Hội trường của học viện có sức chứa một vạn người, bình thường là nơi tổ chức lễ khai giảng và lễ tốt nghiệp. Đài diễn thuyết trang trí theo phong cách nghiêm túc, không lo chuyện người đứng diễn thuyết thuộc loại không có trình độ tốt, song nhìn cách trang trí phông nền này, trông cũng có vẻ oai phong.
Ban đầu Tuyên Tử Phương cho rằng sẽ không có nhiều người đi xem buổi diễn thuyết của Tô Kỷ, nhưng từ góc nhìn của nhân viên sắp xếp chỗ ngồi, nhìn thấy người ngồi kín hội trường, không thể tin được nói: "Không ngờ thầy nổi tiếng dữ vậy..."
Khóe miệng Tô Kỷ khẽ nhếch, anh hỏi: "Vậy em có thích anh hơn không?"
Tuyên Tử Phương: "..."
Anh vỗ vai Tuyên Tử Phương, cùng cậu ngồi ở hàng ghế đầu, sau đó mới cùng sinh viên thuộc Hội Sinh viên ra sau hậu trường. Anh nói: "Ở đây chờ anh."
"Vâng." Tuyên Tử Phương cười cười, hôn nhẹ lên gương mặt Tô Kỷ, nói: "Cố lên!"
Tô Kỷ cười cười.
Yuste ngồi cách chỗ Tuyên Tử Phương không xa, sau khi nhìn thấy Tuyên Tử Phương, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại cảm thấy lo lắng, cậu ta nhìn mấy người xung quanh, có vẻ họ cũng không để ý đến Tuyên Tử Phương, liền ngồi xuống bên Tuyên Tử Phương, nói: "Sao cậu lại ở đây?"
"Yuste!" Tuyên Tử Phương kinh ngạc nói: "Sau khi quay về học viện tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu làm sao quay về được, nhưng mà mãi chưa có cơ hội, dạo gần đây phàm là người đến gần tôi đều bị gắn cái mác gián điệp..." Thành ra chỉ có một mình Thượng Tư Yên đi cùng Tuyên Tử Phương.
Yuste nói: "Tôi được phân đến căn cứ thứ bảy, sau khi gặp chuyện không may thì được căn cứ trực tiếp cắt cử người đưa về, không gặp nguy hiểm gì. Ngược lại cậu..."
"Dọc đường gặp chuyện không hay, may mà không nguy hiểm, nếu không có thầy giúp đỡ thì tôi không thể thuận lợi trở về được... Nhưng mà thầy lại bị người khác mưu hại."
"Đừng lo lắng." Yuste nói: "Lấy năng lực của Tô Kỷ, chắc chắn anh ta có biện pháp xoay chuyển thế cục. Tôi nghe nói người đầu tiên tung tin đồn này là người thuộc hệ "Điều tra", không lẽ là Halse?"
Tuyên Tử Phương cười khổ nói: "Chính là cậu ta..."
Yuste hừ lạnh một tiếng: "Lấy oán trả ơn."
Tuyên Tử Phương: "Ừ, lấy oán trả ơn."
"Ồ." Yuste liếc mắt nhìn Tuyên Tử Phương, đánh giá từ trên xuống dưới, nói: "Cậu vậy mà không thay Halse nói đỡ vài câu, cậu bỏ được đức tính thánh mẫu từ bao giờ vậy?"
"Tôi thánh mẫu khi nào..." Tuyên Tử Phương bất mãn nói.
"Cậu có thể đi hỏi người thầy thương mến của cậu, hoặc là người thường đi cùng với cậu Thượng Tư Yên, ngay cả Quân Duy Kỳ cũng cùng quan điểm với tôi." Yuste cau mày nói.
Tuyên Tử Phương: "..."
Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì buổi diễn thuyết bắt đầu.
Khi Tô Kỷ chậm rãi bước lên bục, hội trường đang huyên náo nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh.
Tô Kỷ đứng trên bục, không thao thao bất tuyệt điều gì, trong lúc giới thiệu sơ lược cũng nói: "Hình thức của buổi diễn thuyết này là hỏi đáp, tôi biết mọi người đến nghe là vì trong lòng còn nhiều khúc mắc. Các cậu hỏi tôi chuyện gì cũng được, tôi sẽ giải đáp những vấn đề không phải là cơ mật."
Anh vừa dứt lời, hội trường càng trở nên náo nhiệt.
Rất nhanh đã có người giơ tay hỏi: "Anh thật sự không phải là gián điệp của quân đội đúng không?"
Tô Kỷ trừng mắt nói: "Cha tôi là Thượng tướng của bộ tư lệnh, tôi tốt nghiệp làm cho bộ tư lệnh, cha vợ tôi là Trung tướng của bộ tư lệnh, tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì để phản bội bộ tư lệnh... Trừ phi tôi đủ can đảm để người lớn hai bên gia đình đuổi giết, còn bị người vợ mới cưới cấm bước vào phòng."
Một người bật cười, kéo theo một trận cười giòn giã.
Mặt Tuyên Tử Phương đỏ bừng, Yuste ngồi cạnh nhìn cậu bằng ánh mắt quỷ dị, khiến cậu hận không thể chui xuống hố.
Tiếng cười dần dần ít đi, lại có người đứng lên hỏi: "Như vậy, tin tức của vết nứt vũ trụ có phải đến từ tổng bộ bộ tư lệnh không?"
Tô Kỷ thu nụ cười trên gương mặt lại, nghiêm túc nói: "Đây là chuyện cơ mật của bộ tư lệnh, tôi không thể nói cho cậu biết."
Người nọ lại hỏi: "Có phải bộ tư lệnh tiết lộ tin tình báo cho quân đội đúng không?"
Tô Kỷ nói: "Đây vẫn là cơ mật, xin lỗi."
Người nọ không cam lòng hỏi vấn đề thứ ba: "Nếu bộ tư lệnh không biết trước tin tình báo, vậy tại sao anh lại biết về nó rõ ràng như vậy?"
Tô Kỷ lắc đầu nói: "Bộ tư lệnh biết được tin này sớm hay muộn tôi không thể nói cho cậu, nhưng khi tôi biết tin này thì quân đội đã khiển trách bộ đội biên phòng từ lâu. Hơn nữa, lúc đó ngoài tôi ra, người trong cao tầng bộ tư lệnh đều biết tin về cái khe đó."
Tô Kỷ tài tình tránh được vấn đề, những câu nói ra đều hướng về đáp án cuối cùng.
Lúc này mọi người trong hội trường đều lớn tiếng thảo luận điều Tô Kỷ vừa nói.
Tô Kỷ nhân lúc này nhìn Tuyên Tử Phương cười cười, vẻ mặt cậu vẫn còn chút hoảng hốt, dường như vẫn còn đắm chìm trong mấy từ "cha vợ" rồi "vợ mới cưới".
Tô Kỷ cười hỏi: "Còn vấn đề gì nữa không?"
Các sinh viên đưa mắt nhìn nhau, vấn đề muốn hỏi thì rất nhiều, chỉ là đều là những vấn đề Tô Kỷ không thể trả lời được.
Một lúc lâu sau, mới có người đứng lên hỏi: "Nhưng anh đã tiết lộ tin tình báo kia, điều này cho thấy tin tình báo này không phải là chuyện cơ mật của bộ tư lệnh đúng không?"
Chính Halse là người hỏi câu này.
Chuyện này cũng khó trả lời, nếu tin tình báo là cơ mật, vậy Tô Kỷ nói ra cơ mật đã vi phạm nguyên tắc quân nhân, còn trái với câu "Đây là chuyện cơ mật không thể tiết lộ." Nếu nói tin tình báo không phải là cơ mật, cũng có nghĩa thừa nhận bộ tư lệnh đã sớm biết tin tình báo này, như vậy tiếp theo Halse sẽ nghi ngờ anh đã vi phạm nguyên tắc "lấy lợi ích của bộ tư lệnh làm mục tiêu cao nhất".
Song Tô Kỷ chỉ cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lúc quân đội lấy vụ vết nứt vũ trụ để khiển trách bộ đội biên phòng, kết quả điều tra về vết nứt vũ trụ cũng đã công khai chuyển đến tay bộ tư lệnh. Vậy thì có thể xem là ai cũng biết chuyện cơ mật này. Ban đầu đã tính đến việc công khai tin tức, nhưng tôi khi nhìn thấy người mình yêu thương kẹt lại trong vành đai Lam Sa nguy hiểm đến tính mạng, tôi không suy xét nhiều nữa liền nói ra trước bộ tư lệnh... Thật ra tôi không giỏi khống chế cảm xúc bản thân cho lắm."
Halse: "..."
Sắc mặt Halse trắng bệnh, Tô Kỷ quy kết lý do cho hành động của mình là vì anh ta "không khống chế cảm xúc bản thân tốt", không đề cập đến chuyện phản bội, cũng không đổ toàn bộ trách nhiệm lên tổng bộ bộ tư lệnh.
Tô Kỷ cười cười hỏi: "Sinh viên Halse, cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Không..." Halse không được tự nhiên đáp.
"Nhưng tôi có chuyện này muốn nói." Lúc Halse chuẩn bị ngồi xuống, Tô Kỷ thản nhiên nói: "Halse, chúng tôi cũng rất quan tâm đến chuyện vì sao cậu một mình trở về, dù sao Tuyên Tử Phương cũng đã cùng cậu trải qua sinh tử, cũng cùng nhau trốn thoát khỏi vành đai Lam Sa."
Sắc mặt Halse càng khó coi hơn, ở phía dưới, mọi ánh mắt chuyển từ Tô Kỷ đổ dồn lên Halse, nhỏ giọng thảo luận.
Một hai người nhỏ giọng thì tiếng thảo luận cũng không lớn, nhưng đây là một hội trường sức chứa mười nghìn người, gần mười nghìn người nhỏ giọng bàn tán thành ra lại nghe rất rõ.
Không phải Tô Kỷ không ghi thù, mà anh chờ đợi cơ hội tốt nhất để trả thù.
Có thể nói người này lòng dạ hẹp hòi, nhưng Tuyên Tử Phương lại yêu chết tư thế thong dong ứng đối của Tô Kỷ khi diễn thuyết, nhất là khi bức Halse đến mức sắc mặt cậu ta trắng bệch, trong khi Tô Kỷ vẫn bình tĩnh thong dong, càng nhìn càng thấy ngầu.
"Đã hết giờ, hôm nay rất cảm ơn mọi người đã đến nghe tôi nói, ít nhiều cũng mang ý nghĩa giáo dục." Tô Kỷ tuyên bố buổi diễn thuyết kết thúc.
Tuyên Tử Phương là người đầu tiên đứng lên vỗ tay. Sau đó, những tiếng vỗ tay lẻ tẻ vang lên, cuối cùng là những tràng vỗ tay như sấm dậy.
Tô Kỷ nắm tay Tuyên Tử Phương, hai người chậm rãi đi về.
"Anh mua một căn hộ gần học viện, giấy tờ bất động sản do em đứng tên." Tô Kỷ chậm rãi nói: "Đợi trang hoàng nội thất đẹp đẽ là chúng ta có thể vào ở được. Vài ngày nữa nhà của gia đình em cũng hoàn thành, đến lúc đó anh và em đi thăm cha và ba, nói cho hai người chuyện chúng ta đã kết hôn."
"Vâng." Tuyên Tử Phương lẳng lặng nghe anh nói.
"Em có hứng thú với chuyện học viện kêu gọi sinh viên nhập ngũ không?" Tô Kỷ nói: "Anh không mong em làm chuyện mạo hiểm, nhưng mà chuyện này có thể sẽ khiến em cảm thấy thú vị..."
"Không có gì thú vị cả..." Tuyên Tử Phương cười cười nói: "Em không thích ra chiến trường, lúc trước đã làm đào binh một lần rồi, không chừng ra tiền tuyến không được bao lâu em lại tính đào binh thêm lần nữa. Em không phù hợp với sinh hoạt trong quân đội."
Tô Kỷ hơi ngạc nhiên nhìn Tuyên Tử Phương, nói: "Anh còn nghĩ em sẽ cảm thấy đây là cơ hội rèn luyện bản thân..."
Tuyên Tử Phương nói: "Có rất nhiều cách để rèn luyện, cho dù là vì đế quốc mà ra tay, cũng không nhất thiết phải cưỡng ép bản thân làm chuyện mình không thích."
"Hóa ra anh nghĩ nhiều." Tô Kỷ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Thầy sẽ không ra tiền tuyến chứ?" Tuyên Tử Phương hỏi.
"Không hẳn." Tô Kỷ nghiêm túc nói: "Cấp trên có thể sẽ phái anh ra chiến trường, nếu có cơ hội này thì anh sẽ đi."
"Cái gì?!" Tuyên Tử Phương nói: "Thầy, vừa rồi anh còn nói tiền tuyến rất nguy hiểm... Đương nhiên là em không khuyến khích anh giống em sống không có ý chí tiến thủ như vậy."
Tô Kỷ nắm chặt bàn tay Tuyên Tử Phương, cười cười nói: "Thông qua vụ việc lần này, anh nhận ra bản thân còn rất nhiều thiếu sót. Nếu như không có được quyền lực tuyệt đối cùng chiến tích, anh vẫn chưa đủ năng lực để bảo vệ em thật tốt."
Tuyên Tử Phương nhìn anh đầy lo lắng.
Tô Kỷ lại nói: "Không biết cuối cùng cấp trên có phái anh đi hay không... Nhưng ít nhất trước khi thời gian nghỉ sau kết hôn kết thúc, anh đều ở bên em."
Cuối tuần, đôi chồng chồng mới cưới cùng đi đến nhà Tuyên Tử Phương.
Sau khi dọn nhà về Thủ đô, ba Tuyên Tử Phương luôn rất bận rộn, vội vàng bố trí nhà mới, vội vàng kết bạn mới, vội vàng quan tâm con trai cưng của ông.
Đáng tiếc, Tuyên Tử Phương rất ít khi gọi điện cho ba mình, vẫn giữ nguyên tần suất trò chuyện như lúc ông còn sống ở K-306.
Mà khi Tuyên Tử Phương về nhà lần thứ hai, cậu lại mang theo một tin tức làm ai cũng hết hồn – cậu và Tô Kỷ đã kết hôn!
Ba Tuyên Tử Phương vốn sống thoáng, nghe được tin này cũng sững sờ.
Ông nói: "Con yêu... Không phải lúc ở Nemesis hai con còn đang quen nhau sao, sao đùng một phát đi đăng ký kết hôn, cũng không nói với chúng ta một tiếng?"
Tuyên Tử Phương nói: "Chúng con kết hôn ở Nemesis, định bụng để cha và ba vừa bất ngờ vừa vui vẻ."
Ba Tuyên Tử Phương: "... Đúng là rất vui, không, ba cảm thấy nếu cha con biết, nhất định ổng sẽ bị dọa ngu người."
Tuyên Tử Phương: "Cha luôn luôn tôn trọng quyết định của con."
Ba Tuyên Tử Phương: "Nhưng với điều kiện là con và cha con đã bàn bạc qua, nếu không ổng sẽ có cảm giác cải trắng trong nhà bị heo đào lên lôi đi mất..."
Tuyên Tử Phương: "..."
Tô Kỷ: "..."
"Thôi vầy đi, hai con cứ bình tĩnh nói ra." Ông nói: "Nếu cha Tử Phương tức giận thì ta sẽ cố gắng nói tốt cho hai con. Đặc biệt là Tiểu Tô, con không cần lo lắng..."
Tuyên Tử Phương: "Ba, người nói như thế càng khiến thầy cảm thấy lo lắng..."
Ba Tuyên Tử Phương dùng sức vỗ vai Tô Kỷ, nói: "Thả lỏng đi con trai!"
Tô Kỷ: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT