Nhân vật chính trận Thiên Nhân chi tranh này là Sở Nguyên Chẩn và Lý Diệu Chân, không có chuyện gì của hắn, theo lý thuyết, lấy tính cách hắn, lúc này nên đứng ở bên mình cùng Lâm An, hoặc là bên cạnh nữ nhân khác, cười hì hì xem náo nhiệt.

“Hắc, tiểu tử này cũng thật sáng tạo, đạp thuyền mà đến, tiếng đàn làm bạn, chào màn kỳ lạ như thế, nhẹ nhàng bâng quơ đã vượt qua Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Diệu Chân.”

Khương Luật Trung cười lắc đầu, trêu ghẹo: “Không biết còn tưởng hắn là đến tham dự Thiên Nhân chi tranh.”

Không biết còn tưởng hắn mới là nhân vật chính của Thiên Nhân chi tranh... Vương phi kiễng mũi chân, nhìn xa trên mặt sông, nam tử đứng ngạo nghễ đầu thuyền, oán thầm.

Hứa Thất An người này, nàng rất không thích, phong lưu háo sắc, hơn nữa bụng đói ăn quàng, chỉ cần là nữ nhân hắn liền thích. Làm việc lại phô trương ương ngạnh, không biết trung dung nội liễm.

Trong đám người, sắc mặt Hứa Tân Niên hơi dại ra, vội vàng ho khan một tiếng, thấp giọng giải thích: “Đại ca của ta, ừm, hắn tương đối thích chơi, tính trẻ con chưa hết...”

Ở trong mắt hắn, phen chào màn phô trương này của đại ca, thật sự khiến người ta cảm thấy xấu hổ cùng mất mặt. Người xem nên có bộ dáng của người xem, đừng nhìn lúc này vạn người chú ý, bây giờ càng cao, đợi lát nữa xám xịt hội tụ vào đám người, thì mất mặt bấy nhiêu.

Đúng lúc này, tiếng ngâm tụng trầm thấp truyền khắp toàn trường, bao phủ tiếng nghị luận ồn ào.

“Hoành đao đạp chu lập vị hà, bất vi cừu thù bất vi ân.”

(Cầm đao đạp thuyền đứng sông Vị - Không thù thù oán chẳng vì ân)

Ồ, Hứa Ngân la lại muốn đọc thơ rồi, đây là muốn trợ hứng cho Thiên Nhân chi tranh sao? Khó trách hắn là đạp thuyền mà đến. Không ít người lộ ra vẻ mặt giật mình.

Trong đám người, kích động nhất không ai hơn người đọc sách, đúng vậy, sáu mươi năm gặp Thiên Nhân chi tranh một lần, sao có thể không có thi từ trợ hứng? Hứa thi khôi tâm tư tinh tế.

Hứa Ninh Yến là tới tặng thơ? Cũng không tệ lắm... Thân là người đọc sách Sở Nguyên Chẩn khẽ gật đầu.

Đọc thơ vớ vẩn gì vậy, quấy rầy ta đánh nhau... Lý Diệu Chân trong lòng oán giận, trên mặt lại lộ ra mỉm cười, biết đều là thành viên Thiên Địa hội Hứa Ninh Yến là đang trợ hứng cho Thiên Nhân chi tranh.

Hứa Thất An nhìn quét quần chúng vây xem, tiếp tục ngâm tụng: “Vạn chiến tự xưng bất đề nhận, sinh lai song nhãn miệt quần hùng.”

Vạn chiến tự xưng bất đề nhận, sinh lai song nhãn miệt quần hùng... Nghe vậy, trong lòng Sở Nguyên Chẩn “A” một tiếng, câu thơ này của Hứa Ninh Yến, có hiềm nghi nịnh bợ, nhưng thân là người đọc sách, hắn cảm thấy rất thích, rất hưởng thụ.

Lý Diệu Chân lại cảm thấy, câu thơ này là viết cho nàng, rất phù hợp với tình huống nàng ở Vân Châu diệt phỉ.

Thơ của Hứa thi khôi, trước sau như một khí thế hùng hồn nah.

Mọi người nhớ tới cảnh tượng trong đấu pháp, hắn một bước một câu thơ, bước vào Phật cảnh, từng câu đều là câu hay khó được, làm người ta nhiệt huyết sôi trào.

Ngay tại lúc mọi người suy nghĩ liên miên, Hứa Thất An đột nhiên đổi ngữ điệu, vài phần lòng căm phẫn, vài phần ngạo nghễ, cao giọng nói:

“Nhẫn khán tiểu nhi thành tân quý, nộ thượng lôi thai tái xuất thủ.”

(Nhịn xem trẻ con thành khách quý, giận lên lôi đài lại ra tay)

Tiếng đàn hợp tâm ý hắn, chợt cao vút, như xuyên qua vàng đá, giống như là tiếng trống trước cuộc chiến, là tiếng kèn gọi quân.

Sắc mặt Sở Nguyên Chẩn lập tức đọng lại, mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Hứa Thất An.

Lý Diệu Chân trình độ văn hóa hơi thấp, qua vài giây mới phẩm ra hương vị, vẻ mặt kinh ngạc, nàng hoài nghi mình nghe lầm, hoặc là Hứa Thất An đọc lầm rồi.

Nàng theo bản năng liếc người xem hai bờ sông, phát hiện rất nhiều người cũng lộ ra kinh ngạc, vẻ mặt mê mang.

Nhẫn khán tiểu nhi thành tân quý, nộ thượng lôi thai tái xuất thủ... Ý tứ câu thơ này là: ta trơ mắt nhìn hai đứa con nít đoạt hết nổi bật, trở thành khách quý trong mắt mọi người, trong lòng giận dữ, tính ra tay dạy dỗ bọn họ.

Càn rỡ!

Trong lòng Lý Diệu Chân cực tức giận, người này không phải đến trợ hứng, là tới khiêu khích.

Tiếng đàn càng thêm cao vút, từng chút một kéo lên đến đỉnh phong, ở trong một tiếng vang “Ting” chói tai, Hứa Thất An giọng điệu kiên định, giống như có tự tin không gì sánh kịp, chậm rãi nói:

“Nhất đao phách khai sinh tử lộ, lưỡng thủ áp phục thiên dữ nhân.”

“Ào ào...”

Tiếng xôn xao rốt cuộc không đè nén được nữa, quần hùng châu đầu ghé tai, thông qua nghị luận với nhau, để nghiệm chứng ý tứ mình từ trong thi từ lĩnh hội.

“Hứa Ngân la muốn ra tay? Hắn muốn chen chân Thiên Nhân chi tranh, khiêu chiến cao thủ trẻ tuổi Thiên Nhân hai tông?”

“Lưỡng thủ áp phục thiên dữ nhân... Cho dù là không biết chữ như ta, cũng nghe hiểu ý tứ trong thơ, quá rõ ràng.”

Trong phút chốc, một đám nhân sĩ giang hồ chỉ cảm thấy một cơn tê dại xộc thẳng lên da đầu, bị biến hóa bất thình lình k1ch thích hưng phấn không thôi.

“Hứa Ngân la muốn ra sân đánh nhau rồi, lần này hay rồi, để đám nhân sĩ giang hồ khinh thường hắn nhìn một cái, anh hùng Đại Phụng chúng ta là vô địch.”

Biết được Hứa Ngân la muốn tham dự Thiên Nhân chi tranh, bình dân đầu tiên là kinh hỉ, sau đó tràn ngập lòng tin hò hét, ủng hộ Hứa Ngân la tham dự Thiên Nhân chi tranh, đánh bại cao thủ trẻ tuổi của đạo môn.

Hung hăng tát vào mặt đám nhân sĩ giang hồ không vừa mắt hắn.

Trừ những điều này, bọn họ cũng hy vọng Hứa Ngân la có thể chứng minh bản thân, để đánh vỡ bọn họ vừa rồi “hoài nghi” đối với Hứa Ngân la, kiên định tín niệm của bọn họ.

Loại tâm tình này rất dễ lý giải, đặt ở thời đại Hứa Thất An quen thuộc, chính là tâm thái của fan cuồng.

Thần tượng gặp được nghi ngờ, không ngừng bị chuyên gia nhảy ra đánh mặt, fan (bình dân kinh thành) rất phẫn nộ lại vô lực phản bác, chỉ có thể miệng phun hương hoặc ném đá.

“Cha, ngài không phải nói Hứa Thất An ở lúc đấu pháp bày ra uy lực, là Giám chính âm thầm giúp đỡ sao.” Lam Thải Y nhìn về phía phụ thân, nhỏ giọng hỏi.

“Ta chỉ là nói nghi là vậy, nhưng mặc kệ có phải Giám chính ra tay hay không, dựa vào bản thân Hứa Thất An là không thể ở trong đấu pháp bổ ra hai đao đó. Hắn chỉ là thất phẩm võ giả... Sau khi có được Kim Cương Bất Bại, có lẽ có tu vi lục phẩm. Vẫn kém hai vị nhân vật chính Thiên Nhân chi tranh rất lớn.”

Lam Hoàn thản nhiên nói.

Cái này... Vậy hắn lấy đâu ra sự tự tin muốn dùng sức mạnh đè ép Thiên Nhân hai tông? Là đi đường quá bình thản, trở nên không coi ai ra gì? Hồ Điệp Kiếm Lam Thải Y thầm đoán.

Nàng sau đó nhìn lướt qua quần chúng gào thét, thầm nghĩ: các ngươi bây giờ nhiệt tình bao nhiêu, lát nữa sẽ thất vọng bấy nhiêu.

Cẩu nô tài thể hiện thật dễ nghe, tuấn tú lịch sự, không hổ là ta một tay đề bạt... Phiếu Phiếu hài lòng nhìn, nghe, thẳng đến cả bài thơ đọc xong, nàng chợt ý thức được không đúng.

Cẩu nô tài đây là muốn chen chân Thiên Nhân chi tranh, tranh phong cùng hai vị nhân vật chính?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play