Học sinh thư viện Vân Lộc lại liên tưởng đến《thơ khuyến học》dán ở trên tường công danh của thư viện, theo đại nho thư viện lộ ra, Hứa Ninh Yến mười hơi thở thành thi, kinh tài tuyệt diễm.

“Hừ, Ngân la Hứa Thất An lại làm sao biết được đề thi?”

Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng là sẽ không thừa nhận, học sinh thư viện Vân Lộc chất vấn.

“Không biết không biết.” Lưu Giác khoát tay, cười nói: “Vốn là lời say, đoán mò mà thôi. Nhưng Hứa Thất An kia là Ngân la, quan trường truyền lưu, người này rất được Ngụy Uyên tín nhiệm...”

Hắn không tiếp tục nói.

Có đoạn nhạc đệm này, học sinh thư viện Vân Lộc không có tâm tình uống rượu, ngồi một lát, liền đứng dậy cáo từ.

Lưu Giác giỏi quan hệ tự mình tiễn đám người Chu Thối Chi xuống lầu, sau đó chủ động thanh toán, mọi người giải tán ở ngoài tửu lâu.

Một khắc đồng hồ sau, Lưu Giác đi mà quay lại, tiến vào trong một chiếc xe ngựa đỗ ở ngoài tửu lâu.

Một người trung niên trang phục phú ông gia ngồi trong xe ngựa, ngón tay cái đeo nhẫn ngọc, trong tay đùa nghịch hạt đào, một tay khác bưng chén trà.

“Triệu quản sự!”

Lưu Giác cung kính chắp tay.

Người trung niên gật đầu, buông chén trà, mở ra chén trà úp ngược ở trên bàn trà nhỏ, rót chén trà, nhíu mày nói: “Người toàn mùi rượu, uống một ngụm trà đi.”

“Đa tạ Triệu quản sự.” Lưu Giác hai tay bưng chén trà, sụp soạt một ngụm uống cạn, từ từ nói:

“Hỏi thăm ra một số chuyện, căn cứ mấy học sinh thư viện Vân Lộc đó nói, Hứa Từ Cựu căn bản không biết làm thơ, trình độ nát bét. Bài 《hành lộ nan》 kia tám chín phần mười là người khác làm văn hộ viết thay. Đương nhiên, ta cũng không có chứng cớ.”

Người trung niên nghe vậy, lộ ra nụ cười hài lòng, cười khẩy nói: “Không cần chứng cớ, có cái này là đủ rồi.”

...

Ngoại thành, trong sân nhà trồng dương liễu.

Vừa nuốt dùng Huyết Thai Hoàn, Kim Liên đạo trưởng đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp ngày xuân, cảm giác thân thể không âm lãnh nữa, không hướng phương diện âm vật chuyển hóa nữa, nhưng trong cơ thể lưu lại một chút âm khí, dựa vào một viên Huyết Thai Hoàn khác đủ để trừ khử.

“Thân thể này cũng không phù hợp với nguyên thần ta, không dùng được thời gian quá dài, cũng may Tạo Hóa Kim Liên sắp trưởng thành, hạt sen có thể đúc lại thân thể cho ta, ta cũng nên rời kinh rồi.

“Hy vọng đến lúc đó sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Trong lòng Kim Liên đạo trưởng cầu nguyện.

...

“Đại lang, cô, cô nương đó hình như không phải nhân sĩ Đại Phụng.”

Con trai lão Trương gác cổng nghĩ nghĩ, hình dung nói: “Là cô nương xấu xí da đen, mắt còn là màu lam. Tóc cũng khó coi, hơi xoăn.”

Số 5?!

Con mẹ nó, nàng tới nhà ta làm gì, Kim Liên đạo trưởng bảo nàng đến? Vậy nàng có biết chuyện ta là số 3 hay không?

Kim Liên đạo trưởng mời hắn hỗ trợ tìm kiếm số 5, mà không phải mời số 3, còn có thể dùng “số 3 phẩm cấp quá thấp” để che giấu, dù sao Ngôn Xuất Pháp Tùy của nho gia càng đến về sau, thực lực càng kh ủng bố.

Nhưng trong phẩm cấp giai đoạn trước, cửu phẩm đến thất phẩm đều là gà, đến lục phẩm Nho Sinh cảnh, có thể sao chép kỹ năng người khác, mới có chiến lực tương đối khả quan.

Ở trong mắt Sở Nguyên Chẩn cùng Hằng Viễn, tuy số 3 Hứa Từ Cựu thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lúc thật sự cần, vẫn là đường ca Hứa Ninh Yến chiến lực dũng mãnh đáng tin hơn.

Xem ra hôm nay chỉ có xin nghỉ rồi... Hứa Thất An gật đầu nói: “Ta biết rồi, đợi sau khi xin phép, sẽ cùng ngươi về phủ.”

Sau khi xin phép, Hứa Thất An ngồi ở lưng ngựa, chạy chậm về phía Hứa phủ, tiểu Trương con trai lão Trương gác cổng chạy chậm theo ở một bên.

Hai khắc đồng hồ sau, đến Hứa phủ cách nha môn không xa, Hứa Thất An mang cương ngựa giao cho tiểu Trương, vào thẳng phủ.

Vừa mới vào ngoại viện, liền thấy các đầu bếp nữ bưng từng món ăn nóng cùng bánh bao, cơm, hướng nội viện đi đến.

“Đại lang về rồi...” Các đầu bếp nữ nhẹ nhàng thở ra, vừa nói, vừa mang ánh mắt ném về phía nội viện:

“Có cô nương tới phủ, nói là tìm được ngài, hỏi quan hệ thế nào với ngài, chính nàng cũng nói không rõ, xì xà xì xồ, trong mười câu có chín câu nghe không rõ.”

Trong mười câu có chín câu nghe không rõ, số 5 khẩu âm Nam Cương có chút nặng nha... Hứa Thất An lải nhải, cùng đầu bếp nữ vào nội viện, xa xa nghe thấy nội sảnh truyền đến thanh âm dịu dàng của Hứa Linh Nguyệt:

“Lệ Na cô nương từ Nam Cương đường xa mà đến, tìm đại ca của ta có chuyện gì?”

“Không phải tới tìm đại ca ngươi, là tới tìm mấy người bạn, tùy tiện rèn luyện...” Một thanh âm khẩu âm rất nặng vang lên, nói quan thoại Đại Phụng gà mờ.

Nhưng thanh âm tựa như chuông bạc, thanh thúy vui tai, rất dễ nghe.

“Chính là nói ngươi không quen biết đại ca của ta?”

“Không quen biết.”

Nói hai ba câu đã thăm dò chi tiết, cô nương này tựa như không quá thông minh, cũng không có quan hệ với đại ca... Hứa Linh Nguyệt nhiệt tình chiêu đãi Lệ Na.

Thẩm thẩm ngồi ở trên ghế cách đó không xa, khẽ nhíu mày, ánh mắt mang chút địch ý đánh giá Lệ Na.

Nữ nhân ngoại tộc này ăn rất khỏe, trong nửa canh giờ, ăn hết đồ ăn ba ngày trong nhà, nếu đổi thành bạc, phải mười mấy lượng rồi.

Đây còn là thẩm thẩm cố ý bảo đầu bếp nữ chuẩn bị một ít mỳ gạo bánh bao cùng thức ăn chay, nếu thịt cá, ăn hết bao nhiêu bạc rồi?

Nhà ai nuôi nổi loại cô nương này.

“Lệ Na cô nương? Ngươi tới phủ ta làm chi.”

Hứa Thất An bước vào cửa, vẻ mặt kinh ngạc đánh giá cô bé man tộc tới từ Nam Cương. So sánh với hôm qua bị thương sắc mặt tái nhợt, nàng bây giờ khí sắc hồng nhuận, mắt sáng ngời, tựa như thương thế đã khỏi hẳn.

“Kim Liên đạo trưởng bảo ta tới tìm ngươi, nói khoảng thời gian này ở kinh thành, ta cứ ở nơi này của ngươi. Đa tạ ân cứu mạng của Hứa đại nhân.”

Lệ Na vội vàng buông đũa, nuốt xuống thức ăn, thoải mái đánh giá Hứa Thất An.

Nàng vốn cho rằng mình đến kinh thành, tiếp đãi nàng hoặc là Kim Liên đạo trưởng, hoặc là số 3, hoặc là số 4 số 6. Ai ngờ, cuối cùng lại vào ở trong nhà một nam tử xa lạ.

Chuyện ngày hôm qua, Kim Liên đạo trưởng đã nói cho nàng, Lệ Na biết vị Ngân la trẻ tuổi tướng mạo rất tốt này là ân nhân cứu mạng của mình.

Đã là bạn bè đáng tin cậy của đạo trưởng, vậy Lệ Na cũng không giữ lại tín nhiệm hắn.

Nàng gọi ta Hứa đại nhân, mà không phải số 3... Hứa Thất An nhìn chằm chằm Lệ Na một lát, chưa thể từ trong đôi mắt biếc trong suốt vô tà kia nhìn ra manh mối.

Kim Liên đạo trưởng vì sao phải mang nàng an bài ở bên cạnh ta? Cái này có thâm ý gì?

Lão tiền bạc trước khi làm chuyện này chưa thương lượng với ta, dựa theo kinh nghiệm giao tiếp của ta với đám lão tiền bạc phán đoán, thương lượng trước, thì không có loại mưu tính nào đó.

Trước đó không thương lượng, thì tất có thâm ý.

Vì thế, Hứa Thất An hỏi: “Đạo trưởng còn nói gì với ngươi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play