"Báo cáo thủ trưởng, nhóm dân cư cuối cùng đã xuất phát." Sắc mặt Michelle tiều tụy, chính sự bận rộn, hẳn đã mấy ngày cô không được ngủ ngon giấc, song ánh mắt cô vẫn đầy kiên định, nói: "Mời thủ trưởng xem qua."
"Còn lại bao nhiêu người?" Tuyên Tử Phương hỏi.
Michelle đáp: "Chưa đến ba trăm người."
Tuyên Tử Phương lại hỏi: "Phi thuyền dân dụng cuối cùng đã xuất phát rồi?"
"Vâng, phi thuyền đó đã đủ người." Michelle nói: "Chúng ta còn hai phi thuyền quân dụng."
Tuyên Tử Phương xoa bóp ấn đường, gật đầu nói: "Rất tốt, Michelle, cô rời đi trước, tôi sẽ ở trên chiến thuyền còn lại bọc hậu."
Michelle cau mày nói: "Hay là thủ trưởng để tôi bọc hậu đi."
Tuyên Tử Phương đáp: "Không được, tôi phải ở lại, đề phòng có tình huống phát sinh ngoài dự kiến. Hơn nữa..." Cậu nhìn đứa con ngây thơ đang chơi đùa với người máy trong văn phòng, nói: "Tôi muốn để chúng theo cô, cô thay tôi chăm sóc Nháo Nháo."
"Chuyện này... không được đâu thủ trưởng..." Michelle kinh ngạc nói.
"Không gì là không thể, nhanh lên, nếu không sẽ không kịp mất!" Tuyên Tử Phương nghiêm túc nói: "Hai mươi phút sau cô dẫn đoàn hai trăm người còn lại và Nháo Nháo rời đi, tôi bọc hậu."
Michelle ngập ngừng: "Thủ trưởng..."
Tuyên Tử Phương nhắc nhở cô: "Nghĩa vụ của quân nhân là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên."
"Rõ!" Michelle kính chào theo nghi thức quân đội, sau đó nhìn về phía người máy cùng Nháo Nháo.
Tuyên Tử Phương hôn lên trán con mình, Nháo Nháo đã hơn hai tuổi rồi, có thể nói được mấy câu, bé vốn hoạt bát hiếu động, cái gì cũng thích cái gì cũng yêu, ngày nào cũng làm ầm ĩ, hầu như không lúc nào chịu ngồi yên một chỗ.
Thấy ba, Nháo Nháo vui mừng tột độ vươn tay muốn ôm ba một cái nà.
"Ngoan." Tuyên Tử Phương nựng hai má bé, nhịn không được cắn nhẹ lên, làm Nháo Nháo bật cười khanh khách.
"Ba... Ôm!"
Tuyên Tử Phương ôm bé vào lòng, vỗ lưng bé, dỗ dành: "Chờ đến nơi thành công thì con muốn ba ôm bao lâu cũng được, lát nữa đi theo dì Michelle, con phải ngoan ngoãn đó, rõ chưa?"
"Hun! Hun hun!" Nháo Nháo đắc ý hô vang, ý bảo ba mau hun con một cái, hứa sẽ ngoan.
Tuyên Tử Phương vỗ mông bé, hôn một cái rõ kêu lên vầng trán của bé, cười nói: "Được voi đòi tiên!"
Hun sương sương thế này là chưa đủ, con còn muốn ngủ chung với ba nữa, chỉ cần con với ba hoy, không cần cha đâu hihi.
Tuyên Tử Phương cạn lời, nhìn là biết con ai liền, còn nhỏ như vậy đã biết cách đòi hỏi rồi, có được rồi thì lại đòi thêm!
"Bây giờ không được, để sau nha..." Nếu để thầy biết ý đồ của con, không chừng anh ấy sẽ nhéo mông bé mất.
Nháo Nháo cười hì hì vùi mặt vào lồng ngực Tuyên Tử Phương cọ qua cọ lại. Tuyên Tử Phương giao Nháo Nháo cho người máy A Nha, đặt vài câu lệnh cho nó.
"Xong, dọc đường đã có người máy chăm sóc thằng bé, cô không cần chú ý đến nó quá nhiều đâu." Tuyên Tử Phương nói với Michelle.
Michelle gật đầu, thầm nghĩ cho dù cậu có nói như vậy, tôi cũng không dám thả lỏng đâu, ai mà chẳng biết thiếu úy Tuyên là người tư lệnh Tô quan tâm nhất chứ.
Hai mươi phút sau, Michelle dẫn nhóm người thứ hai lên phi thuyền.
Tuyên Tử Phương tập trung một trăm người còn lại, kiểm tra nhân số một lần nữa, vật cần mang đi đều đã mang theo, chỉ có một số vũ khí hạng nặng là không mang theo được thì đành để lại.
"Đi thôi." Tuyên Tử Phương xoa bụng, nhìn cột mốc ghi tên hành tinh này, giơ tay vẫy chào tạm biệt.
Nhóm sĩ quan còn lại cảm thấy động tác này rất hay ho, ngay lập tức học theo cậu, vẫy tay tạm biệt hành tinh nhỏ yên bình này.
Nhìn hành tinh Hera ngày một xa dần, cho đến khi chỉ còn là một điểm nhỏ xanh lam, Tuyên Tử Phương còn chưa kịp buồn bã thì đã nghe tiếng báo cáo của một vị sĩ quan: "Thiếu úy Tuyên! Có chuyện rồi! Có một vật thể lạ ở hướng mười giờ đang tiến về phía chúng ta với tốc độ rất nhanh!"
"Cái gì!?" Tuyên Tử Phương vội vàng chạy qua, vài vị sĩ quan đang xem màn hình theo dõi số 3, tình hình có vẻ không ổn cho lắm.
"Thưa thiếu úy!" Vị sĩ quan liên lạc với Tuyên Tử Phương đứng lên, mấy người còn lại tự giác đứng dạt sang để Tuyên Tử Phương vào xem.
"Anh ngồi xuống hẵng." Tuyên Tử Phương đến bên hắn, hỏi: "Anh nói xem anh thấy cái gì rồi?"
Vị sĩ quan mở hình ảnh đã chụp được, Tuyên Tử Phương nhìn một lát, cau mày.
"Thiếu úy, đây là cái gì vậy?"
"Là kim cự thú." Tuyên Tử Phương nói.
Mọi người sợ ngây người.
"Trời ơi..." Sao chuyện này có thể xảy ra được, mọi người đã di tản với tốc độ nhanh nhất, trong vòng hai ngày đã di tản toàn bộ, họ cũng không coi thường kim cự thú, nhưng tại sao vẫn bị chúng đuổi kịp!?
Tuyên Tử Phương nhìn mấy bức ảnh, dùng bộ đàm thông báo: "Những ai có thể quan sát không gian bên ngoài phi thuyền ở hướng mười giờ chú ý, nếu phát hiện bóng dáng của kim cự thú phải thông báo với tôi ngay lập tức! Còn nữa..." Cậu kết nối bộ đàm với hệ thống phát thanh toàn phi thuyền, nói: "Tôi có việc muốn bàn với mọi người."
Từ đầu, Tô Kỷ đã vạch ra vài phương án dự phòng cho trong tình huống xấu nhất —— rời khỏi hành tinh Hera những vẫn không thoát khỏi kim cự thú.
"Hiện tại chúng ta đang ở trong phạm vi săn mồi của kim cự thú, trong tình huống này, chúng ta không đi theo con đường cũ nữa, bởi nếu bị đuổi theo, những người đi trước chúng ta sẽ gặp nguy hiểm." Tuyên Tử Phương nói: "Tôi đề nghị chúng ta đến Lam Sa Mang. Hành trình này sẽ nguy hiểm, chúng ta có thể thoát khỏi kim cự thú, nhưng không có nghĩa là chúng ta được an toàn. Tôi tôn trọng quyết định của mọi người. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng dốc toàn lực bảo vệ mọi người."
"..." Không một ai trả lời, dù thông qua bộ đàm hay là từ những người đứng trước mặt cậu.
"Tôi có nói tôi sẽ để mọi người hy sinh trong bụng kim cự thú đâu, mọi người yên tâm." Tuyên Tử Phương xoa bụng mình, nói: "Tôi cũng sợ chết lắm, con tôi còn chưa ra đời nữa."
Một lát sau, có người đáp: "... Tôi nghe theo thủ trưởng."
"Nghe theo thủ trưởng!"
"Tôi cũng vậy!"
"Đứa nhỏ của thủ trưởng sẽ rất đáng yêu ha!"
"Có khi nào chúng ta sẽ được nhìn thấy đứa nhỏ trước thủ trưởng Tô không?"
"Háo hức ghê! Thủ trưởng cố lên!"
"..."
Tuyên Tử Phương cạn lời, câu chuyện một lúc một đi xa. Cả đoàn quân không suy sụp tinh thần, mọi người một lần nữa truy tung kim cự thú trên hệ thống radar, cứ thấy vật thể lạ đều báo cáo.
Tuyên Tử Phương cũng bàn luận với những phụ tá mà Tô Kỷ để lại cho cậu, vạch ra một lộ tuyến tạm thời. Cậu hỏi: "Kim cự thú sẽ đi theo chúng ta sao?"
"Vâng, theo tình hình lúc này thì là như thế." Đồng chí phụ tá nói: "Chúng ta đi ngược đường với phi thuyền trước, lúc nãy tôi liên lạc với bên kia, họ không phát hiện bóng dáng của kim cự thú."
"May thật." Tuyên Tử Phương thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có thể ước lượng được số lượng kim cự thú không?"
Đồng chí phụ tá đáp: "Tầm sáu, bảy con, nhưng chưa tra được dấu vết, mới đầu chắc tầm một, hai con."
Tuyên Tử Phương cười cười: "Tốt, để chúng nó tụ hợp lại với nhau, đến Lam Sa Mang chúng ta tăng tốc, cho chúng hít khói chơi!"
"Rõ!"
Tuyên Tử Phương suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Với tốc độ hiện tại, có khả năng chúng ta sẽ mất thêm một tuần ở Lam Sa Mang, mang đủ lương thực và nhiên liệu không?"
"Lương thực và nhiên liệu đủ dùng, thủ trưởng yên tâm."
"Anh vất vả rồi."
"Đây là việc tôi nên làm." Đồng chí phụ tá lắc đầu nói: "Có thủ trưởng ở đây, chúng tôi mới không bối rối, sợ hãi, mà phục tùng mọi mệnh lệnh để được an toàn, tư lệnh Tô đã nói như thế."
Tuyên Tử Phương nói: "Anh ấy nói như vậy, không có nghĩa là các anh mù quáng phục tùng mệnh lệnh nha!"
"Nhưng tư lệnh Tô và thiếu úy Tuyên là hai lãnh đạo giỏi, chúng tôi rất tin tưởng hai người." Đồng chí phụ tá cười cười, xoay người giúp Tuyên Tử Phương truyền lệnh xuống dưới.
Một tuần sau.
Phi thuyền như lướt đi trên một dòng sông xanh, từ từ di chuyển nương theo sự biến hóa không ngừng của từ trường. Xung quanh phi thuyền là ánh sáng xanh mờ và bụi vũ trụ mịn phản chiếu tất cả các loại ánh sáng, tựa như những viên kim cương trong suốt.
"Tình hình không ổn cho lắm." Đồng chí phụ tá báo cáo: "Mấy con kim cự thú vẫn theo sát phía sau, thậm chí càng ngày càng gần với chúng ta. Hai ngày trước chúng đã ăn vài xác cơ giáp và xác phi thuyền từ chiến trường cũ, xem ra đã hấp thu không ít năng lượng."
Sắc mặt hắn tái nhợt, báo cáo xong thì mím môi, không nói gì nữa.
Tuyên Tử Phương chăm chú nghiên cứu bản đồ các hành tinh mới nhất, dường như đang có ý định gì đó.
Đồng chí phụ tá tiếp tục báo cáo: "Ngoài ra, chúng ta đã mất liên lạc với các phi thuyền khác."
Mất tín hiệu liên lạc là bình thường. Lần trước cậu và đồng đội bị kẹt lại ở Lam Sa Mang một tuần, từ trường ở đây hỗn loạn nên sóng yếu, trừ phi có tâm phiến mà Tô Kỷ từng cho Tuyên Tử Phương trước đây.
Nhưng mà loại tâm phiến này không phải ai cũng có, ít nhất là Tuyên Tử Phương không có, trên chiến thuyền này cũng không ai có nốt.
Tuyên Tử Phương gãi đầu.
Đồng chí phụ tá: "Thủ trưởng ơi..."
"Ừm." Tuyên Tử Phương xoa cằm, vẫn đang chăm chú nhìn bản đồ sao, chỉ một vị trí, nói: "Đi theo hướng này."
"Nơi này..."
Nơi Tuyên Tử Phương chọn là một nơi trống trải, mà lúc này bọn họ phải dùng địa hình phức tạp của Lam Sa Mang để né tránh kim cự thú mới đúng.
Hắn không hiểu vì sao Tuyên Tử Phương lại làm như vậy.
Tuyên Tử Phương cười cười, hỏi: "Không phải anh nói sẽ tin tưởng tôi sao? Thế nào, có dám cược lớn với tôi không?"
"Cược... cược cái gì cơ?" Đồng chí phụ tá giật mình, trời ơi thủ trưởng ơi, trong quân đội cấm đánh bạc cá cược nha!
"Thì cược xem... biết đâu đang đi đột nhiên có sao chổi vụt qua, đánh bay lũ kim cự thú này." Tuyên Tử Phương khẽ cười.
Đồng chí phụ tá bật cười, nói: "... Haha... Thủ trưởng cứ đùa."
Tuyên Tử Phương đáp: "Tôi đang nghiêm túc!"
Đồng chí phụ tá: "..."
Cuối cùng, đồng chí phụ tá vẫn tuân theo chỉ thị của Tuyên Tử Phương, hạ lệnh toàn phi thuyền đi theo hướng cậu chỉ. Mọi người tuy có hơi nghi ngờ nhưng vẫn làm theo, cho đến bây giờ Tuyên Tử Phương là lãnh tụ tinh thần của họ, thừa nhận thì khá là mất mặt, nhưng họ không thể phủ nhận rằng họ tin chàng trai trẻ này một cách mù quáng.
"Đẩy nhanh tốc độ phi thuyền, ba giờ nữa phải đến nơi." Tuyên Tử Phương lại nói.
"Rõ!"
"À, anh nhớ dặn ai mắc chứng say tàu thì uống thuốc đi, ba giờ sau đóng toàn bộ nguồn năng lượng."
"Sao cơ!?" Đồng chí phụ tá ngạc nhiên nói: "... Tôi không nghe nhầm chứ! Thủ trưởng, cậu muốn đóng toàn bộ nguồn năng lượng của phi thuyền?"
"Ừm, ba giờ sau, nhớ đúng giờ!"
"... Rõ!"
Từng lệnh từng lệnh được truyền xuống, mọi người đều lơ mơ không hiểu ý đồ của thủ trưởng nhà mình, nhưng vẫn làm theo.
Ba giờ sau, tất cả nguồn năng lượng trên phi thuyền bị đóng lại tạm thời, cả phi thuyền chìm trong bóng tối, cửa sổ trên phi thuyền phản chiếu hình ảnh nguyên thủy và bình thường nhất của vũ trụ.
Trong bóng tối vô tận, vô số ngôi sao tỏa sáng rực rỡ.
Mọi người đều hiểu bọn họ không cắt đuôi được lũ kim cự thú. Tốc độ của chúng đã tiến hóa, nhanh hơn một phần ba so với trước đây, trong vòng hai giờ nữa họ sẽ bị chúng đuổi kịp.
Thời gian từ từ trôi qua, mọi người lo lắng chờ đợi, ai cũng nhìn Tuyên Tử Phương đang đứng trên đài chỉ huy.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng lóe lên đằng xa, đang tiến rất nhanh về phía họ.
"Đây là cái gì?!"
"Trời ạ, là sao chổi sao?"
"Mẹ ơi là sao chổi thiệt kìa! Có khi nào chúng ta sẽ va chạm với nó không!?"
Đuôi sao chổi rất dài, bay đến với tốc độ ánh sáng.
Lúc sao chổi lại gần phi thuyền, ánh sáng của nó chói đến mức mọi người không mở mắt được.
Trời ơi, không lẽ thủ trưởng thà bị sao chổi nổ tung hơn là bị kim cự thú ăn sao...
Không phải lúc nào họ cũng được ngắm sao chổi ở khoảng cách gần thế này, ai cũng mắt tròn mắt dẹt, nhưng cường độ ánh sáng quá cao, họ đành phải nhắm mắt lại để bảo vệ mắt.
Đúng lúc ấy, họ nghe mệnh lệnh từ Tuyên Tử Phương: "Giữ thăng bằng!"
Mọi người theo bản năng bám lấy tay vịn gần nhất, vài phút sau, họ nhận ra phi thuyền rung lắc dữ dội, có người trụ không nổi bị đánh bay lên trần phi thuyền. Đã thế phi thuyền còn bay lên bay xuống không ngừng.
Lúc này, họ mới hiểu vì sao khi nãy thủ trưởng dặn nhớ uống thuốc chống say.
Ba mươi phút sau phi thuyền mới dừng lại, có người không chịu nổi đã nôn từa lưa, Tuyên Tử Phương cũng bị ảnh hưởng, cậu thở dốc, cố gắng ấn nút mở lại năng lượng toàn phi thuyền, mở sóng radio, nói: "Mọi người có thể mở mắt rồi. Quan sát viên nhìn xem kim cự thú đang ở đâu."
Mọi người cố gắng điều hòa nhịp thở, quan sát viên quay lại vị trí. Một người ngạc nhiên la lên: "Trời, mau nhìn bên này!"
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ.
Sao chổi bay với tốc độ rất nhanh, chiếc đuôi ánh sáng quét qua không gian tối tăm, lỡ bị đụng phải thì thảm không tả nổi!
Bọn họ đã rời khỏi quỹ đạo di chuyển của sao chổi, nhưng kim cự thú thì không!
Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, tầm mười phút sau, sao chổi vẫn tiếp tục bay, còn kim cự thú thì biến mất khỏi radar.
Tuyên Tử Phương nhìn đồng chí phụ tá, cười nói: "Thế nào, thủ trưởng anh rất ngầu đúng không?"
Đồng chí phụ tá nuốt nước bọt, đáp: "Quá ngầu, quá giỏi..."
"Hê hê, bình thường không có chuyện gì làm ngồi nghiên cứu bản đồ sao cũng có ích đấy chứ. Lam Sa Mang là một nơi có địa hình phức tạp, lại có một khu vực khá là trống trải thế này, khả năng có nhiều sao chổi đi qua khu vực này rất cao. Cụ thể, đó là những ngôi sao chổi có chu kỳ rất ngắn." Tuyên Tử Phương giải thích: "Tôi đoán đúng rồi, ngôi sao chổi vừa rồi có chu kỳ ngắn, là loại sao chổi rất nổi tiếng của Lam Sa Mang, sao chổi bán chu!"
"Sao chổi bán chu*?"
*Bán chu (半周): nửa tuần.
"Chu kỳ của nó là ba ngày rưỡi, nên được gọi là sao chổi bán chu." Tuyên Tử Phương cười cười, đáp.
Đồng chí phụ tá phục cậu sát đất.
Tuyên Tử Phương nói: "Từ giờ trở đi chúng ta không lo bị "truy sát" nữa rồi, mọi người có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi!"
Đồng chí phụ tá gật đầu, đang định giúp cậu truyền lệnh, thì thấy sắc mặt Tuyên Tử Phương trắng bệnh. Cậu cau mày, cong eo sắp ngã xuống.
"Thủ trưởng! Cậu... Cậu sao thế?!" Đồng chí phụ tá hết hồn, vội vàng dìu Tuyên Tử Phương, người đang mang thai hơi nặng, hắn mém nữa dìu không nổi.
Tuyên Tử Phương đau đớn gào lên: "Tôi... Tôi sắp sinh rồi!"
Đồng chí phụ tá: "!!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT