Sau khi kiếm đá thành hình, Sở Nguyên Chẩn cầm kiếm đưa về phía trước, trong phút chốc, sấm sét mãnh liệt, cuồng phong nổi lên từ đất bằng, thổi dân chúng xung quanh lắc lư lảo đảo.

Kiếm thế đến quá nhanh, Tịnh Tư hòa thượng không thể nào tránh né, hai tay chắp lại, không lùi không tránh.

Đinh... Rầm rầm rầm...

Đầu tiên là một tiếng vang sắc bén như đâm thủng màng tai, ngay sau đó là khí cơ va chạm phát nổ trầm trầm. Những luồng khí tựa như thủy triều dâng, mang quần chúng xa xa thổi ngã.

Cũng may ba ngày qua, theo từng gặp được cái gọi là khí cơ dao động, dân chúng không dám tới gần lôi đài như trước nữa, bởi vậy chưa ai bị thương, chỉ là lỗ tai không ít người bị chấn động ra vết máu.

Trước tiếng vang sắc bén lần đầu tiên, lỗ tai bà dì đã bị Hứa Thất An bịt kín, khí cơ bùng nổ đến tiếp sau lại mang nàng gắt gao “Ấn” ở trong lòng Hứa Thất An.

Đại khái chưa bao giờ bị nam tử xa lạ tiếp xúc thân mật như thế, bà dì kịch liệt giãy dụa, chân dùng sức điên cuồng đạp mu bàn chân Hứa Thất An.

Đợi tất cả gió êm sóng lặng, thanh sam kiếm khách cùng tiểu hòa thượng Tây Vực đứng ở trên lôi đài, tiểu hòa thượng kim thân không lấp lánh nữa, tỏ ra ảm đạm không ánh sáng.

Trong tay Sở Nguyên Chẩn không có kiếm, giữa hai người, chỉ có đầy hạt cát.

“Thua rồi.”

Hứa Thất An tiếc hận nghĩ, sau đó liền thấy bà dì đẩy hắn ra, phất tay một bàn tay đánh tới.

Hứa Thất An nâng tay ngăn trở, tức giận nói: “Ngươi đại thẩm này, cả đống tuổi tính tình còn...”

Hắn chưa nói tiếp, trước mắt một cổ tay trắng như tuyết, đeo một chuỗi vòng tay bồ đề.

“???”

Một chuỗi dấu chấm hỏi hiện lên ở trong đầu Hứa Thất An, ánh mắt hắn nhìn bà dì chậm rãi đọng lại, chậm rãi trở nên cổ quái.

Hắn nhận biết chuỗi vòng tay bồ đề này, ngày đó ở bên trong thành ngẫu nhiên gặp Kim Liên đạo trưởng, từ trong tay hắn “thắng” mảnh vỡ Địa Thư cùng một chuỗi vòng tay bồ đề.

Vòng tay đó bị một vị quý nhân ngồi ở trong xe ngựa gỗ lim tơ vàng mua đi.

Chính là nàng?!

“Yên tâm...”

Thanh âm nổi giận của bà dì vang lên, nghiến chặt hàm răng.

Hứa Thất An nghe lời buông ra thủ, lão a di trở tay bổ một cái bàn tay, nổi giận đùng đùng tiêu sái.

Không phải đâu không phải đâu, cái kia bị Kim Liên đạo trưởng dự vì “Tương lai cùng ta có sâu đậm sâu xa” nữ nhân chính là nàng?!

Có tư cách ngồi xe ngựa gỗ lim tơ vàng chế tạo, cho nên, bà dì này là đường muội của Nguyên Cảnh đế, còn là vợ cả của vị thân vương nào!?

Nữ nhân như vậy có thể có gì sâu xa với ta chứ, chẳng lẽ là... Không không không, tư tưởng không thể trượt dốc, có lẽ nàng có đứa con gái, xinh đẹp như hoa, có duyên với ta... Nhưng nàng tư sắc bình thường như vậy, có thể có khuê nữ xinh đẹp như hoa?

Nghĩ đến tư sắc của bà dì, Hứa Thất An đánh tan suy nghĩ mẹ vợ trẻ tuổi này, thầm nhủ có sâu xa chưa chắc là nhân duyên, cũng có thể là duyên phận khác.

“Nói đi thì phải nói lại, ngắn ngủn mấy ngày ta đã gặp nàng hai lần, mà bối cảnh của nàng mơ hồ không rõ, không ở trong phạm trù cuộc sống, sự nghiệp của ta, cũng sẽ không ở trong vòng quan hệ của ta, dưới tình huống như vậy còn có thể thường xuyên gặp nhau, Kim Liên đạo trưởng nói không sai, ta cùng với nàng quả thật có duyên.”

Lúc này, người xem xung quanh từ trong dư âm giao thủ khôi phục, có người không ngừng vỗ tai, “A a a” lớn tiếng nói chuyện.

Người may mắn chưa bị chấn thương màng tai, thì bóp cổ tay thở dài.

“Vậy cũng chưa thắng?”

“Người Tây phương Phật môn thật sự cường đại như thế?”

Trái lại chưa có ai nói này nói nọ Sở Nguyên Chẩn, dù sao vừa rồi một kiếm đó, đã là thủ đoạn như thần tiên.

...

Hứa Thất An dắt con ngựa cái nhỏ, chậm rãi mà đi cùng Hằng Viễn, Sở Nguyên Chẩn.

“Sở trạng nguyên, vừa rồi một kiếm đó, đã dùng mấy thành công lực?” Hứa Thất An hiếu kỳ nói.

Sở Nguyên Chẩn lắc đầu, đáp không vào câu hỏi, “Con đường tiểu hòa thượng kia đi, giống ngươi, lại tương phản với ngươi.”

Hứa Thất An giật mình, ý tứ của Sở Nguyên Chẩn là, Tịnh Tư hòa thượng chỉ biết Kim Cương Bất Bại, một điểm này rất giống Hứa Thất An chỉ có lực lượng một đao.

Tương phản, là một công một thủ.

“Vậy, Sở trạng nguyên cảm thấy ta cây mâu này, có thể công phá thuẫn của hắn hay không?” Hứa Thất An hỏi.

“Ngươi có thể!”

Sở Nguyên Chẩn nhìn hắn một cái, lại cười nói: “Nhưng lại không thể.”

Hứa Thất An đáp lại hắn một khuôn mặt như viên gạch: “Người đọc sách cùng người trong Phật môn đáng ghét như nhau.”

Sở Nguyên Chẩn kinh ngạc nói: “Giải thích thế nào?”

Hứa Thất An cười cười: “Tự mình nghĩ đi.”

Sở Nguyên Chẩn nhất thời vẻ mặt khó chịu, vài giây sau, hắn bỗng hiểu, lắc đầu bật cười: “Biện luận quả thật không có ý nghĩa, ai tự cho là thông minh mới làm chuyện này.”

Dừng một chút, hắn nhắc nhở: “《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》của ngươi rất cường đại, sau khi dung hợp bí quyết Tâm Kiếm, càng thêm không có sơ hở. Nhưng theo ý ta, nó thiếu linh hồn.”

Linh hồn? Hứa Thất An từ chối từ này.

“Ngươi thi triển là Thiên Địa Nhất Đao Trảm, cũng chỉ là Thiên Địa Nhất Đao Trảm. Mà ta thi triển không phải kiếm pháp, là khí phách của ta. Ta khi lười biếng, kiếm khí cũng lười biếng. Khi ta ôn hòa, kiếm khí cũng ôn hòa. Nhưng một khi ta nổi giận, kiếm ý của ta có thể đâm thủng trời.” Sở Nguyên Chẩn trầm giọng nói:

“Đây là khí phách! Đây là linh hồn! Đây là chân lý của tứ phẩm võ phu!”

Hứa Thất An nhớ lại “thần uy” của các kim la nha môn, giật mình gật đầu, “Nhưng ngươi cũng nói, đó là chân lý của tứ phẩm võ phu.”

Ta chỉ là một tiểu Ngân la thất phẩm Luyện Thần cảnh.

“Ta có thể dạy ngươi dưỡng ý, tu hành đến cảnh giới cao thâm, tương đương với sớm có được năng lực của tứ phẩm võ phu. Đương nhiên, hiệu quả khẳng định giảm mạnh. Nhưng phối hợp Thiên Địa Nhất Đao Trảm của ngươi, phá Phật môn Kim Cương kia, đã đủ.”

“Tu hành một môn tuyệt học, không phải chuyện một sớm một chiều.” Hứa Thất An nói.

Thứ hắn thật sự muốn nói là, ta có thể chơi miễn phí tuyệt kỹ của ngươi không.

“Nhập môn rất đơn giản!” Sở Nguyên Chẩn cười nói: “Ta sau khi học kiếm một năm, cân nhắc ra bộ bí quyết này, muốn luyện thành nó, hai ba ngày là được. Chỉ là muốn luyện đến cảnh giới cao thâm, rất khó.”

“Xin Sở trạng nguyên chỉ giáo.” Hứa Thất An vội vàng nói.

“Ta nói trước với ngươi bí quyết, cái này không khó, thật ra chính là mang khí phách của mình dung nhập trong đó, hóa thành kiếm khí hoặc đao khí, chỉ đơn giản khí phách, đơn giản là hỉ nộ ái ố các thứ.” Sở Nguyên Chẩn thản nhiên nói:

“Nhân tông chính là đi con đường này, ta thế này tương đương với ở trên cơ sở Nhân tông mò mẫm ra một bí quyết mới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play