Nguyên Cảnh Đế chậm rãi đứng dậy, sắc mặt âm trầm như nước, nói từng chữ một: “Khám nghiệm tử thi!”
Lão thái giám cúi đầu, bước chân vội vàng trở về truyền lệnh, như là đang chạy trốn, đến thở mạnh cũng không dám.
Nguyên Cảnh Đế ngồi ghế rồng trên cao, vẻ mặt âm trầm, một câu cũng không nói. Phía dưới chư công lặng lẽ trao đổi ánh mắt, Chử Tương Long cũng sắc mặt xanh mét, dùng khóe mắt trừng lên nhìn Ngụy Uyên.
Giày vò chờ đợi một khắc đồng hồ, lão thái giám quay về, ở bên tai Nguyên Cảnh Đế nói nhỏ.
Nguyên Cảnh Đế im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: “Thuật sĩ Ti Thiên Giám vào cung hỏi. Trẫm mệt rồi, các vị ái khanh cũng đi thiên điện nghỉ ngơi một lát đi.”
Hắn nhìn chằm chằm Chử Tương Long, trầm giọng nói: “Ngươi ở lại chỗ này.”
Chư công ở dưới hoạn quan dẫn dắt, đi thiên điện nghỉ ngơi.
...
Trong thiên điện.
Hộ bộ Thượng thư bưng trà, nhấp một ngụm, nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Uyên mặt không cảm xúc, thử nói: “Ngụy Công, việc này thật sao?”
Các quan viên nhất thời nhìn về phía Ngụy Uyên, người sau sắc mặt nghiêm túc, trả lại Hộ bộ Thượng thư một cái ánh mắt lạnh nhạt: “Triệu đại nhân cảm thấy, bổn tọa là đang nói giỡn?”
“Không dám không dám.”
Hộ bộ Thượng thư thở dài một tiếng: “Tàn sát ba ngàn dặm, nếu việc này là thật, bắc cảnh chết bao nhiêu người? Cơ sở ngầm nha môn Đả Canh Nhân trải rộng, vì sao chưa thu được tin tức?”
Đối với Hộ bộ Thượng thư thăm dò, Ngụy Uyên không đáp lại.
Vương thủ phụ nheo mắt, ngón tay gõ nhẹ bàn, không biết đang nghĩ cái gì.
Thời gian hai nén hương trôi qua, lão thái giám tiến vào thiên điện, giọng cung kính nói: “Bệ hạ mời chư công quay về ngự thư phòng.”
Kế tiếp, thuật sĩ áo trắng từ Ti Thiên Giám gọi đến tiến hành hỏi đối với Chử Tương Long, đáp án xuất phát từ đoán trước, Chử Tương Long nói câu nào cũng là thật.
Trấn Bắc vương ở phương Bắc đại thắng man tộc, nhưng chiến thuật du kích của man tộc phương Bắc, quả thật mang đến phiền toái thật lớn cho Trấn Bắc vương, khiến biên quân phương Bắc mỏi mệt không chịu nổi.
Đại quân man tộc bị chặn ở ngoài biên quan, tàn sát ba ngàn dặm tự nhiên không tồn tại.
Trong ngự thư phòng, không khí bỗng nhiên buông lỏng, mọi người đều thở ra một hơi.
“Hừ!”
Chử Tương Long hừ lạnh nói: “Không biết Ngụy Công là lấy đâu ra tin tức, suýt nữa khiến bệ hạ cùng chư công hiểu lầm vương gia. Mạt tướng nghĩ, vương gia cũng không đắc tội Ngụy Công nhỉ.”
Ngụy Uyên không để ý tới, cất bước mà ra, cất cao giọng nói: “Việc này liên quan rất lớn, lời người này nói có lẽ là thật, nhưng không đại biểu tình huống phương Bắc thật sự là như thế.”
Chử Tương Long nhướng mày lên, đang muốn phản bác, lại thấy Vương thủ phụ bước ra khỏi hàng phụ họa:
“Bệ hạ, vi thần cảm thấy Ngụy Công lời ấy có lý. Sự tình liên quan trọng đại, không thể lơ là sơ ý. Phải tra rõ.”
Ở dưới Vương thủ phụ cùng Ngụy Uyên dẫn dắt, chư công ùn ùn hưởng ứng.
Nguyên Cảnh Đế trầm ngâm nói: “Các vị ái khanh cho rằng, việc này tra như thế nào?”
Vương thủ phụ nói: “Bệ hạ có thể tiếp tục thu thập lương thảo, quân lương, vận đi Sở Châu. Đồng thời lại phái một đội ngũ khâm sai đi theo, tới vùng phía bắc tra rõ vụ án này.”
Ngụy Uyên nói: “Thần tán thành.”
Nguyên Cảnh Đế gật đầu: “Cứ làm như vậy.”
...
Hứa phủ.
Tô Tô cầm ô đỏ che dương khí, ngồi ở trên mái hiên, nhìn Tiểu Đậu Đinh đứng trung bình tấn trong sân.
Đại sảnh cách vách, Lý Diệu Chân đang cùng chủ mẫu, tiểu thư Hứa gia nói chuyện.
Thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt vừa nghe lại có khách tá túc trong nhà, tâm tình liền rất không ổn.
Người trước là cảm thấy, tiếp tục như vậy, trong nhà liền biến thành nơi từ thiện. Người sau cảm thấy, nữ nhân này quá mức xinh đẹp, sinh ra uy hiếp đối với mình.
Trừ nữ tử mặc đạo bào, nữ tử áo trắng như tuyết kia bên ngoài, khiến Hứa Linh Nguyệt quả thực đứng ngồi không yên, cảm giác chỉ dựa vào dung mạo, mình chẳng những không có phần thắng, thậm chí còn thua kém chút.
Nữ tử cầm ô đỏ, có một sức quyến rũ vô biên, đặc biệt dụ người.
Nhưng, sau khi nghe nói Lý Diệu Chân là ân nhân cứu mạng của Hứa Thất An, thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt lập tức thay đổi thái độ, thêm vài phần cảm kích cùng hoan nghênh phát ra từ phế phủ.
“Hứa gia không hổ là thế gia võ giả, ta thấy cô bé kia tuổi còn nhỏ, đã bắt đầu đặt nền móng tập võ.” Lý Diệu Chân vẫn rất hiểu đạo lí đối nhân xử thế, ngoài nói chuyện phiếm, không quên tâng bốc một phen.
Thẩm thẩm nghe xong liền rất đau lòng, bất đắc dĩ nói: “Ta trái lại hy vọng nó có thể đọc sách vài năm, không nói cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, ít nhất cũng phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng tiếc là đứa trẻ ngu si.”
Đứa nhỏ đó tuy hàm hậu, nhưng sao có thể là đứa trẻ ngu si? Đường đệ của Hứa Thất An là học sinh thư viện Vân Lộc, thế mà lại không dạy muội muội đọc sách? Lý Diệu Chân nghĩ nghĩ, nói:
“Diệu Chân tá túc Hứa phủ, lúc rảnh rỗi, có thể hỗ trợ vỡ lòng cho cô bé.”
Ý tưởng của nàng là, Hứa Tân Niên việc học nặng nề, không có tâm tình dạy em gái út đọc sách, mà Hứa Thất An cùng Hứa Bình Chí là võ phu, càng thiên hướng để cô bé Hứa gia tập võ.
Dù sao chỉ là dạy đứa nhỏ một đoạn thời gian, không chậm trễ công việc.
Thẩm thẩm sửng sốt, đang muốn từ chối, ai ngờ Hứa Linh Nguyệt giành trước một bước đáp ứng, nụ cười hàm súc: “Như thế thì đa tạ Lý đạo trưởng.”
Lý Diệu Chân cực có hảo cảm đối với nữ cử nụ cười dịu dàng thanh lệ này, mỉm cười nói: “Cái nhấc tay mà thôi.”
Nói xong, nàng phát hiện trong ánh mắt chủ mẫu Hứa gia nhìn mình có thêm một chút thương hại cùng đồng tình.
...
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ thật là quỷ sao.”
Hứa Linh m đứng trung bình tấn, đôi chân to ngắn hơi phát run, nó ngẩng đầu lên, nhìn Tô Tô trên mái hiên.
“Đúng vậy, ta sẽ ăn thịt người, muội không sợ sao?” Tô Tô đe dọa.
“Sợ!” Hứa Linh m lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Tô Tô cười hi hi, có chút đắc ý, trong miệng nàng hát tiểu khúc, nhìn bầu trời xanh thẳm ngây người.
Không biết qua bao lâu, trong sân hai cô gái một lớn một nhỏ không thấy nữa.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ...”
Tiếng hò hét từ bên dưới truyền đến, Tô Tô cúi đầu nhìn lại, cô bé nho nhỏ đứng ở dưới mái hiên, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm nàng.