Ở trung ương thư viện là thánh nhân học cung, lại gọi là thánh nhân miếu, bên trong cung phụng là vị thiên cổ đệ nhất nhân khai sáng Nho đạo kia.
Ngoài thánh nhân học cung, bình đài lớn trải đá phiến, đủ để cất chứa toàn bộ đệ tử của thư viện Vân Lộc.
Viện trưởng thư viện hàng năm kỳ thi mùa xuân thi Hương, sẽ ở đây triệu tập học sinh, dõng dạc động viên học sinh cố gắng đọc sách, thi lấy công danh, vì xã tắc cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.
Trên bình đài lớn có một đoạn tường thấp sơn đỏ loang lổ, mặt tường dính một tầng giấy không bóc đi được.
Bức tường này là nơi thông báo của thư viện Vân Lộc, dùng để dán văn chương, thơ từ, tranh chữ của các tiên sinh thư viện, cùng với tác phẩm ưu tú ngẫu nhiên xuất hiện trong học sinh.
Tiếp đó là một ít thông báo của thư viện.
Hai thư đồng tới trước thông báo, một người tay nâng quyển giấy, một người ở trên tường thông báo bôi hồ, sau đó hợp sức trải ra một trang giấy cao bằng người, dán ở trên tường thông báo.
Hành động như vậy lập tức đưa tới học sinh xung quanh chú ý, nhất là trang giấy khổng lồ cao bằng cả người đó quá mức bắt mắt.
“Cái gì dán ra vậy? Đi, qua xem.”
“Ồ, không phải văn chương, hình như là thơ... Vậy có cái gì đẹp.”
“Sau khi Tử Dương cư sĩ rời khỏi học viện, các tiên sinh cùng đại nho trong học viện chúng ta, viết thơ xem cùng không xem cũng chẳng khác nhau.”
Vừa nói, các học sinh vừa tốp năm tốp ba tụ tập dưới bức tường thấp, nhìn chăm chú vào trang giấy khổng lồ mới dán.
Chữ viết trên trang giấy rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, chuyển bút cùng móc phẩy lộ ra một sự sắc bén.
“Đây là chữ của Trương tiên sinh.” Có học sinh nhận ra.
Càng nhiều học sinh thì tập trung đọc thơ trên giấy.
“Tam canh đăng hỏa ngũ canh kê, chính thị nam nhi độc thư thì... Hổ thẹn, hổ thẹn. Sau khi thi hương, ta liền không còn khêu đèn học đêm nữa.”
“Bài thơ này nhìn qua mộc mạc bình thường, lại công bố đạo lý khắc sâu, khiến người ta tỉnh ngộ.”
“Nơi nào mộc mạc bình thường, hắc phát bất tri cần học tảo, bạch thủ phương hối độc thư trì (Tóc đen không biết sớm chăm học; Bạc đầu mới hối đọc sách muộn)! Đại đạo đơn giản nhất, lời lẽ chí lý ở hết trong đó.”
“Bạch thủ phương hối độc thư trì... Ta trước kia lơi lỏng quá nhiều, trầm mê đánh cờ, du sơn, tinh lực đặt ở trên đọc sách càng ngày càng ít, đọc được bài thơ này, ta mới ý thức được tương lai tuyệt đối sẽ hối hận.”
“Bài thơ này ra từ tay vị đại nho nào?”
Càng lúc càng nhiều người chen chúc ở dưới bức tường thấp, ngẩng đầu đọc thơ trên tường, sau khi cảm xúc đắm chìm trong đó, sinh ra cộng hưởng thật lớn đối với bài thơ khuyến học này.
Cảnh tượng liên thứ nhất miêu tả, khiến các học sinh xấu hổ. Tuy đọc sách cũng tận tâm hết sức, nhưng ai có thể làm được canh ba đèn đuốc canh năm dậy?
Nhưng đây không phải hư ngôn, bởi vì quả thật tồn tại ví dụ như vậy, các đại nho cùng tiên sinh học viện, thường xuyên lấy ví dụ bản thân nói cho học sinh.
Mà cá biệt phi thường khắc khổ trong học sinh, cũng là thức đêm học tập như vậy.
Thật sự khiến các học sinh trẻ tuổi tim đập nhanh là liên thứ hai: Hắc phát bất tri cần học tảo, bạch thủ phương hối độc thư trì.
Như là đang tuyên bố cảnh ngộ tương lai của bọn họ, một ít người trẻ tuổi gần đây lơ là việc học, sau khi để tay lên ngực tự hỏi, đều dâng lên cảm giác tim đập nhanh, sợ hãi tương lai sau khi bạc đầu, hối tiếc không kịp.
Ở đáy lòng dần sinh ra cảm xúc không phụ cảnh xuân, hăng hái học tập.
Cách đó không xa, vị trí mép bình đài lớn, ba vị đại nho nhìn một màn này, Trần Thái vuốt râu cười to: “Đều nói thơ từ vô dụng, nào biết, thơ từ động lòng người nhất. Hứa Ninh Yến, quả nhiên là tài thơ tuyệt thế.”
Thấy thơ khuyến học tích cực điều động lên cảm xúc của các học sinh, trên mặt Trương Thận cũng không khỏi khuếch tán nụ cười: “Lời này không giả, hắn chỉ dùng thời gian một chén trà nhỏ, tiêu chuẩn này, đừng nói hôm nay, dù là nhìn chung lịch sử, cũng có thể cầm cờ đi trước.”
Lý Mộ Bạch đột nhiên hỏi: “Hắn nói mình sớm hoang phế việc học, các ngươi tin sao?”
Hai vị đại nho đồng thời gật đầu, Lý Mộ Bạch nhịn không được cười một cái: “Do đâu nhìn ra?”
“Lúc làm thơ, hắn để Từ Cựu viết thay.” Trương Thận nói.
“Thân là người đọc sách, làm thơ sao có thể để người khác viết thay.” Trần Thái bổ sung nói: “Trừ phi hắn không giỏi thư pháp.”
Phàm là người đọc sách, mỗi người đều là tinh thông thư pháp, đây là công phu cơ bản.
Lý Mộ Bạch cảm khái: “Đáng tiếc, hắn đã tới tuổi đôi mươi, chuyển tu Nho đạo muộn rồi.”
Trần Thái vô cùng đau đớn: “Tài hoa như thế, thế mà học võ, quả thực là phí phạm của trời.”
Võ phu thô lỗ, không xứng với kinh tài tuyệt diễm của Hứa Ninh Yến.
Trương Thận tựa như nhớ tới cái gì, khó chịu nói: “Nghe Từ Cựu nói, lúc hai người nhỏ tuổi, cha hắn đã định ra, Từ Cựu đọc sách, Ninh Yến tập võ.”
“Hứa Bình Chí kia chẳng ra sao, lãng phí hoang phế một hạt giống đọc sách, thật sự đáng hận, đáng ghét.” Lý Mộ Bạch giọng căm hận nói.
Hai vị đại nho bày tỏ cực kỳ đồng ý.
Lý Mộ Bạch thấy bên tường thông báo, học sinh càng lúc tụ tập càng nhiều, thậm chí các tiên sinh của học viện cũng nghe tin mà đến, kích động vỗ đùi, khen ngợi thơ này đại xảo bất công, mộc mạc chí lý.
Lý đại nho động đậy vành tai, bắt giữ tiếng nói chuyện với nhau đứt quãng gió núi đưa tới:
“Trước có một bài Thiên hạ thùy nhân bất thức quân, hôm nay lại ra một bài thơ khuyến học, chẳng lẽ đạo thơ từ của nho lâm Đại Phụng ta sắp quật khởi lần nữa rồi sao?”
“Hai trăm năm qua, tác phẩm thơ từ xuất sắc ít ỏi không có mấy, hôm nay ra hai bài này, chúng ta người đọc sách mấy đời này, cuối cùng có thể diện với hậu nhân rồi.”
“So sánh với Thiên hạ thùy nhân bất thức quân, bài thơ khuyến học này nhất định truyền lưu càng rộng hơn, sẽ bị lúc nào cũng lấy ra răn dạy người đọc sách.”
“Sao không có kí tên, là vị đại nho nào làm?”
Không có kí tên... Thơ này nhất định truyền lưu rất rộng... Lý Mộ Bạch giật mình, liếc hai vị bạn tốt thấp giọng nói chuyện với nhau, hắn bất động thanh sắc lui về phía sau, rời khỏi.
Trương Thận bỗng nhiên phát hiện Lý Mộ Bạch không thấy nữa, “Thuần Tĩnh huynh đâu?”
“Vừa rồi còn ở chỗ này...” Trần Thái nhìn chung quanh, nâng ngón tay chỉ bức tường thấp: “Ở nơi đó.”
Trương Thận theo tiếng nhìn lại, thấy Lý Mộ Bạch dẹp lui đám học sinh, cầm bút ở trên trang giấy khổng lồ viết cái gì.
Trương Thận và Trần Thái ngưng thần tụ ý, con ngươi lập tức trở nên thâm thúy, ngoài trăm mét hiện ra hết.
Hai người thấy rõ, Lý Mộ Bạch ở bên cạnh ba chữ《 thơ khuyến học 》, viết xuống một hàng chữ nhỏ như vậy:
“Cuối Canh Tý đầu Tân Sửu, thầy ta Mộ Bạch khuyến học, có cảm khái, làm thơ này.”
Ý tứ là, cuối Canh Tý đầu Tân Sửu, lão sư Lý Mộ Bạch khuyên ta quyết chí tự cường, ta bày tỏ rất đồng ý, vì thế viết xuống bài thơ này.
Cái này cũng có thể la liếm? Hai vị đại nho nháy mắt tâm tính sôi trào.
“Lão tặc vô sỉ, mau buông bút!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT