Tuy rằng trải qua một lần thật sự mất mặt nhưng ý cười trên mặt Lam Bối
Nhi làm thế nào cũng không ngăn được, nụ cười kia xinh đẹp giống như
trăm hoa nở rộ giữa ngày xuân, thật sự khiến cho mọi người chói mắt. Âu
Bằng không biết cô đang cười cái gì, anh chỉ biết ánh mắt mơ ước của
những người đàn ông đó khiến anh rất bực bội, vì vậy anh nắm tay cô bước nhanh hơn giống như chạy về nhà.
“Em đang cười cái gì?” Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng anh cũng hỏi.
“Tạm thời chúng ta không thể kết hôn, vậy bây giờ có phải quan hệ của chúng
ta là quan hệ yêu đương hay không?” Lam Bối Nhi mặc kệ sắc mặt vừa đen
vừa trầm của anh, tự cô vui vẻ là được, hoàn toàn không biết bản thân
đang cười giống như đồ ngốc.
“Ừ, đương nhiên là vậy.” Sắc mặt anh căng thẳng đã lâu cuối cùng cũng được thả lỏng, anh thân mật điểm nhẹ mũi cô, cười nói.
Một đôi tình lữ vừa mới ra lò, thân mật khăng khít đan mười ngón tay vào
nhau, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện về tương lai, ấm áp lại hạnh phúc.
Những ngày tiếp theo thực sự chính là bình đạm, hai người ai đi làm thì đi
làm, ai đi học thì đi học nhưng chính sự bình đạm như vậy càng khiến
quan hệ của hai người thân mật rất nhiều. Mặc kệ lúc mới bắt đầu yêu
đương như thế nào cuối cùng đều phải trở về cuộc sống bình đạm, chỉ cần
hai người kiên trì ở bên nhau, như vậy sẽ có thể ở bên nhau cả đời.
Nhưng mà gần đây Lam Bối Nhi luôn cảm thấy Âu Bằng đang giấu diếm cô làm
chuyện gì đó, từ trước đến nay trực giác của phụ nữ luôn chuẩn mà không
lý do. Cho dù nhìn thoáng qua, Âu Bằng không có cái gì khác biệt nhưng
cô vẫn nghi ngờ như cũ.
“Nói! Anh đang giấu em chuyện gì?”
Trong khoảng thời gian này Âu Bằng thật sự mệt mỏi, vì vậy anh xin nghỉ nửa
ngày để nghỉ ngơi, không nghĩ tới trong lúc anh đang mơ màng ngủ bị
người nhìn chằm chằm mà tỉnh! Cô bé đang đè ở trên người anh còn đánh
đòn phủ đầu, bộ dáng hưng sư vấn tội, chất vấn anh.
“Bối Nhi đừng quậy nữa, anh rất mệt, chờ đến lúc anh tỉnh anh sẽ chơi với em nhé,
ngoan nào!” Càng ở chung với cô lâu, anh càng dễ dàng bắt được nhược
điểm của cô. Kiểu người nhìn như lão hổ kỳ nhưng thật ra là một con mèo
tương đối hung hãn, chỉ cần sờ thuận lông là được, mà chỉ cần nói một
tiếng ngoan lập tức sẽ thật sự ngoan ngoãn, rũ lỗ tai để mặc người vuốt
ve.
Quả nhiên, sắc mặt Lam Bối Nhi thả lỏng, phản xạ có điều kiện muốn cọ cọ vào bàn tay to lớn mà anh duỗi lại đây. Nhưng ngay lập tức
cô nhớ tới mục đích của mình, lần thứ hai nghiêm mặt: “Em sẽ không mắc
mưu của anh, tốt nhất anh nên thành thành thật thật nói ra toàn bộ, nếu
không em sẽ tức giận!”
Uy hiếp yếu ớt như vậy đương nhiên vô dụng nhưng mà quan hệ giữa hai người yêu nhau chính là anh bao dung cho em,
em bao dung cho anh, thình thoảng cãi nhau một chút chính là tình thú,
nếu không lâu dài sẽ biến thành mồi lửa lớn dẫn đến chia tay.
Âu
Bằng lập tức dở khóc dở cười, anh sờ đầu cô bé, bộ dáng ‘anh không còn
cách nào khác’: “Anh nói anh nói, thật ra mọi chuyện rất đơn giản, bọn
anh muốn em tham gia buổi tiệc sinh nhật lần thứ 48 của ba em!”
Anh lập tức nói tất cả mọi chuyện đã thương lượng tốt với ba mẹ Lam trước
đó cho Lam Bối Nhi nghe, vốn dĩ lúc đầu anh cũng không định dấu diếm cô. Ngay từ đầu thái độ ba mẹ Lam rất cứng rắn, nhưng sau lại phát hiện Âu
Bằng không ăn cứng hơn nữa con gái mình lại coi trọng cậu ta như vậy,
sau mấy lần nói chuyện với nhau cũng phát hiện người đàn ông này rất
đáng tin cậy, thái độ hơi mềm mại một chút, cẩu khẩn Âu Bằng khuyên bảo
Lam Bối Nhi về nhà.
Bà xã tới tay còn có thể chạy trốn? Nếu cô về nhà vậy ‘tính phúc’ của anh làm sao bây giờ?
Vì vậy đàm phán đi đàm phán lại rất nhiều lần, cuối cùng kết quả chính là
Âu Bằng khuyên Lam Bối Nhi đến tham gia tiệc sinh nhật nhưng có trở về
hay không gia hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của Lam Bối Nhi.
Sở dĩ trong khoảng thời gian này mệt như vậy, một phần là do khi nói
chuyện với ba mẹ Lam dùng não quá độ, một phần là bởi vì ba mẹ Lam đặt
chỗ anh làm việc làm toàn bộ điểm tâm ngọt phục vụ cho buổi tiệc sinh
nhật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT