“Ha ha!” Dương Thanh Vân cười lớn, nhìn cái mặt vừa đau khổ, vừa lúng túng của Văn Vinh lúc này thật quá tếu, khiến hắn mém chút nữa là lộ tẩy rồi.
Đây là tình yêu học trò thời cấp ba đó nha! Vào thời gian này, thì những lời nói yêu đương đều rất ngây ngô và đơn sơ, nắm được tay đã là một thành tích vĩ đại rồi. Chẳng hạn nhân vật làm mưa làm gió như cậu Văn Vinh đây, một đứa hư hỏng, ra vào tiệm cắt tóc “Mộng Vũ” như cơm bữa, mà còn chưa khám phá ra bí mật của phụ nữ hay sao?
Nhưng mà xét về mặt tình cảm, cậu ta vẫn ngây ngô trong sáng, không chút nào đen tối, đúng là tuổi thanh xuân mà! Một tràng cười lớn này của Dương Thanh Vân, khiến cho khoảng cách của hai người mau chóng thu hẹp lại.
Ngày thường, Văn Vinh ở trường ngang tàng bá đạo, học sinh ai cũng sợ cậu ta. Những đứa vừa học giỏi, lại vừa có gia thế như đám Điền Lượng, thì lại không để cậu ta vào mắt. Còn thành phần như Mã Lượng, thì chỉ biết theo đuôi xun xoe, nịnh hót. Nhưng chưa có đứa nào như Dương Thanh Vân, vừa không ngán cậu ta, cũng không nịnh bợ, lại vừa không xem thường một đứa như cậu ta!
“Văn Vinh, kế hoạch trước mắt chỉ có thể tiến hành cùng lúc, mới có thể giải quyết được Ti Tiếu. Phía bên tôi sẽ cùng cô ấy lá mặt lá trái, để cô ấy không nảy sinh nghi ngờ. Phía bên cậu là quan trọng nhất, phải hành động. Để dỗ dành con gái, cậu phải sử dụng bí kíp. Tôi sẽ chỉ cho cậu. Chỉ cần cậu nghe tôi, bảo đảm sẽ có thể giải quyết Ti Tiếu ngon ơ!” Dương Thanh Vân nói.
Sau đó hắn nói một cách chậm rãi, tất cả đều là những thủ đoạn để lấy lòng và dỗ dành con gái. Bí kíp của hắn gồm những thủ đoạn mua đồ không ‘gớm tay’, cần lãng mạn thì mua hoa, cần thể diện thì mua trang sức, quần áo. Sau đó, tận dụng thời cơ rủ đi xem phim, đi dạo công viên. Tóm lại, thủ đoạn của Dương Thanh Vân là một chuỗi kế hoạch hoàn chỉnh. Văn Vinh nghe xong chỉ biết há hốc miệng ra, ngây người thật lâu, ánh mắt nhìn Dương Thanh Vân cứ như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.
Dương Thanh Vân mặc kệ vẻ mặt ngu ngơ của cậu ta, hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Văn Vinh, cậu có muốn tiến thêm một bước với Ti Tiếu hay không? Ít nhất cũng nắm được tay cô ta, may mắn hơn thì có thể hôn lên đôi môi xinh xắn ấy một cái, biết đâu chừng còn có thể đi xa hơn nữa…
Con gái ấy mà, chỉ cần cậu chịu bỏ công sức ra dỗ cho cô ta vui vẻ, lại sử dụng bí kíp của tôi, bảo đảm chỉ số thông minh của Ti Tiếu sẽ là số âm. Còn chuyện cỏn con ‘Mộng Vũ’ có tôi ở phía sau giúp cậu, chẳng phải là mọi việc được giải quyết êm đẹp rồi ư?”
Dương Thanh Vân là người đã từng dẫn đầu một đội ngũ marketing hùng mạnh, lời của hắn nhắm thẳng vào thứ mà Văn Vinh muốn nghe nhất. Văn Vinh nghe xong lập tức hưng phấn, máu nóng chảy rần rần khắp cả người luôn!
Độ tuổi thiếu niên tinh lực tràn đầy, ở cái tuổi mà tràn đầy mơ tưởng với con gái này, ai mà không muốn gần gũi hơn với bạn gái mình chứ? Có thể nói là Văn Vinh sáng ngóng chiều mong, nhưng mà cô gái Ti Tiếu này quá khó xơi, cậu ta vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào cả, chỉ có thể tưởng tượng mà thôi!
Nhưng nay đã khác xưa, Dương Thanh Vân nói cho cậu ta biết những thủ đoạn mà có nằm mơ cậu ta cũng nghĩ không ra. Dù là trong sách báo hay trên tivi, cậu ta cũng chưa từng thấy những chiêu thức sắc bén như vậy bao giờ.
“Dương Thanh Vân, thằng khốn cậu thật là ghê gớm. Móa… Những thứ đồ chơi này cậu biết được từ đâu vậy. Mẹ nó… Cậu đúng là một thiên tài mà! Ha ha… Chơi, tôi nghe theo cậu…”
“Vậy thì chơi liền cho nóng, chẳng phải ngày mai là ngày nghỉ hay sao? Đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một, nên chuẩn bị trước từ tối nay, áp dụng toàn bộ bí kíp của tôi, bảo đảm là sẽ thành công!” Dương Thanh Vân cười hì hì nói. Chương trình học của lớp 12 rất kín, mỗi tuần chỉ được nghỉ có hơn nửa ngày. Sau 3 giờ chiều của ngày nghỉ, mọi người đã phải bắt đầu tự học, do đó thời gian rất quý giá.
Văn Vinh gật đầu gà mổ thóc, nói: “Hay, hay lắm! Cứ làm như thế đi!” Văn Vinh móc ra một gói thuốc từ trong túi, tự đốt một điếu, sau đó thẩy cho Dương Thanh Vân một điếu. Hai người cùng ngồi ‘phun mây nhả khói’, bầu không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ hòa hợp.
Văn Vinh vừa hút thuốc, vừa móc 50 đồng từ trong túi ra, tùy tiện ném cho Dương Thanh Vân, nói: “Thanh Vân, cầm đi, đây là phí vất vả của cậu! Nhớ là đừng nói chuyện này cho người khác biết nha. Còn nữa, sau này ai bắt nạt cậu, cậu cứ nói tên tôi ra, tôi bảo kê cậu!”
Tâm trạng của Văn Vinh rất tốt, đứng dậy thay bộ đồ thể dục, rồi quay ra ngoài gọi: “Quần áo đã thay xong, bọn mày đừng nhốn nháo bên ngoài nữa, vào đây hết đi!”
Nghe Văn Vinh gọi, đám đàn em của cậu ta bước vào. Lý Hùng, Hồ Trung Lâm và mấy người bạn cùng phòng cũng vào theo. Mọi người đều nhìn nhau, bầu không khí rất kỳ quái, chẳng biết hai người Văn Vinh và Dương Thanh Lâm vừa bàn chuyện gì.
Đặc biệt là Lý Hùng và Hồ Trung Lâm, ánh mắt của hai người cứ nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân, dường như đang quan sát xem vừa rồi Dương Thanh Vân có bị đập hay không, có thể thấy rõ sự đề phòng lo lắng của hai người. Mã Bình cũng bước vào, vừa rồi ăn một đạp rất đau của Dương Thanh Vân, nên ánh mắt thằng này nhìn Dương Thanh Vân đầy hận thù dữ tợn, rõ ràng là rất muốn tìm lại mặt mũi nha!
“Mã Bình!” Văn Vinh ngoắc ngoắc, “Hạo Nam” ca lại nhập cậu ta rồi.
Vẻ mặt Mã Bình trở nên như con khỉ vậy, cười hề hề đến trước mặt Văn Vinh, vừa cười nịnh nọt vừa nói:
“Đại ca, thằng nhóc này bố láo đúng không? Tôi đã biết là nó muốn ăn đòn mà, nó dám xạo chó, tôi thay anh chơi chết nó, mẹ kiếp tôi…”
Văn Vinh cười hì hì, ngoắc nó thêm cái nữa: “Lại đây, gần chút!”
Mã Bình đưa mặt đến gần sát. Văn Vinh vung tay, đập một phát lên đầu nó, một đập này có vẻ rất thốn đó!
Mã Bình bị đánh, vẻ mặt ngẩn ra, nói: “Đại ca, anh…”
Văn Vinh cười gằn: “Thằng nhóc, mày và cái thằng cùng quê với mày móc nối với nhau, đừng tưởng tao không biết. Mày muốn giúp thằng đó trả thù Dương Thanh Vân đúng không? Ông đây nói cho mày biết, sau này Dương Thanh Vân do tao bảo kê, mày có còn trả thù giúp thằng đó nữa không hử?”
Mã Bình lập tức đứng hình, hai mắt trợn trừng, dáng vẻ đó thực sự rất là thú vị, môi nó mấp máy: “Tôi… Tôi… Tôi…” Thằng này muốn nói cái gì đó, nhưng không thể nào sắp xếp được ngôn ngữ, hình ảnh này như thằng ngốc trong mấy phim hài vậy.
Ở phía khác, Lý Hùng và Hồ Trung Lâm cũng ngơ ngác đến nỗi thừ người ra. Đặc biệt là Lý Hùng, y vẫn thường hay tiếp xúc với Văn Vinh. Hai người đều là học sinh năng khiếu thể dục, mỗi ngày đều huấn luyện chung. Văn Vinh là ‘Đại ca’, nếu Lý Hùng có thể thân với Văn Vinh thì đó là chuyện rất có mặt mũi khi ở trước mặt bạn học khác. Nhưng mặc kệ Lý Hùng dùng cách nào đi nữa, quan hệ giữa y và Văn Vinh vẫn chỉ là bình thường. Y vẫn thường cảm thấy nuối tiếc về điều này.
Nhưng mà hôm nay, Dương Thanh Vân chỉ dùng vài câu, đã khiến Văn Vinh cho mặt mũi như vậy rồi. Dương Thanh Vân dùng cách nào vậy nhỉ?
Văn Vinh chẳng hề để ý tới dáng vẻ chật vật của Mã Bình, còn vỗ thêm cái nữa, nói: “Được rồi, đừng hóng hớt nữa! Ông đây phải đi huấn luyện, bọn mày làm gì thì đi làm đi!”
Văn Vinh nói xong, đứng dậy chuẩn bị đi, thì Dương Thanh Vân giơ tay lên, nói: “Chờ chút!”
“Sao vậy?”
“Để thuốc lại, hôm nay tôi lười ra cửa trường lắm. Ngày mai mua trả cậu!”
Văn Vinh cười ha ha, móc gói thuốc từ trong túi quần ra, thẩy cho Dương Thanh Vân, nói: “Mẹ nó, còn hơn nửa gói lận đấy, tiện nghi cho cậu rồi!”
Văn Vinh nói xong thì cười ha ha, mang tâm trạng vui vẻ mà bước ra ngoài. Những người khác nhìn cảnh này thì trợn mắt, há hốc mồm ra. Lúc này, ai cũng hiểu là quan hệ giữa Văn Vinh và Dương Thanh Vân rất không bình thường nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT