Lâm An giận dữ, hung hăng nhìn quét huynh trưởng cùng muội muội, mắng: “Hắn thua các ngươi vui lắm? Muốn bản cung đúc cho các ngươi mỗi người một pho tượng Phật hay không?”

Tam công chúa nhíu mày nói: “Chúng ta chỉ là nói mà thôi, Lâm An ngươi đây là làm chi.”

Hoàng tử còn lại đều nhíu mày.

Từ sau vụ án Phúc Phi, tính tình Lâm An liền trở nên nóng nảy, đối với bọn họ đám huynh đệ tỷ muội này không chút khách khí, nói chuyện càng ngày càng bốc đồng.

Hoài Khánh thản nhiên nói: “Nếu là đạo môn đấu pháp, tự nhiên là ai mạnh người ấy thắng, hệ thống khác cũng thế. Nhưng Phật môn khác, Phật môn chú ý kiến ngộ, chú ý Phật tâm, chú ý thiên cơ.

“Hứa Thất An quả thật chỉ là thất phẩm võ giả, tu vi mạnh hơn hắn chỗ nào cũng có, nhưng tu vi cao có ích gì? Cao nữa có thể cao bằng Độ Ách La Hán?”

Hoài Khánh nói chuyện luôn làm người ta không còn lời nào để chống đỡ, không thể phản bác.

Các hoàng tử công chúa nhất thời không nói chuyện nữa.

...

Vị trí gần sát với lều che nắng của tôn thất, thủ phụ Vương Trinh Văn nhấp ngụm rượu, phát hiện ánh mắt con gái luôn nhìn phía nha môn Đả Canh Nhân.

Hắn nhíu nhíu mày, hỏi: “Mộ Nhi, con đang nhìn cái gì?”

Vương tiểu thư thu hồi ánh mắt, mỉm cười đáp lại: “Con gái vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Công đại danh đỉnh đỉnh, quả nhiên khí độ bất phàm.”

Dứt lời, khóe mắt nàng lại liếc tiểu lão đệ tuấn mỹ vô cùng nào đó.

“Đúng rồi, sao không thấy bệ hạ.” Vương tiểu thư không biểu hiện gì nói sang chuyện khác, phân tán sức chú ý của phụ thân.

Vương thủ phụ nghiêng đầu nhìn nhìn lều vàng, cười nói: “Hai vị trong cung đánh khí thế ngất trời, bệ hạ ngại phiền, không muốn xuống dưới. Lúc này hẳn là ở đài bát quái quan sát.”

Vương tiểu thư “Ồ” một tiếng, hỏi tiếp: “Cha, sứ đoàn Tây Vực lần này vào kinh, vì là cái gì? Không có lý do đề xuất đấu pháp, thật làm người ta khó hiểu.”

Sứ đoàn sẽ không nói đến là đến, nhất định là có mục đích, mà mấy ngày nay hành động tràn đầy mùi thuốc súng của Phật môn, làm người ta ý thức được lần này sứ đoàn Tây Vực vào kinh, lai giả bất thiện.

“Có lẽ có liên quan với vụ án Tang Bạc đi.” Vương thủ phụ thản nhiên nói.

Vương tiểu thư nhíu nhíu mày, từ trong phụ thân trả lời lấy ra được hai tin tức, nhất, thân là thủ phụ phụ thân cũng không phải quá rõ ràng. Hai, vụ án Tang Bạc tựa như cất giấu tin tức sâu hơn nữa.

Vừa định truy hỏi, Vương thủ phụ có chút không kiên nhẫn xua tay: “Con là một đứa con gái, đừng hỏi đến việc triều đình, đầy bụng lanh lợi đó, về sau dùng ở trên người vị hôn phu đi.”

Vương tiểu thư bĩu môi, không nói gì nữa, thừa dịp phụ thân không để ý, nàng lại mang ánh mắt ném về phía nha môn Đả Canh Nhân.

Chờ đấu pháp chấm dứt, ta liền ở phủ tổ chức văn hội... Nàng thầm nghĩ.

Bên kia, Hứa Bình Chí bằng vào kinh nghiệm mình nhậm chức ở kinh thành nhiều năm, đảo qua từng lều che nắng, nhìn thấy đại nhân vật mình biết, đương nhiên, càng nhiều là đại nhân vật hắn không biết.

Nhưng, lấy lều vàng làm trung tâm, khoảng cách càng gần, khẳng định là đại lão địa vị càng cao.

Đột nhiên có loại ảo giác leo lên vũ đài quyền lực của kinh thành, mà tất cả cái này đều là Ninh Yến mang đến... Sau lần đấu pháp này, Ninh Yến nếu thắng, nó sẽ nổi tiếng kinh thành, nổi tiếng Đại Phụng... Nếu là thua, chỉ sợ phải thời gian dài bị người ta phỉ nhổ, sách sử nếu là lại ghi một bút, nó phải gánh tiếng xấu thiên cổ.

Nghĩ đến đây, tâm tình Hứa Nhị thúc rất phức tạp.

“Lão gia, ông xem vị công chúa kia, có phải vị kia ngày đó từng đến tế bái Ninh Yến hay không?” Thẩm thẩm cũng đang quan sát hiện trường, cũng nhận ra Hoài Khánh công chúa mát lạnh như sen, sáng trong.

Hứa Bình Chí “Ừm” một tiếng, xem như đáp lại thê tử.

Thẩm thẩm tiếp tục nói: “Vị công chúa mặc váy đỏ kia bên cạnh nàng ấy cũng rất xinh xắn, chỉ là... Ánh mắt tựa như biết dụ người, nhìn không phải quá hẳn hoi.”

Hứa Bình Chí bị dọa giật mình, thấp giọng nói: “Nói hươu nói vượn, đừng ở trường hợp này tùy tiện bình luận về công chúa, bà muốn cả nhà tịch thu gia sản chém đầu sao?”

Thẩm thẩm vội vàng câm miệng.

“Có cái gì không thể nói? Hoàng thất Đại Phụng không một ai là thứ tốt.” Bà dì thản nhiên nói.

Chúng ta không biết ngươi, ngươi cút sang một bên mà nói... Trong lòng Hứa Tân Niên oán thầm.

Hứa Bình Chí thở ra một hơi, ép mình không đi quan tâm nữ nhân kia, báo cho vợ con: “Ở trường hợp như vậy, nhất định phải nhìn nhiều nghe nhiều nói ít, cái gì cũng không làm, thì cái gì cũng sẽ không sai... Linh m?!”

Hai chữ “Linh m” hô ra miệng, thanh âm là biến điệu.

Không biết khi nào, Hứa Linh m sải đôi chân ngắn đi tới trước mặt hoạn quan áo xanh, nó ngẩng mặt, chỉ vào đồ ăn trên bàn, ôm khát khao, nói:

“Bá bá, con có thể ăn đồ của ngài không?”

Hứa Bình Chí thấy một màn như vậy, cơn tê dại từ xương cụt chạy mãi đến đỉnh đầu.

Các Kim la bên cạnh Ngụy Uyên, lông mày đồng thời nhíu lại, thầm nhủ đây là con ít ở đâu ra, không biết cấp bậc lễ nghĩa như thế.

Dương Khai Thái từng tế bái Hứa Thất An nhận ra Tiểu Đậu Đinh, vội nói: “Ngụy Công, đây là ấu muội của Hứa Ninh Yến.”

Các Kim la ánh mắt ôn hòa đánh giá Hứa Linh m, thầm nhủ, đứa nhỏ này không sợ người lạ, dũng khí đủ, tất thành châu báu.

Ngụy Uyên cầm lên một miếng mứt hoa quả đưa qua.

Hứa Linh m tiếp nhận, mấy miếng liền nuốt lấy.

“Mứt hoa quả không phải ăn như vậy, ngậm ở trong miệng thời gian càng dài, vị ngọt liền kéo dài.” Ngụy Uyên cười nói.

“Chờ ngọt xong rồi, mứt hoa quả đã bị người khác ăn sạch.” Hứa Linh m dựng thẳng hàng lông mày nhỏ:

“Con chỉ cần không ngừng ăn, sẽ ngọt mãi... Bá bá, con vẫn muốn ăn.”

Ngụy Uyên cười lại cho ăn thêm mấy viên mứt hoa quả, Hứa Linh m ăn một lát, có chút xấu hổ nói: “Bá bá sao lại không ăn.”

Ngụy Uyên cười lắc đầu.

“Là tự ngài không ăn nha.” Hứa Linh m chớp đôi mắt hồn nhiên trong suốt, thật cẩn thận thử nói: “Bá bá không ăn, con mang bọn nó ăn sạch.”

“Ngươi có thể ăn sạch?” Ngụy Uyên cười, nhìn cái bụng nhỏ của Hứa Linh m, lại nhìn nhìn dưa và trái cây, mứt hoa quả cùng bánh ngọt cực phẩm đầy bàn.

“Ngụy, Ngụy Công...”

Hứa Bình Chí kiên trì tới, khom lưng, cố gắng để thanh âm không run rẩy: “Tiểu nữ bất hảo, ngài đừng chấp nó.”

Ngụy Uyên nâng ống tay áo, cầm lấy một miếng lê màu vàng cam đưa cho Hứa Linh m.

Khương Luật Trung thấy thế, cười nói: “Ngụy Công nói chuyện với đứa nhỏ chút, ngươi cứ trở về đi.”

Hứa Bình Chí nhìn Tiểu Đậu Đinh, lại liếc Ngụy Uyên coi mình như không khí, bất đắc dĩ xoay người rời đi.

“Cha, cha sợ cái gì? Đại ca là Ngân la, rất được Ngụy Công thưởng thức, Linh m không có việc gì.” Hứa Nhị lang nói.

Hứa Bình Chí thở dài.

Người trẻ tuổi là sẽ không biết Ngụy Uyên đáng sợ, người từng trải qua chiến dịch Sơn Hải quan, đều sẽ không cho rằng Ngụy Uyên là người hòa ái dễ gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play