ở
trong thân thể nhưng cô lại biết rõ mọi chuyện, cô đành nhìn bản thân
mất đi ký ức dùng thủ đoạn vụng về như vậy theo đuổi một lão nam nhân
trung niên cấm dục nhiều năm, lại còn không thành công.
Rồi đến tận bây giờ Bối Nhi mới ra tới, hiện tại cô mới là cô hoàn chỉnh.
Cô cũng coi như hiểu rõ, phỏng đoán nguyên chủ cũng là như thế này, gặp
được kích thích mới có thể hoàn chỉnh nhưng mỗi một lần hoàn chỉnh đều
liên quan đến giết người.
Lần đầu tiên là do Âu Dương Hạo phụ
trách, anh đã sớm biết cô không bình thường, cho nên Âu Dương Hạo mới có thể thời thời khắc khắc chú ý dến cô. Đáng thương cô cũng không biết
nguyên nhân chỉ cho rằng Âu Dương Hạo là một người đàn ông chính nghĩa
khó gặp nên yêu anh, yêu một người cảnh sát.
Cho nên nguyên chủ mới gặp bi kịch.
Cô cũng không định thay đổi, Âu Dương Hạo phải yêu cô chân chính mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Y Bối Nhi tiếp tục làm bộ hôn mê, một người nam nhân đi tới tiêm cho cô một thứ gì đó.
“Chờ thuốc có tác dụng, chúng ta sẽ xem cô ta động dục, đến lúc đó chụp được hình thì có thể uy hiếp cô ta, ha ha ha!”
“Đúng, đến lúc đó chúng ta sẽ có một kỹ nữ miễn phí lại xinh đẹp cho chúng ta chơi mỗi ngày!”
“Nghe nói đứa con gái này còn rất có tiền.”
“Ha ha ha, vậy không phải chúng ta kiếm lời hay sao?”
...
Cô nghe thấy được giọng nói của Từ Dương, xem ra do cô chậm chạp không
chịu đáp ứng kết giao với anh ta nên mới bị anh ta ám toán.
Y Bối Nhi cố nén ghê tởm, cô tự nói cho mình cơ hội còn chưa tới.
Những tên đàn ông đó sắp xếp camera xung quanh cô, hai người ngồi ở bên cạnh
hút thuốc, một người đàn ông nói là muốn ra ngoài đi WC.
“Mẹ nó,
tại sao thời gian lại lâu như vậy?” Từ Dương hình như chờ đến có chút
không kiên nhẫn, sai một người đàn ông khác cầm camera đừng quay được
mặt anh ta, đôi tay di chuyển trên người Y Bối Nhi xé quần áo của cô,
trong không ngừng nói những lời ô uế.
“Hừ, ai bảo mày cự tuyệt tao, sau này mỗi ngày lão tử đều chơi mày, ha ha ha!”
Từ Dương cúi xuống định hôn, nhân lúc này người đàn ông đang ghi hình
không nhìn thấy động tác của cô, Y Bối Nhi cầm đao cắt đứt yết hầu của
Từ Dương.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Cô còn muốn giữ thể lực để chạy trốn, càng đừng nói trong người cô còn trúng xuân dược.
“Lão đại? Lão đại, anh xảy ra chuyện gì?” Người đàn ông cầm camera thấy Từ
Dương chậm chạp không có động tác thì buồn bực, trời tối hắn không nhìn
thấy máu của Từ Dương, trực tiếp đi lại đây.
Y Bối Nhi lập tức mở to mắt, con dao trong tay không chút do dự đâm vào trong bụng của người đàn ông, trong nháy mắt khi anh ta muốn thét chói tai, cô cắt vỡ yết
hầu của anh ta.
Nhưng mà nói cho cùng đời này cô cũng chưa từng
rèn luyện, làm xong mọi chuyện có chút thở hổn hển, nhưng bên ngoài còn
một người đàn ông cần phải giải quyết.
Thân thể đột nhiên dâng lên một cơn sóng nhiệt, cô thầm mắng một tiếng, ném áo khoác dính máu xuống, đi ra ngoài.
Lúc sắp đi tới cửa thì người đàn ông này cũng trở về, cô làm bộ thuốc phát
huy tác dụng, té ngã ở cửa, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ mê người.
Người đàn ông kia không hề hoài nghi vì sao Y Bối Nhi sẽ xuất hiện ở
cửa, còn tưởng rằng do Từ Dương bọn họ cố ý, nhanh chóng đến gần Y Bối
Nhi, mắt hơi híp nhìn da thịt tuyết trắng lộ ra bên ngoài.
Chờ
khi anh ta bế Y Bối Nhi lên, ngực đau đớn, cúi đầu nhìn thấy chỗ trái
tim cắm một con đao, mà trên mặt Y Bối Nhi nhiễm huyết, nở nụ cười đơn
thuần vô hại.
“Các ngươi là một lũ đểu cáng, đều đáng chết!”
Y Bối Nhi thừa dịp thuốc còn không hoàn toàn phát tác, cô còn có một chút lý trí cắt bỏ đoạn ghi hình bên trong camera, đập vỡ camera rồi giấu
đi.
Cô tìm được di động trên người một người đàn ông trong đó, sau đó thuần thục ấn một dãy số.
“Chú ơi... Xin chú mau tới... A, cháu thật khó chịu... Nóng quá...” Tiếng
giải thích đứt quãng xen lẫn với tiếng rên rỉ, trong nháy mắt cơn buồn
ngủ của Âu Dương Hạo cũng không còn.
“Cháu đang ở nơi nào?” Anh nhanh chóng mặc quần áo, xuống lầu khởi động xe.
“Cháu không biết... Cháu nóng quá... A... Chỗ này là một cái công trường bỏ
hoàng... Cháu thấy một cái cột mốc XX... Hu hu, chú mau tới...” Sau khi
để lộ ra tin tức cần thiết, Y Bối Nhi đập di động.