Khung cảnh của lớp 121 vẫn giống như trong ký ức của Dương Thanh Vân. Bức tường bao bên ngoài, được ốp lớp gạch men lỗi thời màu trắng. Sàn nhà được lót gạch bông. Chiếc quạt trần cũ kỹ, khi quay, lại phát ra những tiếng két két ồn ào. Thầy Thái Chu Vệ, chủ nhiệm của lớp, dáng người không cao nhưng lại có cái bụng phệ to tướng, trông khá là buồn cười.
Thầy Thái là một người rất dễ gần. Có lẽ là do thầy ấy xuất thân từ vùng quê, nên học sinh trong lớp, đứa nào ở dưới quê lên đây học, sẽ được thầy quan tâm đặc biệt hơn. Năm cấp ba đó, Dương Thanh Vân vì dính vào sự kiện "tiệm cắt tóc", mà có lần bị phòng giáo dục đưa vào danh sách đuổi học.
Lúc đó, chính Thầy Thái đã đứng ra bảo vệ cho Dương Thanh Vân. Cũng vì chuyện này, mà thầy Thái và chủ nhiệm Tống của phòng giáo dục cạch mặt nhau. Đáng tiếc, cuối cùng Dương Thanh Vân vẫn phụ sự kỳ vọng của thầy Thái, kết quả thi đại học năm đó rất thê thảm.
Mà cả lớp 121 năm đó, đều thi không được tốt. Mấy năm sau, Dương Thanh Vân nghe người ta nói, từ sau lứa 98, không còn thấy thầy Thái lên làm chủ nhiệm lớp nữa. Còn tên chủ nhiệm họ Tống, thì lại thăng quan tiến chức nhanh chóng. Những ngày ở trường trung học số 1 của thầy Thái, càng ngày càng trở khó khăn hơn, sau cùng bị buộc rời khỏi nơi đây. Nghe nói, cuộc sống về già của thầy ấy khá bi thảm.
Dương Thanh Vân vẫn luôn nhớ ơn thầy Thái. Nhưng tiếc là suốt 22 năm kể từ khi tốt nghiệp cấp 3, Dương Thanh Vân vẫn chưa có cơ hội đến thăm người thầy mà hắn kính trọng nhất này. Khi đó, Dương Thanh Vân phải bôn ba gian khổ, trong đầu lúc nào cũng nghĩ làm sao kiếm được tiền, cuộc sống luôn tất bật vội vã. Bây giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy trước đây, mình sống như không sống, giống một cái xác không hồn vậy.
"Hôm nay trả bài thi tuần, các trò xem lại cho kỹ. Điểm cao không được kiêu ngạo, điểm thấp cũng không được nản lòng! Phải luôn giữ tâm thái của mình ổn định. Những ngày ôn tập cuối cùng này, mục tiêu của chúng ta là rà lại xem kiến thức của mình bị hổng chỗ nào, thì bù lại những chỗ đó. Cứ bước đi từng bước vững vàng như vậy, thì đến khi thi đại học, thầy tin là các trò có thể phát huy tối đa khả năng của mình!” Thái Chu Vệ vừa phát xấp bài thi trong tay, vừa dặn dò đám học trò của mình bằng những lời nói thấm thía, chân thành.
Kỳ thi đại học đã bước vào giai đoạn chạy nước rút, hiện tại mỗi ngày có một bài thi nhỏ, mỗi tuần có một bài thi lớn. Bài thi lớn hàng tuần giống như thi đại học vậy, từ cách sắp xếp phòng thi, thời gian thi đến chất lượng của đề thi đều được mô phỏng y chang. Cho nên, kết quả bài thi này có thể phản ánh phần nào năng lực, trình độ của học sinh.
Nhận được bài thi, Dương Thanh Vân nhìn thoáng qua, thì thấy điểm môn ngữ văn của mình là cao nhất, 120 điểm. Nhưng ngoài môn ngữ văn ra, điểm của những môn khác đều tệ. Môn toán chỉ có 95 điểm, vừa đạt yêu cầu. Vật lý và hóa học chỉ thi được lần lượt là 88 và 70 điểm. Thê thảm nhất là môn tiếng Anh, chỉ có 66 điểm. Tổng điểm là 439.
Số điểm này không cao, nhưng cũng không quá thấp. Dương Thanh Vân còn nhớ rõ, kỳ thi đại học năm 98, điểm trúng tuyển khối khoa học tự nhiên hệ chính quy của tỉnh Hồ Nam, vào khoảng hơn 440 điểm. Nói cách khác, với thành tích hôm nay của Dương Thanh Vân, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, là có thể vào một trường Đại học nào đó trong tỉnh Hồ Nam.
Dĩ nhiên là đề thi năm 98 có độ khó rất cao, cao hơn rất nhiều so với những lần thi thử nhàn nhã ung dung. Nhất là môn toán và tiếng Anh, độ khó vượt quá sức tưởng tượng của rất nhiều người.
Nếu dựa theo đó mà tính, thì Dương Thanh Vân có thi đậu đại học được hay không, vẫn là một ẩn số. Nếu như lúc đó, Dương Thanh Vân ôn tập liên tục, củng cố kiến thức, cố gắng chạy nước rút, thì mới có khả năng đậu vào hệ chính quy. Nhưng mà sau này, xảy ra sự kiện “tiệm cắt tóc”, thêm việc cha hắn gặp chuyện, hai thứ cộng lại khiến hắn hoàn toàn sụp đổ, để lại niềm nuối tiếc day dứt khôn nguôi trong lòng hắn suốt quãng đời còn lại.
Dương Thanh Vân xem bài thi một cách cẩn thận, trong đầu nhanh chóng chuyển động. Thời gian quý báu, hắn nhất định phải mau chóng lập ra một cái kế hoạch chạy nước rút hiệu quả.
Hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa, nhất định phải vào đại học. Hắn phân tích cẩn thận những bài thi này, môn ngữ văn trước giờ vẫn không đáng lo, hiện tại vẫn chắc ăn lắm. Lần này, thi kém nhất là môn tiếng Anh. Sau này, khi Dương Thanh Vân bước vào đời, đã bỏ ra rất nhiều công sức. Trình độ tiếng Anh của hắn, không những có thể nói chuyện thoải mái với người nước ngoài, mà dù là đọc văn bản nước ngoài cũng chẳng có vấn đề gì. Do đó, với trình độ tiếng Anh của hắn bây giờ, dám cá là đã vượt qua phần lớn học sinh cấp 3 bình thường. Hắn có ưu thế rất lớn ở hai môn này.
Nhưng điểm yếu của hắn cũng rất rõ ràng, đó chính là toán học, vật lý và hóa học. Ba môn này, hơn hai mươi năm hắn không hề đụng tới, gần như là đã trả lại hết cho thầy cô. Bây giờ chỉ còn có 50 ngày, sẽ là một thử thách khó khăn nếu như hắn muốn học lại từ đầu.
Nhưng mà, Dương Thanh Vân cũng không quá lo lắng. Kinh nghiệm từ mấy chục năm lăn lội ngoài đời, làm cho hắn rất biết cách xử lý công việc. Hơn nữa, khoa học tự nhiên của hắn vẫn chưa mất căn bản, chỉ cần chịu bỏ công sức, muốn bắt đầu lại lần nữa cũng không phải là không thể. Có công mài sắt có ngày nên kim mà.
“Ngữ văn và tiếng Anh vứt xó luôn, tập trung tất cả tinh thần cho toán lý hóa!” Dương Thanh Vân nhanh chóng đưa ra quyết định, sau đó lập tức chấp hành. Rất nhanh, hắn đã chìm đắm trong thế giới của toán lý hóa.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, 5 tiết tự học buổi tối, Dương Thanh Vân không bỏ phí dù là 1 phút. Sau khi hết buổi học, hắn không về ngủ ngay, mà ở lại phòng học, học đến rạng sáng mới đi về ngủ.
Một đêm yên bình không có gì xảy ra. Ngày thứ hai, giáo viên của 5 môn chính sẽ sửa bài thi, những lỗi trong ba bài thi toán lý hóa, hắn đã dò lại một lần rồi. Đối với buổi học ngày hôm nay, hắn hết sức mong ngóng!
"Eo ôi! Dương Thanh Vân! Bữa nay bày đặt chịu khó học hành nữa ta? Bộ cậu tính thi vào đại học luôn đó hả? Để coi, lần này cậu thi thử được bao nhiêu điểm nhỉ? Trời đất ơi, môn hoá được những 70 điểm lận này!" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Dương Thanh Vân. Cả người hắn run lên, quay đầu lại thì thấy Ti Tiếu.
Con nhỏ này đang nheo nheo mắt, dù là không trang điểm nhưng vẫn rất đẹp, môi hồng răng trắng trông cứ như người mẫu trên ảnh bìa tạp chí, nhưng vẻ mặt con nhỏ lại tỏa ra chút gì đó nguy hiểm.
"Chết rồi!" Dương Thanh Vân nói thầm. "Tối hôm qua, đã nhận tiền của người ta, mà vẫn còn chưa đi làm đó! Đầu óc để đâu không biết." Dương Thanh Vân than thở trong lòng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì cả.
Ti Tiếu lại mở những bài thi khác của Dương Thanh Vân ra xem, tiếp tục chậc lưỡi: "Trời trời, tiếng Anh còn ghê gớm hơn, được 66 điểm luôn! Giỏi gì mà giỏi dữ vậy ta!"
Ti Tiếu vừa nói xong, đám học sinh trong lớp lập tức chụm đầu lại bàn tán. Ở cái lớp 121 này, Ti Tiếu được rất nhiều người chú ý. Vậy mà bây giờ, hình như Ti Tiếu đang muốn kiếm chuyện với Dương Thanh Vân. Trong đám hóng chuyện, có người chỉ ngồi "xem phim", có người thì lo lắng dùm cho Dương Thanh Vân, còn có thành phần thì hả hê, chờ coi Dương Thanh Vân sẽ mất mặt ra sao!
Dương Thanh Vân cười ha ha, trả lời với giọng điệu không nhanh không chậm: "Thường thôi, thường thôi, còn phải cố gắng nhiều hơn! Lần thi sau nhất định sẽ tốt hơn lần này!"
Ti Tiếu đột nhiên cười to, chế nhạo: "Dương Thanh Vân, cậu nghĩ tôi đang khen cậu ư? Với cái thành tích này của cậu, mà cũng dám mơ được vào đại học nữa hả… Không phải tôi xem thường cậu đâu, nhưng mà… Cậu tỉnh lại dùm tôi cái đi!"
"Há há!" Ở xung quanh lập tức có người cười rộ lên. Điểm môn tiếng Anh và hoá học của Dương Thanh Vân đúng là quá nát, cho dù ba môn khác có thi tốt đi chăng nữa, muốn đậu đại học vẫn rất khó khăn. Ti Tiếu đã mắng ai, thì không bao giờ chừa mặt mũi lại cho người đó.
Trong tình huống này, Dương Thanh Vân chỉ có thể cam chịu. Ti Tiếu mắng hắn, lập tức sẽ có thằng nhảy ra hùa theo. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để thể hiện trước mặt nữ thần, có thằng nào ngu mới bỏ qua!
Thằng đầu tiên nhảy ra từ đám hóng hớt, là một tên vừa cao vừa ốm trông như que tăm, đeo mắt kính, có cái mặt hèn mọn bỉ ổi. Thằng này thì Dương Thanh Vân biết, tên là Trình Kim Nhượng, là một trong những thằng mà Dương Thanh Vân ghét nhất khi học cấp 3.
Thật ra, Trình Kim Nhượng cũng từ dưới quê lên, nhưng mà thằng này lại có người thân làm giáo viên ở trong trường, hơn nữa trong nhà cũng khá giả. Cho nên, thằng này khinh thường bọn cũng từ dưới quê lên như nó.
Ngày thường, lúc nào cũng thấy thằng này xum xuê theo sau bọn học sinh thành phố, nhưng không được bọn đó chào đón. Cho nên, một mặt nó nịnh nọt đủ kiểu với bọn thành phố, như một con chó vậy. Mặt khác, nó bắt nạt bọn từ quê lên giống như Dương Thanh Vân vậy. Dường như, nó phải làm vậy thì mới thể hiện nó đã được chơi chung bọn thành phố ấy, mà thật ra là có ai thích nó đâu, cả hai bên đều chẳng ưa gì nó.
Trình Kim Nhượng hắng giọng một cái, nói bằng cái giọng hết sức chuyên nghiệp: “Chỗ khó nhất khi thi đại học chính là phải giỏi đều các môn, nên những học sinh học lệch rất khó thi đậu đại học. Mà những học sinh học lệch vài môn, lại càng không có khả năng đậu đại học.”
Trình Kim Nhượng vừa nói vừa dùng tay chỉnh chỉnh kính, cứ như là “chuyên gia” vậy. Mà mắt thằng này lâu lâu lại liếc qua Ti Tiếu, không nói cũng biết nó đang nghĩ cái gì trong đầu.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, có nhiều đứa nhìn qua Dương Thanh Vân. Thấy vậy, Trình Kim Nhượng càng thêm khoái chí, như thể nó nói có mấy câu là đã đè bẹp luôn Dương Thanh Vân vậy đó…
Dương Thanh Vân khẽ cười, chân mày cau lại, nói bằng giọng khiêu khích: “Cậu là ai? Thi được bao nhiêu điểm mà phách lối dữ vậy?”
“Ha ha!” Có đứa cười ầm lên. Ở phía xa xa, thằng Lâm “đen” giơ ngón tay cái lên với Dương Thanh Lâm. Có thể dễ dàng nhận thấy, là màn đáp trả này của Dương Thanh Vân, làm cho nhiều người cảm thấy thoải mái. Ngay cả Ti Tiếu cũng nhìn Dương Thanh Vân bằng ánh mắt kinh ngạc, cái thằng bình thường hiền lành nhút nhát, nay cũng cứng dữ ta?
Trình Kim Nhượng hơi bất ngờ, sau đó sắc mặt trở nên u ám. Bị một thằng nhà quê làm mất mặt như vậy, nó sao có thể nhịn nổi, gân cổ lên nói: “Mày dám so điểm với tao à? Tao nói cho mày biết, dù điểm tao không cao. Nhưng hóa cũng được 88 điểm, tiếng Anh 89 điểm, tổng điểm là 438. Còn hơn một tháng, đậu đại học đối với tao là chuyện trong lòng bàn tay!”
Dương Thanh Vân làm bộ chán nản, thở dài: “Ghê thật! Tôi chỉ có 439 điểm, sao đậu nổi đại học đây! Thật là hâm mộ cậu ghê!”
“Ahahaha!” Trong phòng học như nổ tung, cả đám cười như được mùa. Câu mắng này của Dương Thanh Vân thật là tuyệt cú mèo, nói móc kiểu này thật là độc, thốn đến tận rốn nha. Đây nào giống Dương Thanh Vân trung thực của ngày thường, bị đánh mà cũng không dám đánh rắm một cái?
Đứa nào cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng loại cảm giác này thật là dễ chịu quá mà. Ai biểu trong lớp, Trình Kim Nhượng chẳng được lòng ai, bọn ở quê ghét nó, bọn ở thành phố cũng xem thường nó. Chẳng qua là bình thường, mọi người ngại cái tính hay ghi thù của thằng này, thêm việc cậu nó là Phó chủ nhiệm phòng giáo dục, nên mọi người mới không muốn chọc “chó” mà thôi.
Nhưng hôm nay có người mắng cho thằng này không biết dấu mặt vào đâu, chuyện vui như thế làm sao mà bỏ qua được…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT