Thi xong môn Hoá học cuối cùng, các thí sinh ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, rất nhiều học sinh về khu ký túc xá nghỉ ngơi, Dương Thanh Vân thì không, hắn còn phải đến bệnh viện thăm mẹ.
Ngày mai là mẹ ra viện rồi, hắn cần đến phụ giúp mẹ thu dọn đồ đạc, tiện thể đến dọn dẹp phòng cha thuê ở đây luôn, mẹ vừa xuất viện nên ở lại thị trấn nghỉ ngơi một thời gian. Mặt khác, chuyện của gia đình mình đang trong thời điểm then chốt, Thịnh Khắc Hà không yên lòng để chồng ở đây một mình.
Dương Thanh Vân đến bệnh viện thì thấy tâm trạng của mẹ rất tốt. Thịnh Khắc Hà thấy con trai đến, liền nói: "Rốt cuộc con cũng tới rồi, chờ mỗi con nữa thôi đó! Chiều nay chú Vương Thành tới nói chuyện với cha con, mẹ hẹn tối nay cả nhà mình đi ăn khuya, giờ con đến thì đi liền thôi!"
"Chú Vương Thành?" Dương Thanh Vân hơi ngạc nhiên, rồi lập tức mừng rỡ, không uổng công mình cố gắng mấy ngày nay, cuối cùng chú Vương cũng đã hành động.
"Lát nữa nói chuyện cùng cha phải chú ý, không được làm ông ấy nổi giận biết chưa, cứ từ từ mà khuyên ổng đừng vội sang tên xe, sau đó lại tìm biện pháp giải quyết chuyện Phạm Đăng Lượng kia nữa." Thịnh Khắc Hà dặn dò.
Vài câu nói của bà đã tiết lộ cho Dương Thanh Vân rất nhiều thông tin, xem ra vết xe đổ của chú Vương có sức thuyết phục khá lớn, cha mình vốn ngang như cua mà cũng đã bị lay chuyển.
Khi Thịnh Khắc Hà và Dương Thanh Vân đến quán ăn đêm thì Vương Thành và Dương Hoài Chu đang chén chú chén anh rồi. Thấy Dương Thanh Vân đến, Vương Thành liền đứng dậy đón hắn với thái độ vô cùng nhiệt tình: "Thanh Vân! Tới đây, ngồi đi, ngồi đi! Ây, nghe nói cháu thi cả ngày hôm nay, nhất định là rất mệt, mau ăn, mau ăn đi!"
Dương Thanh Vân gật đầu với Vương Thành xem như lời chào, rồi nhìn về phía Dương Hoài Chu, Dương Hoài Chu cũng nhìn sang con trai mình, sắc mặt thẫn thờ, không nhìn ra vui buồn mừng giận.
Sau khi ngồi xuống, Vương Thành rót cho Dương Thanh Vân một ly bia, Dương Hoài Chu thấy vậy liền nói: "Còn đi học, không được uống rượu bia!" Câu nói này khiến một kẻ vốn quen mùi bia rượu như Dương Thanh Vân vô cùng phiền muộn.
Vương Thành cụng ly với Dương Hoài Chu, uống một hơi cạn sạch rồi nói: "Dương ca, lần này anh dừng cương trước bờ vực như vậy là rất hay, phen này Vương Tả Quân bị chơi một vố quá đau, con vịt đã nằm trong nồi bỗng nhiên chạy mất, không tức chết mới lạ ấy! Ài, hiện tại em thấy thật hối hận, hối hận rằng khi xưa mình quá ngu ngốc, ngơ ngơ ngác ngác mà bị lừa, cuối cùng thân bại danh liệt như giờ đây!"
Dương Hoài Chu hừ một tiếng: "Hiện giờ tôi làm gì nữa đây? Xe không chạy, mỗi ngày mất trắng 100 tệ, cứ như vậy vài tháng thì còn thảm hơn cậu!"
"Chẳng phải chúng ta đang nghĩ cách sao? Cứ từ từ, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết!" Thịnh Khắc Hà đáp.
Dương Hoài Chu nghe vậy liền khó chịu: "Còn cách nào sao? Còn cách nào ngoài việc đồng ý với Vương Tả Quân sang tên xe cho công ty Trường Khang hay sao? Lương tâm Phạm Đăng Lượng bị chó ăn mất rồi, ngày nào cũng đến tận nhà doạ kiện, hôm nay năm ngàn, ngày mai sáu ngàn, có núi vàng núi bạc cũng không đủ cho gã vơ vét..."
Dương Hoài Chu xả giận một phen, bầu không khí trở nên mất tự nhiên, Vương Thành nói: "Dương ca, em vợ của Phạm Đăng Lượng là Đường Khắc Khắc, Đường Khắc Khắc lại cùng một giuộc với Đường Hội Tùng, mà Đường Hội Tùng là cổ đông của công ty Trường Khang, suy cho cùng thì vẫn là Vương Tả Quân lừa anh. Chẳng qua bọn chúng đều là kẻ có quyền có thế, Vương Tả Quân cũng vậy mà Đường Hội Tùng cũng thế, vô danh tiểu tốt như chúng ta thật khó mà đấu lại bọn họ..."
Nói đến đây, Vương Thành nhìn về phía Dương Thanh Vân: "Thanh Vân, có một chuyện mà chú nghĩ mãi không hiểu, không nói ra thì trong lòng bứt rứt khó chịu. Hai ngày trước, khi Đường Hội Tùng đến đòi tiền, chú làm theo lời cháu, lôi chuyện ký hợp đồng với Vương Tả Quân ra kể khổ với gã, nào ngờ gã thật sự buông tha cho chú, bỏ qua tiền lãi một tháng! Nói thật là chú nghĩ hoài không ra, tại sao một tên không việc ác nào không làm như Đường Hội Tùng lại dễ dàng bỏ qua đến vậy?!"
Vương Thành vừa nói vậy, Dương Hoài Chu liền rơi vào trầm tư, Thịnh Khắc Hà cũng nhìn về phía hắn. Dương Thanh Vân nói một cách thản nhiên:
"Chú Vương à, công ty Trường Khang có ba cổ đông là Vương Tả Quân, Đường Hội Tùng và Chu Quốc Nhu, bất kỳ ai trong số họ cũng không phải người chúng ta có thể chọc vào. Nhưng có một câu rất hay, một hoà thượng gánh nước uống, hai hoà thượng gánh nước uống, ba hoà thượng không có nước uống!(1) Tuy ba người bọn họ cùng hùn vốn làm ăn, nhưng mối quan hệ cũng không hẳn là bền chặt như thép, mỗi người đều có toan tính riêng, chẳng phải thiện nam tín nữ gì!"
"Hiển nhiên là Vương Tả Quân muốn tìm cách ăn chặn số tiền đã lừa của chú, vì vậy mà gã phải làm giả sổ sách ở công ty để giấu nhẹm chuyện này đi, hợp đồng mà chú đã ký với gã cũng nằm trong số đó, việc cho Đường Hội Tùng xem những giấy tờ kia chính là để phơi bày chuyện này! Đường Hội Tùng bị ăn chặn tiền, làm sao còn quan tâm đến mấy trăm tệ tiền lãi kia? Dựa theo tính cách của lão ta, chắc hẳn sẽ tìm Vương Tả Quân làm cho ra lẽ, hai con chó cắn nhau, dĩ nhiên là chú sẽ được yên ổn rồi!"
Vương Thành nghe vậy liền ngẩn người, cả buổi không nói nên lời. Dương Hoài Chu hơi nhíu mày, nhìn về phía Dương Thanh Vân. Trong mắt người cha như ông, Dương Thanh Vân chỉ là một thằng nhóc con còn đang đi học, chẳng thể làm nên trò trống gì, dù mấy ngày nay Vương Thành có ca ngợi hắn ra sao, ông cũng không coi đó là việc gì to tát cả, càng không trông mong gì chuyện Dương Thanh Vân có thể giúp gia đình vượt qua khó khăn phía trước.
Nhưng những lời Dương Thanh Vân vừa nói với Vương Thành đã khiến Dương Hoài Chu nhìn hắn bằng con mắt khác, dường như học nhiều hiểu nhiều sẽ khác nha!
"Thanh Vân, các cụ có câu "đọc sách nhiều làm điều không tưởng" quả không sai mà! Chỉ vài câu nói của cháu đã giúp chú giữ lại được mấy trăm tệ, khá lắm, chú đây tâm phục khẩu phục!" Vương Thanh khen Dương Thanh Vân một câu rồi cầm chén rượu lên, dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết.
Dương Thanh Vân thấy vậy, vội rèn sắt khi còn nóng: "Vậy nên muốn đối phó với đám người Vương Tả Quân này không thể cứng đối cứng, phải biết lấy nhu thắng cương. Vương Tả Quân lừa chú xong lại tính lừa thêm nhà cháu, giờ chúng ta phải hợp tác mới được, khiến bọn họ tự cắn nhau, cắn càng đau càng tốt, khi đó mọi nan đề đều không phá mà tự giải!"
"Không sai, không sai chút nào! Nói tiếp đi Thanh Vân, chú nghe đây!" Vương Thành gật gù.
Dương Hoài Chu lại nói: "Hừ, nói thì dễ! Tuy ba người này âm thầm tranh đấu, nhưng nếu có kẻ địch bên ngoài thì bọn họ vẫn sẽ đồng lòng đối phó. Nếu khiến công ty Trường Khang nội đấu dễ như vậy, làm sao còn đến lượt chúng ta?"
Ngoài miệng thì Dương Hoài Chu tỏ ra xem thường, nhưng trong lòng thì thầm chờ mong, ông từ từ xách mông đến cạnh Dương Thanh Vân, bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
Nhìn hành động của Dương Hoài Chu, Dương Thanh Vân cố kìm nén tiếng cười. Thật ra hắn khá tự tin với biện pháp xử lý chuyện trong nhà, chỉ là hắn sợ cha không muốn nghe, hai cha con không thể thống nhất ý kiến, điều này khiến hắn do dự không thôi.
Hiện giờ đã có chú Vương Thành giúp cha bình tĩnh lại, Dương Thanh Vân lại có màn "ra mắt" khá ấn tượng, giờ đây hắn tự tin rằng mình sẽ giúp được cha vượt qua giai đoạn khó khăn này.
- ---------
(1) Đây là một câu chuyện kiểu ngụ ngôn ở Trung Quốc, nội dung đại khái như này: Ở một ngôi chùa nọ có một hoà thượng, hàng ngày gánh hai xô nước để sinh hoạt. Ngày nọ, một hoà thượng nữa đến, hai người gánh một xô(đặt xô ở giữa), miễn cưỡng đủ dùng. Sau đó lại có hoà thượng thứ ba đến, chẳng ai gánh nước nữa. Đừng hỏi tại sao mỗi người không gánh hai xô hoặc luân phiên nhau... truyện xưa nó thế, không logic được nhá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT