‘Cận Thị’ trẻ tuổi như vậy? Hứa Hằng Viễn có chút bất ngờ.

“Hằng Viễn sư huynh.” Hòa thượng tuấn tú thi lễ.

Hứa Thất An đáp lễ lại, sau đó hướng Tịnh Trần nói: “Sư huynh không cần tiễn nữa.”

Nhìn theo bóng lưng Hứa Thất An rời khỏi, Tịnh Tư thật lâu chưa thu hồi tầm mắt.

“Sư đệ làm sao vậy.” Tịnh Trần hỏi.

“Không biết vì sao, luôn cảm thấy hắn có một loại lực lượng làm người ta thân cận.” Tịnh Tư nói.

...

Hứa Thất An rời khỏi dịch trạm, dọc theo đường cái đi nhanh.

“Tuy vẫn như cũ không biết thân phận Thần Thù hòa thượng, nhưng ít ra đã xác định vài chuyện: Một, hắn là phản đồ Phật môn, chứng cớ vô cùng xác thực. Hai, tu vi hắn so với ta đoán trước còn cao hơn, cao đến mức ngay cả Phật Đà cũng không giết được hắn, tuy không có chứng cớ chứng minh Phật Đà ra tay... Ta giả thiết trước như vậy đi.

“Thứ ba, ta chỉ phụ trách giúp hắn tra thân phận, tìm ký ức, ân oán của hắn cùng Phật môn, đánh chết cũng không tham dự, trừ phi ta thành võ thần, nhưng đây là chuyện không có khả năng.

“Thứ tư, cái đùi to này ta nhất định phải ôm lấy, điên cuồng vắt lấy lợi ích.

“Thứ năm, sự tồn tại của Thần Thù hòa thượng không thể nói cho bất luận kẻ nào, Ngụy Uyên cũng không được, chuyện này quá lớn rồi.

“Thứ sáu, thừa dịp sắc trời còn sớm, câu lan nghe khúc.”

Đột nhiên, Hứa Thất An thấy trong đám người phía trước xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Đó là một vị hòa thượng khôi ngô cao lớn, cằm có một vòng màu xanh đen, tựa như vừa cạo râu.

Tăng bào rộng thùng thình mặc ở trên người hắn, tựa như chỉ đủ vừa người, giấu cơ bắp chất chứa bên trong.

“Con mẹ nó, Hằng Viễn!!”

Trong lòng Hứa Thất An lướt qua vạn câu ‘dm’.

Hằng Viễn đại sư cũng thấy hắn, ngạc nhiên lẫn vui mừng, đồng thời lại cảm thấy kinh ngạc vì trang phục của Hứa Thất An.

“Hứa đại nhân, cớ gì mặc như thế?”

“Hành vi nghệ thuật...” Hứa Thất An cau mày.

“?”

“Đại sư là muốn đi dịch trạm Tam Dương sao.”

“Đồng môn bản tông đến đây, bần tăng nên đi gặp một chút.”

“Có thể, có thể không gặp không?” Hứa Thất An khống chế không cho khóe miệng run rẩy.

“Vì sao?” Hằng Viễn tỏ vẻ khó hiểu.

Bởi vì ngươi có thể sẽ bị đánh một trận ra trò... Hứa Thất An cười gượng lắc đầu.

Hằng Viễn nhìn hắn vài lần, gật đầu nói: “Ta mới từ Hứa phủ ăn xong cơm bố thí tới đây.”

A? Ngươi đi nhà ta làm gì... Ồ, là đi chúc mừng Nhị lang đỗ hội nguyên, Nhị lang không đuổi ngươi ra?

Hứa Thất An bỗng dâng lên sự áy náy mãnh liệt, cảm giác mình chơi xỏ xong tiểu lão đệ, lại chơi xỏ Hằng Viễn đại sư đôn hậu chất phác, quả thực không phải người.

Hắn thề về sau phải làm người tốt.

“Đại sư...”

Hứa Thất An từ trong lòng lấy ra một tấm ngân phiếu giá trị mười lượng, thành khẩn nhét vào trong tay Hằng Viễn hòa thượng: “Đây là tâm ý ta cho người già cùng trẻ con Dưỡng Sinh đường.”

Nếu là cho mình, Hằng Viễn sẽ không nhận, nhưng tiền này là Hứa đại nhân tâm địa thiện lương giúp kẻ goá bụa cô đơn, Hằng Viễn đại sư sẽ không từ chối.

“A Di Đà Phật, Hứa đại nhân thật sự là đại thiện nhân.” Hằng Viễn kính nể từ đáy lòng.

“Nên vậy mà, nên vậy mà...”

Hứa Thất An phất tay cáo biệt, đi lên vài bước, nhịn không được quay đầu, hô: “Đại sư!”

Hằng Viễn dừng chân, quay người nói: “Hứa đại nhân còn có việc gì?”

“... Bảo trọng!”

...

Hứa Thất An tìm ngõ nhỏ yên lặng, đổi về sai phục Đả Canh Nhân, ngựa quen đường cũ tiến vào một nhà câu lan.

“Khách quan, cần ở trọ hay là dùng bữa?” Gã sai vặt áo xanh chào đón.

“Mang cô nương xinh đẹp nhất chỗ các ngươi gọi đến, bóp vai cho đại gia.” Hứa Thất An lên thẳng lầu hai.

Phòng lầu hai thuộc loại ghế lô khách quý vip, người có thể diện đều ở lầu hai xem diễn nghe khúc.

Một bên khác, Hằng Viễn đại sư đi tới cửa dịch trạm.

Hai vị tăng nhân gác cửa nhìn nhau, thầm nhủ Phật môn ta ở Đại Phụng hưng thịnh như thế sao.

“Vị sư huynh này tu hành ở nơi nào?”

Trong lòng ôm nghi hoặc, tăng nhân gác cửa ngăn cản Hằng Viễn.

Hằng Viễn đại sư chắp hai tay lại, “Bần tăng Thanh Long tự Hằng Viễn, biết được đồng môn bản tông tới kinh, đặc biệt đến bái kiến.”

Nói xong, hắn sâu sắc phát hiện hai vị tăng nhân mở to mắt, bộ dáng gặp quỷ.

“Có vấn đề gì?” Hằng Viễn nghi hoặc nói.

“Ha ha, không có vấn đề gì. Sư huynh ở đây chờ chút, ta đi thông truyền.” Tăng nhân gác cửa liếc hắn một cái thật sâu, xoay người đi vào.

Chỉ một lát, hắn mặt không biểu cảm đi ra, nói: “Mời vào trong.”

Hằng Viễn nhíu nhíu mày, cảm giác có chút không thích hợp, từ khi hắn tự báo họ tên bắt đầu, hai tăng nhân gác cửa vẻ mặt đã rất kỳ quái.

Sau khi thông truyền, lại có địch ý như có như không.

“Làm phiền dẫn đường!” Hằng Viễn ngoan ngoãn.

Ở dưới sự dẫn dắt của tăng nhân gác cửa, xuyên qua tiền viện và lầu chính, đến hậu viện.

Dưới mái hiên cong cong, trong hành lang, có một vị tăng nhân trung niên đứng, hắn mặc nạp y khổ hạnh tăng dễ dàng cho bôn ba, khuôn mặt mượt mà, vành tai đầy đặn.

Mặt không biểu cảm nhìn Hằng Viễn.

“Thanh Long tự Hằng Viễn?” Tịnh Trần hòa thượng ánh mắt sắc bén đánh giá Hằng Viễn.

“Chính là bần tăng.”

Hằng Viễn hòa thượng cũng đang đánh giá Tịnh Trần, đến một bước này, hắn đã ý thức được đám đồng môn đến từ Tây Vực này, đối với mình ôm địch ý như có như không.

Hằng Viễn không biết địch ý này là thế nào, phải biết rằng hai bên trước đây chưa từng tiếp xúc.

“Người xuất gia không nói dối!” Tịnh Trần hòa thượng trầm giọng nói.

Nghe được câu này, Hằng Viễn cảm thụ trực quan nhất chính là bên tai gõ vang cảnh báo, không thể nói dối, thành thực trả lời.

“Chính là bần tăng.” Hằng Viễn chắp hai tay lại, thản nhiên nói.

Tịnh Trần hòa thượng im lặng.

Hắn vừa rồi sử dụng năng lực của luật giả, có thể xác nhận vị hòa thượng tự xưng Hằng Viễn này không nói sai, trừ phi đối phương cũng là luật giả, có thể tự sửa chữa giới luật.

Vấn đề đến rồi, nếu vị trước mắt này là Hằng Viễn, vừa rồi kẻ kia là ai?

Hắn có mục đích gì?

Tịnh Trần cẩn thận xem lại tình huống nói chuyện, sợ hãi phát hiện, đối phương là vì vật Tang Bạc phong ấn mà đến.

Nếu như vậy, tính chất sự tình sẽ không là giả mạo Hằng Viễn đơn giản như vậy, sự tình liên quan ma tăng, hắn phải thận trọng đối đãi.

“Mới vừa rồi vị võ tăng kia cũng biết Phật môn Sư Tử Hống, cho dù không phải Hằng Viễn, nghĩ hẳn cũng là người trong Phật môn... Vị trước mắt này, cho dù thật là Hằng Viễn, hắn đến, thật sự chỉ vì bái phỏng, không có ý đồ khác?”

Đủ loại ý niệm hiện lên, Tịnh Trần hòa thượng lập tức quyết định, chỉ vào Hằng Viễn, quát: “Bắt lại!”

Lúc này, hai tăng nhân mặc nạp y màu xanh tiến lên, đè lại bả vai Hằng Viễn.

Phành!

Hằng Viễn chấn động khí cơ, dễ dàng mang hai vị tăng nhân đánh bay ra ngoài.

Trong hành lang, Tịnh Trần hòa thượng hai tay bắt ấn, ngâm tụng: “Thân không thể dời, tay không thể động, miệng không thể nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play